Giang Hiểu nhìn dáng vẻ muôn vội vàng rũ sạch quan hệ với anh này của cô đáng yêu không chịu được.
Xem ra cô là người không có chút kinh nghiệm yêu đương nào cho nên đùa một chút đã đỏ mặt, đã sốt ruột.
Sau đó Giang Hiểu tiếp tục trêu chọc cô, chỉ chỉ vào bức tranh nói: “Bức tranh này cũng không tệ, bán cho tôi đi?”
“Không bán.” Hoa Ngọc Nhi từ chối rất dứt khoát.
“Tôi trả giá cao gấp ba so với giá thị trường.”
“Gấp mười cũng không bán.” Hoa Ngọc Nhi đầy bụng tức giận nói.
“Vậy bức tranh này tên là gì, dù sao cũng nên nói cho tôi biết chứ?” Anh nhìn vào bức tranh thủy mặc kia nói.
Rất ít khi nhìn thấy cô gái nào vẽ tranh theo phong cách thủy mặc đen trắng của nước T.
Hoa Ngọc Nhi lấy cảnh ngay tại chỗ vẽ lại cảnh sắc cách đó không xa, trải qua tay cô tạo hình thật sự là vô cùng kinh diễm.
Nhất là nếu có người am hiểu xem xét chắc chắn sẽ biết bức tranh này được vẽ ra bởi một người họa sĩ có thiên phú.
Nhắc đến tên của bức tranh giọng điệu của Hoa Ngọc Nhi ôn hòa hơn rất nhiều: “Tôi vẫn chưa nghĩ ra.”
“Tôi giúp cô nghĩ một cái tên, được không?”
Hoa Ngọc Nhi không hề lên tiếng... Không lên tiếng thì chính là đồng ý.
Đây là do mấy ngày nay ở chung với nhau Giang Hiểu đã thăm dò được rõ ràng tính tình cô.
“Gọi là Một con ngỗng trời được không?”
“Anh mau đi ra ngoài cho tôi.”
Hoa Ngọc Nhi tức giận đến mức muốn quẳng bút vẽ đi, bức tranh đẹp như vậy, tranh thuỷ mặc của cô đẹp như vậy.
Thế mà đã bị bốn chữ Một con ngỗng trời này của anh làm cho trở nên tầm thường.
Hoa Ngọc Nhi tức giận muốn đánh người còn Giang Hiểu thì lại cười rất vui vẻ.
Sau đó thấy cô thật sự tức giận mới đổi giọng.
“Không đùa cô nữa, nói chuyện tử tế đi, tôi cảm thấy tên là... Trở về phương bắc được không?”
Hoa Ngọc Nhi suy nghĩ một chút, hỏi anh: “Vì sao lại tên là Trở về phương bắc?”
Giang Hiểu chỉ vào con ngỗng trời bay trên đỉnh núi: “Cô nhìn đi, trong bức tranh của cô nước không hề đóng băng nói rõ không phải là mùa đông, bên cạnh lại có cỏ dại hoa dại nói rõ là xuân về hoa nở, ngỗng trời bay về phía nam cuối cùng cũng có ngày trở về phương bắc mang ý nghĩa là về nhà, rất ấm áp.”
Trở về phương bắc, quả thực ý cảnh không tệ lại còn ngắn gọn, là phong cách của Hoa Ngọc Nhi.
Nhưng mà...
Ngỗng trời kia là anh vẽ thêm vào có được không, ban đầu trong bức tranh kia cũng không có ngỗng trời mà?
Tên này đang thiếp vàng lên mặt mình đúng không?
“Ngỗng trời là anh vẽ, tên cũng là anh đặt vậy anh có muốn kí tên lên đó là Giang Hiểu nữa hay không, anh cảm thấy thế nào?” Hoa Ngọc Nhi tức giận hỏi.
Giang Hiểu vỗ hai tay: “Cảm ơn vợ.”
“Ai là vợ của anh, Giang Hiểu anh mau đi ra ngoài cho tôi…”
Hoa Ngọc Nhi tức giận đẩy anh đi ra bên ngoài.
Đây là lần đầu tiên hai người có hành động tay chân tiếp xúc thân mật như thế.
Cho dù bị đuổi ra ngoài thì Giang Hiểu cũng rất vui vẻ.
Quán bar Dạ Chi Quang
Mấy ngày hôm nay Tạ Minh Doãn ngủ cũng không ngon giấc nên lúc nào cũng mơ mơ màng màng.
Đã thu hồi suy nghĩ về cô năm nhà họ Hoa rồi nhưng nó vẫn ngo ngoe muốn động.
Vốn muốn tìm cơ hội thân mật cùng người ta trước kết quả là người ta lại hoàn toàn không nể mặt mũi.
Chuyện này khiến cho anh ta không biết phải làm như thế nào...
Cho nên hôm nay hẹn mấy người anh em thân thiết ra đây uống rượu với nhau.
Mấy người anh em đó cũng biết gần đây anh ta buồn rầu bởi vì chuyện của phụ nữ nên khuyên giải vài câu.
Có người giả vờ như đang đùa nói thẳng: “Anh Tạ, anh đã nghe qua câu chuyện về « hoa hồng đỏ » của Trần Dịch Tấn chưa? Thật ra đàn ông chúng ta ấy mà đều giống nhau hết, có hoa hồng đỏ thì nhớ thương hoa hồng trắng, có hoa hồng trắng lại bắt đầu nhớ tới hoa hồng đỏ, thứ không có được mãi mãi là thứ tốt nhất... Anh đây là bởi vì không chiếm được cho nên không cam tâm chứ thật ra nếu anh có được rồi thì sẽ phát hiện ra cô năm nhà họ Hoa cũng chỉ có như vậy, phụ nữ đều giống nhau hết, một thời gian sau sẽ cảm thấy chán thôi, cho dù cho anh Annie Hathaway thì anh cũng sẽ cảm thấy cô ấy cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi, người phụ nữ nào cũng thích nghe mấy lời ngon ngọt hết. Tất cả mọi người đều là quỷ không có ai là Liêu Trai đâu?”
Tạ Minh Doãn buồn bực cầm chai bia trong tay, khẽ thở dài một cái: “Vấn đề là bây giờ tôi vẫn chưa có được mà, còn có ngán hay không thì đó cũng là chuyện sau khi lấy được nữa.”
“Nhưng anh Tạ này, anh thật sự muốn cướp người phụ nữ của Thái tử gia nhà họ Giang sao? Tên kia... Không dễ chọc đâu.” Có một người trong nhóm tốt bụng nhắc nhở một câu.