Có lẽ mọi người không ngờ được kết quả sẽ như thế này.
Vẻ mặt người chủ trì xấu hỏ, xác nhận với SS: ”Xin hỏi SS, cô có thể nói lại kết quả giám định một lần nữa không?”
”Chiếc vòng cổ này là giả.” Cô nhắc lại một lần nữa.
Lúc này, trong phòng phát sóng trực tiếp, cư dân mạng không ngừng spam.
”Tên giám định này là kẻ lừa đảo đấy à, vòng cổ quý như vậy có thể giả ư?”
”Đúng đấy, đây là của quốc vương Ba Tư tặng cho con gái, không cần phải tặng hàng giả chứ? Mặc kệ là Ba Tư lúc đó hay Iran bây giờ, thì cũng đều là nước giàu có, không đến mức đó đâu.”
”Tôi thấy SS cũng có thể không nói sai, kim cương cũng có giả đó, chuyện này rất bình thường, các người kích động cái gì?”
”Từ trước đến giờ SS chưa từng nhẫm lẫn, là người trong nghề, thanh danh cô ấy rất lớn, chắc không đến mức nhầm được, tôi đứng về phía SS.”
”Có bẫy, nếu là hàng giả, vậy ban đầu anh bạn tiêu hơn triệu đô có phải sẽ nhảy lầu không?”
”Rốt cuộc là sao, là thật hay giả vậy?”
”Được rồi, SS, mời cô nói ra lí do.” Người chủ trì nói.
SS lấy ra một bản vẽ in trên máy tính của chiếc vòng cổ, cũng là phiên bản phóng to, nói: ”Kim cương là kim cương thật, vàng cũng là vàng thật, nhưng…niên đại không lâu như thế, vốn không phải là món đồ hơn năm trước, lúc đó Ba Tư giàu có, mời nghệ nhân nhà Minh đến cũng không phải là chuyện gì khó, nhưng…cả nghệ nhân nhà Minh hay nghệ nhân Ba Tư lúc đó đều không có thủ pháp khắc như vậy, mời mọi người xem, ở đây…”
Giang Hiểu cũng nhìn kĩ, phát hiện sau khi SS không ngừng phóng to các chi tiết ra, những viên kim cương thấy được quả thực được làm rất tinh tế, hơn nữa đó là bức phù điêu ba chiều.
”Thủ pháp này, cận đại mới xuất hiện, sớm nhất cũng là năm trước, cho nên…tôi mới nói món đồ này là giả, nhưng không phải nói kim cương giả, mà là nói niên đại giả…dựa vào kinh nghiệm của tôi, chiếc vòng màu hồng này là bảo vật khó kiếm, chế tác tinh tế, lại có kim cương kara, vẫn có một giá trị bảo tồn nhất định.”
Nói như vậy, rất nhiều cư dân mạng cũng hiểu được mà like tơi tấp bên dưới cho SS.
”Vậy, SS, mời cô ra giá cuối cùng.”
Sau lớp mặt nạ màu bạc, giọng nói khàn khàn bằng tiếng Anh vang lên: ”Gía tôi ra là… tỷ.”
Vừa ra giá, trong mắt chủ nhân chiếc vòng cổ kia tràn đầy sự thất vọng, vì nếu là món đồ năm trước, ít nhất cũng phải mấy nghìn tỷ.
Cuối cùng chiếc vòng kim cương hồng bị một tên nhà giàu người Nga mua, sân nhà thu được hơn , tỷ tiền công, SS được hơn , tỷ.
Buổi phát sóng trực tiếp đã kết thúc thành công.
Trong lòng Giang Hiểu bỗng nhiên có một cảm giác, luôn thấy phong cách của SS này rất giống một người, nhưng cụ thể là ai anh nhất thời không nghĩ ra được.
Biệt thự tư nhân của Tạ Minh Doãn.
Dì giúp việc thông báo: ”Cậu chủ, cô Lương đến đây, còn mang theo hành lý nữa.”
”Gì cơ?” Tạ Minh Doãn vừa nghe xong đã muốn bùng nổ.
Lương Tiêu Tiêu lại như âm hồn không tán rồi? Không phải là đã nói rõ rồi ư? Hơn nữa phí chia tay hai tháng cũng không ít, nhà này, xe này, vàng bạc này, danh hiệu này.
Một minh tinh tuyến như cô ta, cho dù kiếm năm cũng không kiếm ra được nhiều như vậy.
”Khuyên thế nào cũng không đi, nói có chuyện quan trong muốn tìm cậu.”
”Tôi đi xem sao.” Tạ Minh Doãn dập tắt điếu thuốc lá, hơi bực bội đứng dậy.
Qủa nhiên, Lương Tiêu Tiêu mang theo một túi hành lý hiệu LV, mặc một chiếc váy bó, tay áo ngắn tua rua màu đỏ đứng ở cửa biệt thự.
”Minh Doãn…”
Tạ Minh Doãn không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn cô ta.
”Minh Doãn, em có thai rồi…” Cô ta nói một cách nũng nịu.