Biên tập: Từ Hoán Vũ
Hoàng hội trưởng trong nhà là con thứ hai, chuyện này đa số mọi người ở đây ai cũng biết, nhưng cái tên Hoàng Lão Nhị này, nhưng là chưa có người gọi qua, mà nghe cũng chưa từng nghe qua xưng hô như thế.
Mọi người nghĩ cũng chưa từng nghĩ qua, còn có người có thể xưng hô với Hoàng hội trưởng như vậy.
Hiện tạidượchành giới ở Kiến Khang thành Hoàng hội trưởng nói một...không...hai lời - giậm chân một cái liền có thể làm cho phốdượchành run lên, nhưng lại không có giống như con người ta thông thường bị người khác chỉ vào mũi chửi má nó sẽ thẹn quá thành giận, trái lại lộ ra thần sắc vô cùng quái dị, vừa giống đang cười lại cũng giống như là đang khóc.
Đổng lão gia ở sau lưng Cố Thập Bát Nương cước bộ đột nhiên dừng lại, khóe mắt giật một cái, không thể tin nhìn chăm chăm về phía người vừa bước vào phòng khách.
Lão nhân vẫn ăn mặc lôi thôi lếch thếch như trước, tay còn kéo theo bao tải, trên mặt mang theo nụ cười đắc ý, tựa hồ vừa mới phát tài ở nơi nào trở về.
Nhìn hắn tiến đến gần mình, nước mắt Cố Thập Bát Nương lại không nhịn được mà rơi xuống, nàng vội đưa tay lau đi.
"Không tiền đồ" Lão nhân trừng mắt nhìn nàng một cái, nhìn về phía Hoàng hội trưởng đã muốn đứng lên mà thở dài chắp tay nói, "Hoàng Lão Nhị, các ngươi đang nói cái gì đấy, bày ra trận địa lớn như vậy, ngươi xem, đem tiểu nha đầu này dọa đến phát khóc." diendanlequydon
"Lưu lão"
Hoàng hội trưởng nhanh chân vọt tới, vẻ mặt kích động, nắm lấy bả vai lão nhân, đảo mắt nhìn từ trên xuống dưới, hận không thể trở về quá khứ mà nhìn.
"Ngươi...lão già này...ngươi...lão già này"
"Lão già ta đây còn chưa chết, đại gia ngươi rất thất vọng?" Lão nhân nháy mắt đậu xanh toét miệng nói.
Bầu không khí trong đại sảnh mới vừa rồi còn nóng hổi đột nhiên ngưng kết lại, hết thảy tầm mắt đều ở trên người lão nhân nọ, tiếng hít thở càng ngày càng dồn dập, tình cờ, càng có nhiều thanh âm nuốt nước miếng ừng ực ngẫu nhiên truyền đến.
Lão nhân nhìn qua có chút hèn hạ này, là ai?
Càng ngày càng có nhiều người thấp giọng hỏi thăm người bên cạnh.
"Là Lưu Công, là Lưu Công" Vương Hồng Bân đột nhiên lên tiếng hô to, bởi vì quá mức mừng rỡ, lại cũng mang theo ý khóc.
Sau một tiếng này của hắn, nguyên bản một đám người Bảo Hòa Đường đồi bại chi khí nhất thời đều ngẩn đầu lên.
đồi bại chi khí: không khí, tâm trạng suy sụp
"Tam thúc, người nói cái gì?" Mọi người có chút không không thể tin được.
Vương Hồng Bân đã muốn đẩy ra mọi người, lảo đảo chạy đến trước mặt lão nhân kia.
"Lưu Công..." Cả người hắn run run kích động, đón đầu chào hỏi.
Bảo Hòa Đường được cứu rồi, không đúng, Bảo Hòa Đường không sao rồi, trời cao mở mắt a...
"Há, ngươi là ai vậy?" Lưu Công híp mắt nhỏ nhìn về phía hắn.
"Vãn bối Bảo Hòa Đường..." Vương Hồng Bân cung kính đáp.
vãn bối: thế hệ sau
"Ai nha, nghe nói các ngươi bán tử kim đan bí chế của ta, không biết lượng tiêu thụ ra sao?"
Thanh âm của hắn tùy ý, còn mang theo vài phần ham thích, tựa hồ đối với chuyện này cảm thấy rất hứng thú, không đợi Vương Hồng Bân trả lời, hắn quay đầu, đối với đám người bao vây xung quanh mình híp mắt cười nói, "Lão nhi ta đã mười mấy năm không bándược, không biết còn giữ được bao nhiêu phần thê diện, thuốc này sẽ không phải là không ai mua đi." diendanlequydon
lão nhi: ông lão
"Lão nhân gia ngài nói giỡn. . ." Người xung quanh vội cười hùa nói, tranh nhau chen lấn biểu đạt chính mình tấm lòng tôn kính, chỉ mong có thể lọt vào trong mắt Lưu Công.
"Bán rất đắc, rất đắc, đến giữa trưa thì hết sạch. . . ." Vương Hồng Bân vội vội đáp.
"Ồ. . ." Lưu Công lại một lần nữa kéo dài âm điệu, nhìn về phía hắn, cười híp mắt hỏi, "Như vậy a, vậy ngươi hôm nay đưa nha đầu này tới đây làm cái gì? Không lẽ còn muốn nàng làm nữa?"
Vương Hồng Bân trong lòng một hồi hộp, vui sướng đầy bụng bỗng tan thành mây khói, hắn ngẩng đầu lên, nhìn lạo nhân trước mắt này khuôn mặt tươi cười giống như cúc nở hoa, rùng mình một cái.
"Ta hôm nay. . . Ta hôm nay. . . ." Hắn chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, một lời cũng không thốt ra được.
"Nha đầu a, chúng ta làm việc đều có quy tắc, mình giao hàng - người ta đưa tiền liền không liên hệ, ngươi cũng không thể nhìn thấy nhà người ta bán đắcdược, thì cảm thấy giá bán của mình như thế là thua lỗ, lại tới chỗ người ta sau đó đòi tiền. . . Chúng ta làmdượcsư, một khi lấy tiền -dượcrời tay, những thứdượckia đến tay người mua không còn là của mình nữa, ở chỗdượcđược bán ra, giá cả cao thấp được thay đổi, đều không còn quan hệ gì với chúng ta. . . .diendanlequydon" Lưu lão nhìn Cố Thập Bát Nương, một bộ dáng giáo huấn đồ đệ, nhưng ở tai mọi người nghe được, lại có tư vị khác.
Mồ hôi Vương Hồng Bân tí tí tách tách rơi xuống, này là đang dạy Cố Thập Bát Nương, nhưng thật ra là đang giáo huấn bọn họ.
Bảo Hòa Đường bọn hắn không nên có can đảm bándượcđể rồi sợ bị chất vấn, ngược lại đem ngọn lửa dẫn tới trên người Cố Thập Bát Nương, đây là phạm vào tối kỵ của luyệndượcsư.
"Ngươi nói đúng không, Hoàng Lão Nhị?" Lưu công không có để ý hắn nữa, trực tiếp xoay chuyển câu chuyện, nhìn về phía Hoàng hội trưởng.
Hoàng hội trưởng nào dám nói tiếng không, Hoàng Lão Nhị đối với vị lão nhân gia này, không chút nào cảm thấy khó chịu, gật đầu liên tục, "Cái kia, quy củ này tiểu nương tử còn có thể không hiểu? Lão nhân gia ngài đừng quá mức lo lắng, tiểu nương tử là một đứa trẻ rất hiểu chuyện. . . . ."
"Vậy thì tốt, ta còn sợ nàng làm không nên chuyện" Lưu Công gật gù, liếc mắt nhìn Cố Thập Bát Nương, "Nghe thấy không, Hoàng Lão Nhị là trưởng bối, hắn khen ngươi đấy, cũng không biết nói lời cảm tạ. . . . ."
"Không dám không dám" Hoàng hội trưởng cười ha ha nói.
Cố Thập Bát Nương bước lên phía trước một bước
"Ngươi không được gọi Hoàng Lão Nhị, nên có nguyên tắc cần phải có. . ." Lưu Công nhớ tới cái gì dặn dò.
"Vâng, Hoàng hội trưởng quá khen, tiểu nữ không dám nhận." Cố Thập Bát Nương cúi đầu thi lễ.
Hoàng hội trưởng nào dám làm cho nàng bái lạy thật, vội đưa tay nâng dậy, cười ha hả, còn khen thêm vài lần.
Bầu không khí trong đại sảnh lúc này đã muốn kinh biến đến mức cực kỳ nhiệt liệt, nhữngdượcsư nhiều tuổi ngồi bên cạnh Đổng lão gia đều chen chúc tới xem, đưa bàn tay run lẩy bẩy chạm vào người Lưu Công.
"Lưu Công lão nhân gia ngài an khang như trước, quả thật là chuyện may mắn."
an khang: khỏe mạnh bình an
Có chút kích động không thể kiềm chế bản thân mà rớt xuống nước mắt.
"Các ngươi đều ở đây a, nhiều năm không gặp, bộ dáng các ngươi đều thay đổi cả rồi, làm ta nhận không ra đấy. . . ." Lưu Công nhìn về phía bọn họ, bắt tay từng người, rất chi là xúc động nói, ánh mắt làm như lơ đãng đảo qua Đổng lão gia vẫn đang đứng ở một bên, ". . . Một cái chớp mắt đã mười mấy năm trôi qua, chúng ta đều già rồi, những vãnsinhhậu bối này đều không nhận ra nữa. . . . ."
vãnsinhhậu bối: lớp trẻsinhsau
Đổng lão gia nghe xong, đôi mày giật giật, khó khăn tiến đến thi lễ, "Lưu lão gia. . ."
"Ta không dám nhận" Lưu Công vội giơ tay ngăn hắn lại, "Ta chỉ là một người thợ, nào dám dùng hai chữ lão gia? Há chẳng phải cười chết người sao?"
Sắc mặt Đổng lão gia giống như phủ lên tầng thuốc nhuộm, trăng trắng đo đỏ, nửa câu cũng không dám nói.
“Nga, đúng rồi, ngày hôm nay chuyện gì vậy, trận địa lớn như thế này? Lão nhi ta nếu không phải là vội vã đi tìm nha đầu này, cũng không dám đi vào, Hoàng Lão Nhị, không làm lỡ đại sự của ngươi đi." Lưu Công cười ha hả hỏi, vẻ mặt lo lắng.
Hoàng hội trưởng dở khóc dở cười, dứt khoát hướng Lưu Công khom người thi lễ.
"Lưu lão, ta sai rồi, ngài đại nhân đại lượng." Hắn trịnh trọng nói.
Thấy hắn như thế, Lưu Công cười gượng vài tiếng, tựa hồ có chút hơi vô vị, "Ngươi lão già này, chính là vô vị, bỏ đi bỏ đi, " hắn vung vung tay.
"Lão nhân gia ngài quả là có ý tứ. . ." Hoàng hội trưởng cười khổ một tiếng, ngươi nói nếu ngươi ở đây, sao không đi ra sớm hơn một chút, cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy, này là không thành tâm ngồi nhìn chúng ta làm trò cười mà.
"Đúng đấy đúng đấy, chúng ta không biết Cố nương tử là lão gia ngài. . . . ." Rất nhiều người vội vội vàng vàng hùa theo nói, mặt mày tát mét mang theo lo sợ cười .
Lưu Công hừ một tiếng, trừng mắt nhìn về phía bọn họ, "Không biết? Hừ,dượccủa Lưu Bất Tài ta người trong thiên hạ đều có thể làm hay sao?"
Lời vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều có chút ngượng ngùng.
"Là ta làm không tốt. . ." Cố Thập Bát Nương ở một bên thấp giọng nói, "Mọi người chất vấn cũng là phải."
Này xác định là sự thực, đương nhiên không phải nói Cố nương tử làm không được, mà là không phải hết thảydượcliệu bào chế đều giống với thủ pháp Lưu Công, nhưng vào giờ phút này lại không ai dám nói ra câu nói này diendanlequydon, chỉ có thể cúi đầu để cho Lưu Công mắng, bọn họ thấy Cố Thập Bát Nương nói ra, mọi người ở trong lòng đều đã thở phào một hơi.
Cũng còn tốt, cũng còn tốt, tiểu nương tử này không có cái tính tình cổ quái như vịdượcsư kia.
"Ta biết ngươi là một đứa ngốc, không cần phải nói" Lưu Công trừng nàng một cái, tức giận nói, "Ngươi làm tử kim đan, kết quả như thế nào, đem ra ta xem một chút."
Lúc này mấy cái người cầm tử kim đan đã sớm không còn phẫn nộ như lúc trước, ngược lại vẻ mặt kích động tựa như nhặt được bảo, cười đến nỗi miệng không ngậm lại được, ở nơi đó cười khúc kha khúc khích, bị người đẩy hai cái mới phản ứng lại, vội nâng mâm đem đến.
"Lưu Công, Lưu Công, tử kim đan Cố nương tử làm ở đây." Bọn họ cúi đầu khom lưng cười nói.
Lưu Công đưa tay cầm lấy bình sứ, tùy ý đổ ra nhìn, hừ một tiếng, trừng mắt nhìn về phía Cố Thập Bát Nương.
"Nhìn xem ngươi làm, sao mà kém cỏi như thế?"
Cố Thập Bát Nương cúi đầu nói tiếng dạ.
"Không kém, không kém, là thượng phẩm." Hoàng hội trưởng vội cười ha ha hòa giải.
Lưu Công không để ý đến hắn, giơ tay đem này nữa bình sứ ném xuống mặt đất, động tác này vượt ra ngoài dự liệu của mọi người, nghe lanh lảnh tiếng vỡ nát, nhìn dưới đất đầy những viên thuốc lăn loạn, nhất thời đều sửng sốt.
"Ai nha, những thứ này đều là thượng phẩm. . . ." Chờ phản ứng lại, nhất thời trên mặt tất cả mọi người tràn đầy sự nối tiếc.