Sự việc ngại ngùng như thế Ninh Hi không muốn nhớ lại, càng không muốn gần gũi với Khiết Thần nên khi thấy Hải Phồn Tinh nhắn tin kêu cô ra ngoài một lát thì cô lập tức chạy ra ngay mà không chút do dự, bỏ bê luôn Khiết Thần đang chằm chằm nhìn cô.
Ninh Hi ra đến bên ngoài, khép chặt cánh cửa lại cô mới yên lòng.
Hải Phồn Tinh từ dưới sảnh đi lên đây cũng nghe ít nhiều được chuyện sáng nay của Ninh Hi và Khiết Thần, lúc đầu tưởng là chuyện sáng nay cô thấy, ai ngờ còn thêm chuyện lúc cô đi mua cháo.
Hải Phồn Tinh nhìn vẻ mặt lo sợ của cô thì cười cười nói: Cô sợ đến vậy cơ à?
Ninh Hi thở dài, quay đầu nhìn Hải Phồn Tinh, cô đáp: "Tôi chỉ sợ mình trong đó lâu quá sẽ bị chết ngạt mất".
Hải Phồn Tinh cười cô, cô quay người lấy ra một cháo nóng hổi.
Hải Phồn Tinh nhìn cô rồi nói: Cháo đấy, cô ăn đi kẻo nguội, chắc cô chưa ăn sáng nên tôi mua cho cô.
Tôi vào phòng tổng giám đốc có chút chuyện, đi trước đây.
Ninh Hi chưa kịp hỏi Hải Phồn Tinh là làm sao cô ấy biết được cô chưa ăn sáng, đã vậy còn mua đúng loại cháo cô thích ăn vào mùa này nhưng Hải Phồn Tinh lại nhanh gọn lẹ đi vào phòng Khiết Thần.
Ninh Hi cũng kệ, con người siêng năng là thế, cô cũng phải siêng năng chăm chỉ ăn hết gói cháo này thôi.
Vừa ăn được thìa đầu tiên Ninh Hi không khỏi cảm thán, vị cháo này thật sự rất ngon, rất quen thuộc.
Nhớ lần đầu khi đi từ trường về nhà, trên phố xảy ra tai nạn nên cô phải đi cùng Khiết Thần đi đường tắc về nhà.
Lúc đó bụng cũng đói nhưng cô nhất quyết không chịu ăn mấy món này nhưng chỉ khi thấy Khiết Thần ăn ngon lành, cô mới đòi ăn theo, cũng từ đó cứ mỗi ngày trời se se lạnh, cô bắt buộc phải ăn một bát.
Hải Phồn Tinh tay run run cầm một tấm giấy gì đó.
Khiết Thần vừa nhìn thấy Hải Phồn Tinh thì lại tiếp tục viết gì đó, anh hỏi: Có việc gì à?
Hải Phồn Tinh không nói gì, chỉ lặng lẽ đặt lên bàn một tờ giấy.
Khiết Thần nhíu mày lại rồi cầm tờ giấy đó mở ra, bên trong ghi mấy chữ to đùng "Đơn xin nghỉ việc".
Khiết Thần nhất thời bất ngờ, anh không biết là hôm nay Hải Phồn Tinh bị gì không tại sao lại hồ đồ đến vậy, lại còn dám đưa đơn xin nghỉ việc cho anh.
Khiết Thần hi vọng là cô ấy đưa nhầm nhưng Hải Phồn Tinh lại nói: Tôi muốn xin nghỉ việc.
Khiết Thần nhíu chặt mày lại, mặt anh nhăn lên.
Hải Phồn Tinh là một cô gái hết sức chu đáo và tận tâm trong công việc, anh có rất nhiều ấn tượng về cô không chỉ vì từng là bạn gái của Lịch Bác Văn mà còn rất tuyệt vời và tốt bụng.
Khiết Thần không muốn mình mất đi một người trợ lí tuyệt vời như thế này, anh hỏi: Lí do, nếu lí do không chính đáng tôi sẽ không duyệt đơn xin nghỉ của cô.
Hải Phồn Tinh hít một hơi thiệt sâu rồi đáp: Anh cũng biết, tháng sau Bác Văn đính hôn, bắt đầu cuộc sống mới ở Thượng Hải.
Tôi không muốn anh ấy chạm mặt tôi, để rồi anh ấy lại mất hứng.
Khiết Thần nghe xong thì ngẩn ngơ, anh đúng thiệt là sai lầm khi nói cho Hải Phồn Tinh biết tháng sau Lịch Bác Văn cưới vợ.
Anh nói: Cô cần phải nghỉ việc rồi rời đi đâu cả, chắc gì cô và Bác Văn đã gặp nhau ở đây.
Hải Phồn Tinh cười nhẹ nhàng, cô trả lời: Trái đất rất tròn, dù có ở đâu cũng vậy thôi.
Vả lại, tôi cũng muốn nghỉ ngơi rồi, tôi định sẽ sang Canada một thời gian, hoặc cũng có thể sẽ ở đó cả đời.
Vậy nên mong anh phê duyệt đơn xin nghỉ việc của tôi.
Khiết Thần nghe câu trả lời như chết sững, đúng là chuyện tình cảm bao giờ cũng lằng nhằng.
Anh cầm lấy đơn xin nghỉ của cô, kí chữ kí phượng múa rồng bay lên đó rồi cất vào tủ, anh còn nói: Cô làm vậy rất đúng, đến giờ cô vẫn luôn ác động như vậy.
Đáng lẽ cô sớm nên rời xa Bác Văn, để cậu ấy không phải trải qua cuộc sống như hiện tại, luôn dằn vặt bản thân mình.
Tôi thật sự không hiểu tại sao lúc đó chỉ vì tiền cô lại có thể lập tức bỏ cậu ấy.
Tâm Hải Phồn Tinh run run lên, cô cười đùa đáp: Tôi yêu tiền, bản thân tôi rất thích tiền.
Năm đó anh ấy nghèo túng, không thể nuôi nổi tôi vậy thì cần gì tôi phải theo anh ấy.
Tôi cũng không yêu anh ấy, vậy chỉ có thể chọn tiền thôi.
Khiết Thần nhìn sâu vào đôi mắt sắp khóc của Hải Phồn Tinh, anh cao giọng nói: Trước giờ cô vẫn luôn thích nói dối.
Khiết Thần chẳng qua chỉ đang trách mắng Hải Phồn Tinh như vậy để xem biểu hiện của cô, hoá ra cô lại kiên xường và quả quyết hơn anh nghĩ.
Hải Phồn Tinh làm ở đây chắc được một năm rưỡi, anh còn nhớ lúc cô mới chia tay với Lịch Bác Văn xong thê thảm như thế nào.
Cha cô mất, gia đình chẳng còn ai, vì có thực lực nên Hải Phồn Tinh mới được Khiết Thần nhận vào.
Anh cũng trách cô quá hồ đồ khi rời bỏ Lịch Bác Văn, cũng quá tội nghiệp trong hoàn cảnh phải chọn lựa một trong hai.
"Hải Phồn Tinh, cô và Bác Văn có thể không gặp ở Thượng Hải nhưng không có nghĩa là không gặp nhau cả đời".
Đây chắc là lời nói cuối cùng anh dành Hải Phồn Tinh.
Hải Phồn Tinh cũng tươi cười đáp: Chỉ cần trong vòng một tháng nữa anh ấy không gặp tôi lần nào nữa thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Cái tôi muốn cho anh ấy cuối cùng vẫn là sự sung sướng, anh ấy không thể không tiếp quản sự nghiệp của gia đình cũng như phản lại mẹ anh ấy.
( Có lẽ chương này bạn sẽ không hiểu gì về chuyện tình của Lịch Bác Văn và Hải Phồn Tinh nhưng rồi hiểu sau nha.
Vì cốt truyện mình vẫn phải viết có chút yếu tố phụ xen lẫn vào mới đặc sắc câu truyện).