Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời nhu hòa, mây trắng bềnh bồng xuyên qua tia nắng sáng trong, Lạc Lạc tinh thần sảng khoái đi ra cửa.
Đi chưa được bao xa thì ngay một chỗ rẽ không ngờ đụng phải Thương Nguyệt Vô Triệt cùng tùy tùng của hắn.
Nhìn hắn dừng lại bước chân, gương mặt anh tuấn cười tủm tỉm nhìn nàng đi tới, nàng biết hắn nhất định đoán được nàng và hắn sẽ chạm mặt lúc xuất môn.
Lạc Lạc dừng bước tính đổi hướng đi vòng, chợt một vạt màu trắng xẹt qua trước mắt nàng, Thương Nguyệt Vô Triệt cũng đã đứng trước mặt nàng chặn đường.
Khuôn mặt nhẹ nhàng nâng lên, môi mỏng cười như hoa đào nở: "Lạc Lạc, như thế nào nhìn thấy phu quân của mình cũng không thăm hỏi một tiếng?"
"Câm miệng, Lạc Lạc là tên ngươi có thể gọi sao?" Lạc Lạc không cho là đúng lên tiếng.
Hừ! Nhớ tới hắn để cho nàng chịu ngứa ngáy hơn nửa buổi tối, nàng liền cảm thấy trong lòng bốc hỏa.
Hắn tiến lên mấy bước đến gần nàng: "Không gọi nàng Lạc Lạc, chẳng lẽ... Nàng thích ta gọi là Tiểu Oa Nhi..."
Cố ý kéo dài thanh âm, hắn không có ý tốt cúi đầu sát tai của nàng: "Nàng hình như là đại cô nương mười tám tuổi, nếu không phải do nàng thân thể còn quá nhỏ, ta thật đúng là không thể chờ đến khi bái đường thành thân mới cùng nàng... Động phòng."
Hơi thở của hắn phun bên tai, nhiệt độ nóng bỏng khiến lỗ tai nàng cơ hồ cũng nóng lên.
Nhìn khuôn mặt hắn phóng đại ở trước mắt, sức quyến rũ tuấn mỹ mê hoặc lòng người tràn đầy, cùng cặp mắt thâm thúy như dẫn dụ linh hồn người khác trầm luân.
Lạc Lạc đột nhiên cảm thấy mình sắp hít thở không thông khi nhìn tròng mắt đen của hắn, bởi... Nó cho nàng một cảm giác rất quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến nàng không tự chủ được có chút rung động.
Trong nháy mắt, trong đầu xẹt qua cái gì đó quỷ dị khiến nàng lấy lại bình tĩnh, không tự chủ lui về sau một bước kéo giãn khoảng cách giữa hắn và nàng.
"Ngươi tránh ra." Nàng cố gắng coi thường cảm giác khác lạ trong trái tim.
Đối với từng phản ứng của nàng, Thương Nguyệt Vô Triệt thấy rất rõ ràng, môi mỏng của hắn mơ hồ nâng lên một nụ cười nhàn nhạt gian ác.
Nhìn nụ cười của hắn, Lạc Lạc càng cảm thấy quỷ dị, nàng mấp máy môi hừ nhẹ một tiếng vòng qua hắn đi về phía trước.
Ngoài dự đoán của nàng, hắn thế nhưng không nói thêm gì nữa để giữ nàng lại.
Ngay khi nàng vừa bước qua hắn để có thể rời đi, hắn đột nhiên nghiêng người, cầm lấy cổ tay nàng.
Tay hắn dùng lực khiến nàng hoàn toàn không thể động đậy.
"Ngươi vì cớ gì giữ ta lại?" Lạc Lạc tức giận hất cằm trừng mắt nhìn hắn.
Hắn nhíu mày: "Hung dữ như vậy a, ha ha ha... Ta chỉ muốn giúp nàng lấy ra Trùy Cốt Châm."
Nghe vậy, Lạc Lạc nhớ lại chiêu thức mình vừa học, suy nghĩ một chút, nàng hướng hắn nở nụ cười sáng lạn.
"Ngươi thật sự lấy giúp ta Trùy Cốt Châm?"
"Dĩ nhiên..."
Không ngờ Thương Nguyệt Vô Triệt còn chưa nói hết một câu, Lạc Lạc ánh mắt giảo hoạt đảo một cái liền vung tay tránh ra xa hắn, đồng thời vận khí ở lòng bàn tay đánh về phía hắn.
"Hay để ta giúp ngươi hiểu đi!" Lạc Lạc tức giận la lớn.
Đột nhiên phải nghênh đón công kích của nàng, Thương Nuyệt Vô Triệt chỉ là nhướng nhướng mày, chiết phiến trong tay tiêu sái mở ra, không khí mang theo một dòng nhiệt, thuần thục lưu loát tránh một chưởng của Lạc Lạc.
"Công phu có tiến bộ." Hắn đáp trả nàng rất nương tay, bởi đối với chiêu thức của nàng, hắn căn bản là không cần mất sức vẫn có thể phá giải.
Mất một lúc lâu, Lạc Lạc liền bực mình dừng tay lại.
Công phu của hắn hơn nàng rất nhiều, căn bản là đang trêu chọc nàng!
Nàng nắm tay lại, sau đó hất cằm: "Một ngày nào đó ta sẽ đánh bại ngươi!"
"Ta chờ." Hắn cười nhạt.
"Xem ra Ngân Diện rất thương nàng, không chỉ gấp gáp giúp nàng giải Trùy Cốt Châm còn dạy nàng công phu rất tốt."
Hắn phe phẩy chiết phiến ưu nhã cười với nàng một tiếng, liền mặc nàng tự do rời đi.
Nhìn bóng lưng nho nhỏ, hắn dịu dàng lên tiếng: "Lạc Lạc, phụ hoàng kêu ta tiến cung, nàng không muốn cùng đi chơi?"
Lạc Lạc dừng lại bước chân, xoay người, ánh mắt không hề che dấu chất vấn.
"Ngươi tốt bụng đến mức muốn ta đi theo chơi?"
Nụ cười của hắn vẫn như cũ, vẫn dịu dàng, ánh mắt lại chớp chớp: "Thương Nguyệt Lưu Vân cũng đi, nàng nên đi để tìm hiểu thêm kẻ địch của chúng ta, biết người biết ta..."
Không đợi hắn nói xong, Lạc Lạc liền trợn mắt cắt lời: "Ta biết ngay ngươi là tên tiểu nhân hám lợi! Không để ý ngươi nữa!"
Nói xong, nàng thi triển khinh công không mấy inh vừa học rời đi.
Nhìn bóng dáng nàng càng ngày càng xa, Thương Nguyệt Vô Triệt híp mắt lại, thật thấp thầm thì: "Công phu vẫn là quá kém cỏi, như vậy làm sao giúp ta đối phó địch thủ..."
Đi vào Thượng Quan phủ, Lạc Lạc liền cảm thấy quan phủ so với ngày thường tràn ngập một cổ áp lực.
Dọc theo hàng lang, những nô bộc cũng mặt mày ủ ê.
Lạc Lạc ngăn lại một tỳ nữ hỏi thăm: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Tỳ nữ hạ thấp chân mày trả lời ——
"Mừng Lạc Lạc tiểu thư về, bẩm tiểu thư, sáng sớm hôm nay công công trong hoàng cung mang theo thánh chỉ giá lâm, nói... Lão gia hành sự bất lực, cách chức lão gia, lão gia bây giờ không còn là đại tướng quân nữa, mà trở thành phàm tướng quân, hơn nữa đối với chuyện của Nhật Nguyệt giáo, lão gia cũng không cần quản."
Nói vậy... Thương Nguyệt Lưu Vân thật sự ra tay rồi.
Lạc Lạc nhăn mày, nghĩ tới Thượng Quan Lăng Phi, nàng gấp gáp nắm bả vai tỳ nữ hỏi: "Vậy ca ca ta đâu? Huynh ấy hiện tại ở nơi nào?"
"Đại công tử đang cùng lão gia ở đại sảnh."
Lạc Lạc liền nhanh bước hướng tới đại sảnh.
"Thương Nguyệt Lưu Vân ngươi thật đáng khinh..."
Nàng vừa đi vừa mắng, trong đầu đã sớm đem thương Nguyệt Lưu Vân lăng trì ngàn vạn lần.
Khi nàng vừa tới đại sảnh, chỉ thấy Thượng Quan Lăng Phi ngưng mày trượt xe lăn đi ra, không có Thượng Quan Hành.
"Ca ca."
Thượng Quan Lăng Phi ngẩng đầu, giả vờ không có việc gì mỉm cười với nàng: "Lạc muội muội."