Dược Hương Trùng Sinh

chương 176: mới bắt đầu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit:nnttrang

Truyện chỉ đăng tại diễn đàn.

Boong một tiếng, trong đầu Cố Thập Bát Nương như có mấy trăm tiếng chuông chùa cùng rung lên một lúc, cả người nàng như mất đi tri giác.

Trở về số không, tất cả như mộng…

Đối với người khác mà nói, cầu được xăm hạ hạ chính là ám chỉ cầu nguyện của mình không thành, có thể là nhân duyên hoặc tiền đồ, nhưng lần này không được, thì cầu lần khác, nhưng với Cố Thập Bát Nương, ước mong của nàng chính là được sống, đổi mệnh mà sống, bây giờ những chữ này có nghĩ mệnh không đổi, không thể cầu đường sống.

Vận mệnh yên ắng một thời gian lâu như vậy, một lần nữa tái diễn, phô bày thần lực không thể chống lại của nó.

Thật không công bằng, không có thiên lý, người một nhà các nàng chưa từng làm chuyện đại ác độc chuyện đại nghịch bất đạo, vì sao ông trời không buông tha cho bọn họ, muốn được sống, cũng khó khăn vậy sao?

Cố Thập Bát Nương đứng bật dậy, xông ra ngoài.

“Ta phải trở về, ta phải trở về…” Nàng thì thào nói.

Linh Bảo gác cửa bên ngoài nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra vội xoay lại, không khỏi bị dọa thất thanh, sắc mặt tiểu thư trắng bệch, không chút khí huyết, hai mắt trợn to.

“Tiểu thư.” Linh Bảo lập tức nhào đến đỡ lấy nàng, vừa khóc vừa gọi.

“Ta muốn trở về Kiến Khang…” Cố Thập Bát Nương chỉ lặp đi lặp lại câu nói, “Ta muốn hỏi lão hòa thượng kia, rốt cuộc vì sao ông trời lại đối xử với ta như vậy, ta không phục, ta không phục…”

Linh Bảo nghe không hiểu, tưởng tiểu thư phát điên rồi, nghĩ đến thiếu gia cùng phu nhân trong hiểm cảnh không biết tin tức, ca ca lại rời đi Kinh Thành, tiểu thư mà nàng luôn coi là trời biến thành bộ dạng này, Linh Bảo chỉ cảm thấy như trời sập đất chôn chính mình.

Chỉ còn mình nàng, nàng càng không thể hoảng, không thể loạn, Linh Bảo cắn răng nuốt một ngụm nước bọt, tay giữ chặt Cố Thập Bát Nương, một mặt gọi người chuẩn bị xe theo lời Cố Thập Bát Nương, một mặt nói với bọn nha hoàn đang hoảng hồn đứng dậm chân tại đó, “Nhanh đi tìm Bành thúc…”

Bọn nha hoàn đáp một tiếng, nhanh chóng chạy ra ngoài, nhưng vào lúc này đại môn bị người ta đạp mở toang ra, bốn năm cái hắc y nhân xông vào.

Bọn nha hoàn chưa kịp hét lên sợ hãi, hắc y nhân đã mag Cố Thập Bát Nương đi nhanh ra ngoài, nhìn Cố Thập Bát Nương biến mất, một tiếng hét thất thanh trong viện vang lên bên tai Linh Bảo, cơ thể nàng choáng một cái, ngã quỵ trên mặt đất.

Cuối cùng chuyện gì đang diễn ra đây?

Cố Thập Bát Nương bị ném lên mặt đất, cú va chạm với mặt đất lạnh lẽo khiến cho nàng bỗng chốc tỉnh táo lại, nhìn bốn phía, hoàn toàn là một nơi xa lạ.

Xảy ra chuyện gì…

Vừa rồi nàng chỉ có một ý niệm, chính là trở lại Kiến Khang, sau đó đột nhiên bị người ta nhét vào xe ngựa…

Một cảm giác lành lạnh của lưỡi đao kề lên yết hầu nàng.

“Nói, nói toàn bộ những gì ngươi biết.” Một giọng nói âm hàn lạnh lẽo như lưỡi đao vang lên bên tai.

Trong nháy mắt, CTBN đang run rẩy chợt tỉnh táo lại.

Trong hai năm qua, thời thời khắc khắc đối với sức ép của số mệnh, đối với bất luận tình huống nào, bọn họ không cho phép chính mình trở nên hoảng loạn mà mất đi lý trí.

Chỉ cần ngay lúc này nàng còn sống, ngay cả khi đao đang kề trên cổ, nàng tin rằng, chỉ cần cắn răng kiên trì, chỉ cần một lần nữa bước tới trước được một bước, mọi thứ chưa thể biết được, thì vẫn còn hi vọng.

“Ngươi muốn hỏi điều gì?” Nàng đáp, thu hồi ánh mắt rã rời, nhìn người trước mặt.

Biến hóa trong nháy máy của cô nương này tự nhiên đều rơi vào trong mắt người này, hắc bào phủ khắp người hắn chỉ để lộ đôi mắt có tia sáng xẹt qua.

Cô nương này vừa rồi ở trên xe ngựa bộ dáng chính là thất hồn lạc phách, hiển nhiên là bị dọa đến tâm thần hoảng loạn, thế nào nháy mắt biến đâu hết rồi, thay đổi thành như vậy?

Trước cảnh ngộ như vậy, lại có thể trở nên tỉnh táo bình tĩnh, quả nhiên không phải người bình thường.

“Cố nương tử thần cơ diệu toán, chẳng lẽ không đoán được ta muốn hỏi gì sao?” Hắn lạnh lùng nói.

Thần cơ diệu toán? Một câu này đủ cho Cố Thập Bát Nương hiểu ngay vấn đề.

Thiên hạ này biết được chân thật thần cơ diệu toán của nàng chỉ có hai người, mà hai người này dù chết cũng không nói bí mật này với bất kì kẻ nào…

Không đúng, vẫn còn một người…

Hai mắt nàng sáng lên, nhìn người bịt mặt phía trước.

“Văn quận vương muốn hỏi chuyện tiểu nữ sao?” Nàng hỏi.

Đôi mắt người nọ trừng to.

Không khí trong phòng lập tức trở nên thập phần an tĩnh một cách lạ thường, Cố Thập Bát Nương lúc này mới phát hiện có nhiều tiếng hít thở, ánh mắt nàng đảo qua, thấy ba bốn người nấp trong bóng tối, không rõ ràng lắm.

Quả nhiên là biết trước…Rõ ràng bọn hắn chưa nói gì, cô nương này sao biêt được? Trong lòng mọi người đều xuất hiện ý nghĩ này.

Sự yên tĩnh này khiến cho Cố Thập Bát Nương biết mình đoán đúng rồi.

“Không biết Văn quận vương có gì phân phó?” Nàng hỏi nữ, trong lời nói có chút run rẫy không phát giác.

“Cố nương tử…” một người từ từ đi tới, thanh âm trầm ổn lại mang theo một tia lãnh khốc, “Ngươi nói thử xem…”

Hắn đến gần, dung mạo hiển lộ trước mặt Cố Thập Bát Nương, khác những tên khác, một thân trường thanh bào không che mặt, dáng người cao ráo, dung mạo khí phách, tuổi chừng bốn mươi.

“Ta..” Cố Thập Bát Nương ngập ngừng, tin tức bọn hắn cung cấp quá ít, nàng thật sự không biết nên nói cái gì tiếp, chỉ sợ một câu không đúng là đoạn tuyệt đường lui.

“Cố nương tử, chuyện đến bây giờ, còn không chịu nói thật sao.” Nam tử trung niên nhàn nhạt nói.

Cùng với những lời này, lưỡi đao cũng kề sát cổ Cố Thập Bát Nương, nàng tựa hồ nghe tiếng da thịt bị cắt, máu nóng chợt trào ra.

Tuy chỉ gặp gỡ Văn quận vương ngắn ngủi mấy lần, nhưng để lại cho Cố Thập Bát Nương ấn tượng cao quý không thể mạo phạm, trong mắt hắn mình chỉ là một con kiến hôi, phát sinh chuyện gì khiến hắn muốn giết ta…

Nói thật sao…

Nàng cùng Văn Quận vương có nói đôi lời, cũng chỉ có…

“Văn quận vương đã xảy ra chuyện?” Sắc mặt Cố Thập Bát Nương đại biến, ngẩng đầu nhìn nam nhân kia thất thanh hô lên.

Ông

Mọi người trong phòng biến sắc, bây giờ trên khuôn mặt người nam tử trung niên chấn kinh toàn bộ.

Ba câu, từ lúc tiến vào đến bây giờ, bọn hắn nói tổng cộng ba câu, cô nương này trong vòng ba câu đã nói ra được bí mật mà rất ít người biết đến được.

Tháng bảy, Văn quận vương tham dự thọ lễ thái hậu, được hoàng đế tán dương lòng hiếu thuận của hắn, tháng tám, bệnh cũ của hoàng đế tái phát, lại đặc biệt triệu Văn Quận vương ở lại tẩm cung hầu, rõ ràng đãi ngộ giống như hoàng tử.

Tin tức trong triều đã lan truyền ra ngoài, sắp tới giữa tháng chín sẽ làm lễ sắc phong Văn quận vương làm hoàng tử, cũng chính là thái tử, địa vị của Văn quận vương lúc này cao quý không thể tả.

Trước tình huống như vậy, cô nương này lại một lần nữa nói lên những lời đại nghịch bất đạo đó.

Nhưng hiện tại lời này khiến cho mọi người trước mặt vô cùng kinh hãi không có trào phúng khinh miệt.

Làm lão sư lẫn mưu sĩ của Văn Quận vương, đối với lời tiên đoán của cô nương này về Văn quận vương hắn là người rõ nhất, tuy đã xác minh hai sự việc kia, nhưng đối với loại thần lực kì quái như vậy, ông thủy chung bán tín bán nghi, nhìn tiểu nha đầu chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi này, đột nhiên bị bắt, còn bị đao kề lên cổ, dưới tình trạng này nàng vẫn có thể bình tĩnh như đá, đối với những người liên quan đến hoàng thân quốc thích thân phận cao quý như Văn Quận vương như nàng lại to gan lớn mật dám nói ra lời đại nghịch bất đạo, chỉ có dũng khí cũng sợ không bằng, thế mà nàng có thể đoán được tình hình hiện tại của Văn quận vương, quả thật khiến ông hơi bị chấn động.

Đây không phải là mưu lược kế sách mà một tiểu cô nương có thể nghĩ ra, cũng không phải một tiểu cô nương có thể làm được, như vậy chỉ có một cách để lý giải…

“Nói mau.” Nam nhân trung niên đưa tay đẩy tên hắc y nhân đang kề đao trên cổ Cố Thập Bát Nương ra, chạy tới nắm lấy hai vai nàng, “Nói, Văn quận vương cuối cùng bị thế nào? Ngươi biết được những gì? Nói đi.”

Cố Thập Bát Nương như muốn khó, nàng tin chắc rằng, Văn quận vương đã xảy ra chuyện, nhất định có chuyện rồi, nàng có thể nói gì đây? Nàng biết gì để nói đây?

Nàng chỉ biết Văn quận vương từ hai năm trước đã không còn tồn tại trên đời, một người không nên tồn tại, một người vốn không nên tồn tại, nàng làm sao biết được sau đó có chuyện gì xảy ra với hắn.

Người lẽ ra không nên tồn tại…

Một đạo linh quang hiện lên, Cố Thập Bát Nương cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.

“Câm mồm.” Nàng chợt quát, khiến nam tử trung niên đang lay mình không ngừng chợt khựng lại, nàng bắt lấy tay ông ta, “Đưa ta đi gặp hắn, ta muốn đi gặp hắn.”

Nam tử trung niên đột nhiên bị nàng quát có chút ngẩn ra, chợt hừ một tiếng, “Ngươi có gì hãy thành thật nói cho ta biết, dám nửa câu lừa gạt, ngươi đừng mơ gặp người nào nữa.”

“Cũng không hẳn, nếu nói như vậy, ta nghĩ chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại nhau…” Cố Thập Bát Nương nhướng mày, một tay cầm tay nam tử trung niên, một tay chỉ dưới đất, gằn từng chữ nói.

Sắc mặt nam tử trung niên khẽ biến, ý của nàng là nếu nàng chết, bọn hắn cũng sẽ nhanh chóng chết đi.

Nếu là lúc khác, uy hiếp này không thể đả động đến hắn, nhưng bây giờ..

“Ngươi tốt nhất đừng giở trò nữa.” Sắc mặt Nam nhân trung niên do dự một hồi, cuối cùng chậm rãi mở miệng.

Đây không phải là lần đầu Cố Thập Bát Nương đến phủ Văn quận vương, nhưng là lần đầu đến tẩm điện của hắn, đẩy đại môn màu đỏ thẩm ra, bước vào gian phòng bên trong đầy lạnh lẽo, phía sau bình phong tinh mỹ vang lên tiếng nói chuyện.

“Đại nhân, Quận vương đang có khách…” Bọn thị nữ nghênh đón, thi lễ nói, ánh mắt cũng không nhìn Cố Thập Bát Nương một cái.

Cố Thập Bát Nương thay y phục thị nữ của Quận vương phủ, mang theo một chén canh trong tay, đầu cúi thấp, an tĩnh đứng phía sau nam tử trung niên.

“Ừm, đi bẩm báo một tiếng.” Nam tử trung niên nói.

Thị nữ đáp lời, tiếng bước chân đến trước tấm bình phong, cũng không đi vào bên trong mà chỉ ở phía ngoài khẽ khom người truyền bảo.

Tiếng nói chuyện bên trong nhỏ lại.

“Mời Dương đại nhân vào thư phòng.” Một giọng nói trong trẻo lạnh nhạt truyền ra.

Thị nữ vâng một tiếng, xoay người lại, trung niên nam tử gật đầu, sau đó thối lui ra đi theo thị nữ đến thư phòng cách đó không xa, Cố Thập Bát Nương cúi đầu đi sát phía sau ông.

“Đại nhân, mời vào.” Thị nữ đẩy cửa thư phòng, không tiến vào bên trong, cung kính thi lễ rồi lui xuống.

Văn quận vương thích đọc sách, thích yên tĩnh, thư phòng này là cấm địa ở Quận vương phủ, ngoại trừ Văn Quận vương tự mình phân phó, không ai có thể tự ý vào, kể cả thị nữ nội giám(thị nữ thân cận) cũng vậy.

Cố Thập Bát Nương đáp một tiếng, bước vào bên trong, cửa thư phòng liền đóng lại.

Vừa mới nghe nói Văn Quận vương đang tiếp khách, vậy thì sự tình không tệ như nàng tưởng tượng, trong lòng Cố Thập Bát Nương có chút thở phào, nảng đầu định đánh giá thư phòng Văn quận vương, chợt thấy phía sau giá sách cao cao, có một người bước ra.

“A, đại nhân, người cuối cùng trở lại…” Giọng người nọ nghẹn ngào, lời nói như sắp khóc

Hắn vừa nói, ánh mắt rơi trên người Cố Thập Bát Nương, đột nhiên hét lên kinh hãi.

“Đây là ai? Đại nhân người…” Hắn che miệng nhỏ giọng nói.

Nam tử trung niên khoát tay, ý bảo hắn không cần nhiều lời, ánh mắt dời đến Cố Thập Bát Nương, “Cố nương tử, vào đi thôi.”

Cố Thập Bát Nương vốn thở phào chợt cảm thấy căng thẳng lại, một cảm giác bất an vương vấn trong lòng nàng, nghe vậy cũng không dám chần chừ, vâng một tiếng, đi vào bên trong.

“Cố nương tử?” Nam nhân mặc y phục nội thị lau nước mắt nhìn về phía nàng.

Cố Thập Bát Nương đi đến trước mặt hắn, cúi đầu thi lễ.

“Ngươi cũng đến rồi, cũng không uổng một mảnh tâm ý quận vương chúng ta tại dược hội khi ấy…” Nội thị nghẹn ngào nói, một mặt tránh người qua, “Mời…vào bên trong đi…”

Cố Thập Bát Nương bước qua một gian sách, trước mặt là một căn phòng, một phòng ngủ không lớn không nhỏ, vào giờ ngọ mùa thu cảnh đẹp bên ngoài xuyên qua từng ô cửa sổ đổ bóng lên trên sàn nhà, trên tường vẽ những bức tranh sơn thủy bằng nhũ cùng với một lò hương chạm chắc tinh xảo tỏa hương nhè nhẹ.

Khác với những kiến trúc bên ngoài tượng trưng cho thân phận đẹp đẽ quý giá của Quận vương, nơi này có vẻ an tĩnh nhã nhặn.

Nhưng lúc này Cố Thập Bát Nương không có tâm trạng cảm nhận không khí ở đây, tầm mắt nàng rơi vào màn trướng treo đằng kia, ở nơi đó có một người mặc áo gấm đang ngủ say.

“Văn..Văn quận vương…” Cố Thập Bát Nương cảm giác đầu lưỡi mình có chút cứng, vậy người vừa rồi tiếp khách…

Một đời trước nàng có nghe nhóm tiểu cô nói chuyện phiếm, các nàng nói rằng hoàng tộc quý nhân đều có thế thân, để lúc nguy cấp bảo hộ tính mạng, loại thế thân này, không phải vạn bất đắc dĩ tuyệt đối không thể dùng.

Như vậy, đã dùng đến thế thân rồi….

Nàng bước lên trước mấy bước, quỳ ở bên giường, làm đại lễ bái.

Nhưng bây giờ, mãi không nghe được lời nói miễn lễ của Quận Vương kia.

Nàng ngẩng đầu, lần đầu trực tiếp nhìn thẳng vào vị quý nhân này.

Khuôn mặt của hắn vẫn tuấn mỹ đẹp đẽ quý giá như cũ, da thịt trơn bóng như ngọc không tí huyết sắc, mái tóc dài đen tuyền tán loạn dưới thân, giống như một loại gấm vóc.

“Văn quận vương..” nàng không nhịn được nhỏ giọng gọi lần nữa.

“Đã ba ngày rồi…” Giọng nói của nam tử trung niên vang lên phía sau nàng, mang theo một tia bi thương, “Đã ba ngày rồi.”

Ánh mắt ông ta rơi trên người Cố Thập Bát Nương, “Còn nửa tháng, còn có nửa tháng, Quận Vương sẽ trở thành hoàng tử của Đại Chu, hoàng tử duy nhất, nửa tháng, chỉ nửa tháng.”

Hai quả đấm của ông nắm lại, thanh âm khàn khàn.

Vì nửa tháng này, biết bao năm qua bọn họ phải trả giá những gì, tránh thoát được những hung hiểm, trước mắt đại sự sắp thành, thắng lợi ngay đó…

“Bệnh gì?” Cố Thập Bát Nương cắn môi dưới, nhỏ giọng hỏi.

“Bệnh gì?” Nam tử trung niên kích động, đưa tay nắm cổ áo Cố Thập Bát Nương, “Ngươi còn hỏi ta? Không phải ngươi nói Cố Hải chết thì Quận vương chết, nhưng bây giờ Cố Hải vẫn sống, Quận Vương lại có chuyện đây? Ngươi nói đi, ngươi nói đi, yêu nghiệt, ngươi còn biết cái gì, nói hết cho ta.

Cố Hải cũng chỉ sợ không sống được bao lâu.

Cố Thập Bát Nương mặc ông ta nắm cổ áo mình, ánh mắt nhìn về phía Văn quận vương đang say ngủ.

“Cố Tương, ngươi cho là những lời này của ngươi sẽ dọa được ta?”

“Cố Tương, ngươi lớn mật như vậy, chẳng lẽ không sợ?”

Bên tai nàng vang lên giọng nói nhàn nhạt của Văn Quận Vương..

“Có lẽ, ta sai lầm rồi…” Nàng thì thào nói, “Không phải Cố Hải sống thì ngươi sống, mà là vì ngươi sống, Cố Hải mới sống, chúng ta mới sống…”

Dựa theo quỹ đạo của vận mệnh, người không nên tồn tại là hắn, không phải họ.

Chưa bắt đầu, chưa bắt đầu, chẳng lẽ là mạng của hắn còn chưa khởi động, chẳng lẽ nguyên lai toàn bộ hết thảy vẫn chưa bắt đầu.

Truyện Chữ Hay