Dược Hương Trùng Sinh

chương 119: giao phó

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: nnttrang

“Có việc gì hốt hoảng như vậy.” Lưu Công hừ một tiếng, nhìn về phía nàng, “Ngươi thật là muốn ăn đòn.”

Tuy là lời nói như vậy, nhưng thật sự đối mặt với cái chết, nghĩ đến sau này sẽ không còn được gặp lại người này, loại cảm giác đó thật khó nói.

Đáng sợ nhất, loại cảm giác này Cố Thập Bát Nương đã trải qua hai lần, nàng vốn cho là sẽ không phải gặp nó nữa.

Mặc dù đã sớm đoán ra thân thể Lưu Công có bệnh, nhưng căn bản không nghĩ đến mệnh hắn đã không còn kéo dài lâu hơn được nữa.

“Bệnh gì? Sư phụ đã tìm người xem chưa?” thanh âm Cố Thập Bát Nương trầm thấp nói, “Tìm Bành tiên sinh xem một chút, hắn là thần y, hắn nhất định có thể…”

Đây cũng không phải lần đầu tiên nghe nàng gọi Bành Nhất Châm là thần y, Lưu Công không khỏi có chút kì quáy, nhắc tới Bành Nhất Châm tư chất của hắn cũng không tệ lắm, cũng có chút bản lãnh thật sự, nhưng trước mắt mà nói, thật không nhìn ra dáng vẻ thần y gì cả.

“Chữa bệnh không trị được mệnh.” Lưu Công cười, “Bệnh của chính mình ta tự biết..” Hắn trầm mặc một khắc, “Thật ra thì ta cũng không hẳn là mắc bệnh, mà là trúng độc, có thể kéo dài đến bây giờ, còn có thể nhận đồ đệ như ngươi, đã là trời cao ưu ái..”

Từ một dược sư như Lưu Công nói ra từ độc không thể giải, lại khiến người ta lâm một mảng khó hiểu.

Tiểu cô nương trước mặt vẫn giữ vững tư thế ngồi trên băng ghế, cúi đầu, tóc mái hất xuống che khuất đi khuôn mặt nàng.

Không có những phản ứng kinh ngạc, khóc thét hoặc điên cuồng.

Nàng chỉ ngồi ở đó, trầm mặc đến nỗi khiến người ta hít thở không thông.

“Ngươi là một dược sư làm sao có thể trúng độc, chẳng lẽ lúc học cây thảo của Thần Nông mà trúng độc..” Ánh mắt Lưu Công rơi vào ngọn lửa trên lò, “Làm được dược sư như ta mức này, chỉ sợ thuốc độc dược không chạm đến ta, nhưng mà lòng người độc thì khó phòng như thạch tín..”

Hắn chỉ nói bấy nhiêu, Cố Thập Bát Nương cũng không hỏi thêm, mỗi người đều có một bí mật không muốn người khác biết, âm thầm gặm nhấm vết thương của chính mỉnh.

“Trong khoảng thời gian này ta sẽ đem sở học cả đời truyền thụ cho ngươi, về phần ngươi có thể lĩnh hội bao nhiêu, liền chỉ có thể do số phận của ngươi.”Lưu Công nói, “Thập Bát Nương, ngươi có sợ hay không?”

Có sợ lòng người hiểm ác hay không, có sợ thế đạo khó khăn hay không, có sợ giới thuốc dược sư khiêu chiến hay không, có sợ tài nghệ không bằng người bị chê cười hay không, có sợ từ trên trời rơi xuống vực sâu hay không, có sợ từ người nịnh hót đến kẻ chà đạp đến ngươi không.

Cố Thập Bát Nương ha ha cười, ngẩng đầu lên.

“Sư phụ, đồ nhi bái sư là vì người.” Nàng mỉm cười nói, “Vì tài nghệ người truyền thụ, ta chỉ sợ duy nhất chính là cô phụ kì vọng của người, về phần người ngoài..”

Nàng đứng dậy, nhẹ nhàng phất ống tay áo, “Người không chạm đến ta, thì cùng chung sống hòa bình, người muốn khi dễ ta..”

Nàng hừ một tiếng, trên mặt hiện lên một nụ cười lạnh lẽo.

Nàng Cố Thập Bát Nương đời này, không vì tiền cũng không vì danh, mà chính vì mệnh, nàng kháng mệnh mà sống tựa như một đầu thú bi ai giãy dụa thoát khỏi gông xiềng, phàm có người nào có ý định không tốt tiến đến đây, nàng tất không khách khí cắn xé, trừ mẫu thân cùng ca ca, bất kể là ai, chỉ sợ mới một khắc cười nói tươi tắn, lại một khắc hướng dao về phía nàng.

Lưu Công nhìn tiểu cô nương trước mặt, tuổi nhỏ thân hình yếu ớt, nhưng giờ khắc này lại phát ra một cỗ lực lượng đáng sợ, một loại âm ngoan ý chí, khiến người ta tim đập nhanh.

Hắn đột nhiên nhớ tới, Chu chưởng quỹ là kẻ đã khiến hắn cùng Cố Thập Bát Nương gặp gỡ, đã bị tiểu cô nương trên mặt tràn đầy nụ cười bất động thanh sắc một chiêu đánh gục như thế nào, Bảo Hòa đường có ơn tri ngộ lại bị nàng không khách khí trở tay một chưởng tổn thương nặng nề thế nào..

Kiên quyết như vậy, chính là sống hơn nửa đời người như hắn cũng chưa có được, nếu ban đầu như vậy, chắc bây giờ hắn cũng không thành ra thế này..

Nghĩ đến đây, tâm tình nặng trĩu của Lưu Công chợt thả lỏng.

“Người ta thường không để tâm lại đạt được, ta không vì danh lợi, tài nghệ, chính là chuyên tâm tu luyện, người ta dùng cách thức thổi phồng cũng được, có gì làm khó dễ được ta?” Cố Thập Bát Nương hít sâu một hơi, nghiêm nghị nói.

Lưu Công nhìn nàng, gật đầu một cái, trong lòng vui mừng.

“Mấy tháng này, ngươi sẽ phải vất vả một chút.” Hắn vừa nói vừa chậm rãi đứng dậy.

“Vâng” Cố Thập Bát Nương đáp.

Lưu Công chắp hai tay sau lưng, đi đến trước cửa chợt dừng chân.

“Hài tử, thiên hạ không có bữa tiệc nào không có hồi kết, nếu đã thông suốt, đừng quá khổ sở..” Hắn nói, “Muốn khóc thì cứ hãy khóc, đừng kìm nén, khóc ra được là tốt, nhưng chỉ khóc một lần là đủ, chúng ta không còn bao nhiêu thời gian..”

Cất bước ra khỏi, hắn theo bản năng bước nhanh chân, nhưng sau lưng tiếng khóc đè nén nhỏ đến nỗi dường như không thể nghe vẫn như dây tơ quấn quanh tới đây, mang theo bi thương ùn ùn kéo đến, một loại bi thương bất lực tuyệt vọng nhìn thân nhân rời đi.

Lúc này bên ngoài Trịnh Châu phủ xa xôi, hoàn toàn không giàu có bình yên như Giang Nam, xung quanh tràn ngập không khí khói lửa chiến tranh.

Thỉnh thoảng có người cưỡi ngựa chạy ra vào, truyền tin tức.Một con khoái mã xông vào trong thành, xuyên qua nhiều đội binh tướng, đi tới trước một trại lính.

“Thư nhà của Thẩm giáo úy Thẩm An Lâm ở Kiến Khang.” Thủ vệ võ trang đầy đủ ngăn trước người hắn, người trên ngựa giơ một phong thư lên hô.

Thủ vệ nghe vậy tránh ra một con đường, một người một ngựa vẻ phong trần mệt mỏi nhanh chóng tiến vào.

Trong doanh tướng Thẩm An Lâm một thân nhung trang xem xong thư, thật lâu không nói gì.

Tổng cộng có hai phong thư đưa đến, một tờ là của Thẩm phủ, còn một là người hắn an bài ở Kiến Khang đưa tới, hai phong thư người viết không giống nhau, nhưng nội dung lại như nhau cùng nhắc đến một chuyện.

“Bái sư gia nhập thợ thủ công..” Ngón tay thô ráp của hắn nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, âm thanh đơn điệu.

Không có ai so với con em thế gia như hắn có thể hiểu việc này có bao nhiêu ý vị, bao nhiêu nữ tử vọng tộc sa sút, tình nguyện cắt tóc làm ni cũng sẽ không khom lưng rửa tay lo liệu kiếm sống.

Mặc dù Cố Hải sau này chắc sẽ đi vào con đường làm quan, Cố Thập Bát Nương bây giờ cũng không thể thay đổi được thân phận đại biến của mình trong mắt người đời, nàng bái tổ sư gia, liền vĩnh viễn là người trong giới dược sư, người được truyền thừa tài nghệ, cả đời phải làm việc không chút ngơi nghỉ, cũng đồng nghĩa không thể mơ ước cùng con em sĩ tộc kết thân, không có đại hộ nhà cao cửa rộng nào sẽ cho phép vợ mình xuất đầu lộ diện đi làm thợ thủ công.

Là bởi vì Thẩm Tam phu nhân ép nên mới đến bước này sao?

Theo bản năng Thẩm An Lâm cảm thấy dường như không phải vậy, mà đây nhất định có diệu dụng khác nữa.

Thợ thủ công, vậy thì thế nào? Thẩm An Lâm mím chặt môi, bàn tay cầm phong thư lên, một tay rút kiếm, xoẹt một tiếng, thư bị xé thành những mảnh vụn rơi xuống.

Cõi đời này chính là cá lớn nuốt cá bé, ở trước mặt cường địch, không có gì không thể thay đổi những thứ quy củ trói buộc con người kia, những quy củ chẳng qua là cường giả dùng để đối phó kẻ yếu hơn mình.

Chỉ cần hắn có địa vị chí cao vô thượng, phiên vân phúc vũ() cũng không ai chỉ trích.

(): mây mưa thất thường, sớm nắng chiều mưa, ở đây có thể hiểu là muốn làm gì làm không cần quy củ gì cả đó.

“Hảo, Thập Bát Nương, ngươi làm đúng, trước hết chết một lần rồi lại hồi sinh(! Ý của anh là lùi một bước tiến ba bước nhé, chứ anh không biết chị trùng sinh đâu)” Hắn thu kiếm lại tra vào vỏ, ánh mắt lóe sáng, “Ngươi tin ta, chờ ta.”

Nghĩ xong, tùy ý viết xuống giấy mấy chữ tiêu sái bốn chữ không phụ khanh ý.

“Đưa đến Kiến Khang..” Hắn thu bút thổi nhẹ, kêu người đưa tin, “Đưa cho Cố Thập Bát Nương tại Thuận Hòa đường ở Kiến Khang.”

Người đưa tin cũng không hỏi nhiều, nhận lấy phong thư cho vào áo khom người cáo lui.

Chuyện Lưu Công, theo lời của hắn dặn dò, Cố Thập Bát Nương cũng không nói cho ai biết, giao phó cho Tào thị, sau đó dẫn mấy nha hoàn đến Thuận Hòa đường, cũng ngưng buôn bán thuốc với bên ngoài, Lưu Công nói đúng, nàng không có thời gian để bi thương.

Bởi vì Thuận Hòa đường chỉ đang cung cấp thuốc cho Đại Hữu Sinh, nên quyết định này cũng không khiến mọi người chú ý lắm, chỉ bất quá có hâm mộ lẫn ghen tỵ với Đại Hữu Sinh nhiều mấy phần, còn đối với Đại Hữu Sinh, Cố Thập Bát Nương có lí do hợp lí đầy đủ.

“Dù sao tài nghệ chưa tinh thông, sư phụ sẽ nghiêm gia huấn đạo ta, cho nên tạm thời không thể cung cấp thuốc.” Nàng mỉm cười nói.

Tín Triều Dương nhận lấy mẻ trái cây mát lạnh từ tay thị nữ mang đến, đưa cho nàng một chùm nho mọng nước.

“Cố nương tử nếm thử một chút.” Hắn cười nói, không có hỏi gì với câu nói của nàng.

Mà Cố Thập Bát Nương cũng chỉ báo cho hắn một tiếng, cũng không có ý đến để hắn cò kè mặc cả, vì vậy cũng mỉm cười nhận lấy, che miệng ăn một quả.

“Um..thật ngon.” Nàng cười nói cảm tạ.

Hai người nói chuyện phiếm trong giới dược trong thành, Cố Thập Bát Nương còn cố ý thỉnh giáo tài nghệ thổi huân của hắn.

“Cố nương tử học?” Tín Triều Dương có chút bất ngờ, cười hỏi.

“Gọi ta Thập Bát Nương được rồi.” Cố Thập Bát Nương nói, một mặt gật đầu, “Học được một chút, chẳng qua là ta hơi đần độn..”

Nàng còn chưa dứt lời, Tín Triều Dương liền phân phó một thị nữ lấy huân tới.

Thị nữ nhanh chóng mang đến hai chiếc.

“Mời Thập Bát Nương.” Tín Triều Dương đưa cho nàng.

Cố Thập Bát Nương vừa rồi là thuận miệng nói, nhưng nếu Tín Triều Dương có lòng dạy, cũng không từ chối, dù sao nàng cũng thật rất muốn học, nỗi tịch mịch trong cô độc, cái này là niềm an ủi của nàng.

“Vậy thì bêu xấu, Đại thiếu gia chớ có cười.” Nàng đưa tay nhận lấy, cười nói.

“Ta làm sao sẽ cười ngươi.” Tín Triều Dương lắc đầu cười yếu ớt.

Cố Thập Bát Nương không khách khí nữa, lựa một khúc mình thích nhất mà thổi.

“Đây là học Khúc nương tử trong thành?” Một khúc kết thúc, Tín Triều Dương hỏi.

Cố Thập Bát Nương gật đầu, chỉ cần nghe một đoạn hắn đã biết thầy của mình, có thể thấy là đã đạt thành tựu thâm hậu.

Tín Triều Dương cũng không nhiều lời, lấy huân thổi biểu diễn lại khúc Cố Thập Bát Nương vừa thổi.

Cố Thập Bát Nương cái hiểu cái không, sắc mặt không khí mang áy náy cười một tiếng, nàng chưa từng tiếp xúc qua nhạc khí, ngày học lại ít, gần đây có Khúc nương tử chỉ dạy, cũng đỡ mới lạ hơn.

Tín Triều Lăng mang theo một gã sai vặt theo chỉ dẫn của thị nữ đến đây, thấy một cảnh sắc cực kì xinh đẹp, bên cạnh mặt hồ trong suốt khóm trúc xanh xanh, bạch y nam tử nho nhã, hơi nghiêng người, một tay cầm thân huân một tay lướt những ngón phía trên, mà nữ tử trước mặt hắn sắc mặt sáng ngời, hai mắt hữu thần, một mặt nghe một mặt nhẹ nhàng gật đầu, tay nàng cũng cầm một chiếc huân, cử động theo Tín Triều Dương.

“Đại thiếu gia đang dạy Cố nương tử thổi huân?” Một thị nữ xinh đẹp nháy mắt, trên mặt tràn đầy hâm mộ nói.

Tín Triều Lăng vuốt vuốt mặt, đại ca cầm kì thi họa mọi thứ đều tinh thông, thành tựu rất cao, nhưng lại vô cùng khiêm tốn, chưa bao giờ so sánh cùng người khác cũng như không bình phẩm hay chỉ giáo, sở học của hắn hết thảy đích xác chỉ vì khiến bản thân vui vẻ, đã từng có hiệu thuốc lớn đã hợp tác với bọn họ lâu năm, nữ tử kia nghe nói tài nghệ Tín Triều Dương, nhiều lần xin hắn chỉ giáo, cuối cùng cũng không được.

“Xem ra thuốc đó không đem lại lợi ích bằng của Cố nương tử..” Tín Triều Lăng khó có lúc đầu óc nhanh nhạy như vậy, nghĩ ra một đáp án thâm sâu hợp lí.

Hắn do dự một chút, nghĩ mình có nên rời đi không, vừa xoay người Tín Triều Dương bên kia đã nhìn thấy.

“Chuyện gì vậy?” hỏi.

“Có người gửi thư cho Cố nương tử, muốn đưa tận tay.” Tín Triều Lăng vội vàng nói, một mặt dẫn gã sai vặt bước nhanh qua.

“Thư của ta?” Cố Thập Bát Nương để huân xuống, trên mặt mang theo chút khẩn trương, theo định kì, kì thi hội trên kinh thành đã kết thúc, nói vậy chính là có kết quả..

Tín Triều Dương cũng nghĩ đến điều này, đã chuẩn bị hai lời an ủi trong mọi trường hợp, chỉ đợi nhìn thấy sắc mặt Cố Thập Bát Nương, nhưng lúc nàng xem thư, thần sắc rất cổ quái, tựa như giận như vui, lại như bi như hận..

“Buồn cười.” Cố Thập Bát Nương vò nát thư, nói”Ngươi đi đi.”

Gã sai vặt sửng sốt, liếc nhìn vị Cố nương tử trước mặt, kỉ luật trong quân đội đã tạo cho hắn thói quen phục tùng, cũng không nhiều lời, xoay người đi.

Tín Triều Dương tự nhiên sẽ không mở miệng hỏi, mà Tín Triều Lăng lại không nhịn được tò mò, bị Tín Triều Dương trợn mắt nhìn một cái mới kiềm chế không lên tiếng.

Cố Thập Bát Nương hoàn toàn không có tâm trạng, cảm ơn hai vị tiếp đãi, cáo từ, ngồi trên xe ngựa, không cần che đậy cảm xúc, sắc mặt nàng càng thêm khó coi.

“Thật là buồn cười.” Nàng tức giận nói.

Xe ngựa vừa đến nhà, đã thấy Tào thị mang theo mấy bà vú ra cửa, sắc mặt kích động.

“Nương, người phải đi ra ngoài?” Cố Thập Bát Nương xuống xe hỏi.

Tào thị thấy nàng lập tức chạy đến “Ta đang muốn tìm người..”

Ánh mắt bà kích động, đỏ ngầu, nhất thời không nhìn ra vui buồn.

“Sao vậy?” Cố Thập Bát Nương cả kinh, vội hỏi, mấy ngày này nàng ít về nhà, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?

“Ca ca ngươi thi trúng rồi.” Tào thị sung sướng kéo tay Cố Thập Bát Nương nức nở nói.

Thi trúng? Cố Thập Bát Nương sửng sốt, chợt vui mừng như điên.

“Chúc mừng phu nhân, chúc mừng tiểu thư.” Mấy bà vú nhanh miệng chúc tụng.

“Tên thứ bao nhiêu?” Cố Thập Bát Nương kìm nén kích động hỏi.

“Một trăm năm mươi ạ.” Một gã sai vặt vội đáp, trên mặt đầy vẻ phong trần mệt mỏi.

Thi hội trước lấy ba trăm tiến sĩ, có thể đứng vị trí một trăm năm mươi, có thể coi là không tệ.

“Bảng vừa xuống, thiếu gia đã cho tiểu nhân lập tức phi ngựa không ngừng trở về báo tin mừng.” Gã sai vặt cười nói, lại khom người chúc mừng.

“Thưởng, toàn bộ trong nhà đều thưởng, vì thiếu gia ăn mừng.” Cố Thập Bát Nương lớn tiếng cười nói.

Lập tức đưa đến càng nhiều tiếng chúc tụng lớn hơn.

Mà lúc này nghe trong ngõ hẻm có tiếng động lớn nháo, cũng không nhịn được phái người đến dò xét, mặc dù những việc Cố Thập Bát Nương làm, khiến mọi người không tự chủ xa cách bọn họ, nhưng dù sao bên này cũng có Cố Hải tiền đồ rộng mở, người dò xét tin tức quả thật không ít.

Nghe nói Cố Hải thi trúng, mọi người đến xem ngày càng nhiều, trong ngõ hẻm đầy âm thanh vui vẻ, đây đối với Cố gia mà nói, chính xác là chuyện vui.

Có người phân phó gã sai vặt nhanh chóng mua pháo, lời còn chưa dứt, nghe cách đó không xa có tiếng pháo truyền đến.

Cố Thập Bát Nương trên mặt tràn đầy nụ cười, chợt nhớ đến điều gì, vội gọi gã sai vặt đến hỏi, “Đứng đầu là tên ai?”

“À tiểu nhân quên nói.” Gã sai vặt vỗ đầu một cái, ngượng ngùng cười nói, “Là Cố Ngư thiếu gia.”

Truyện Chữ Hay