Mới mở miệng liền bị cự tuyệt, Lạc Lạc hết sức buồn bực
Nàng tức giận đùng đùng quay mặt đi, nhưng chỉ chớp mắt, nàng lại chuyển mục tiêu sang nhìn Ngân Diện
“Ngân Diện ca ca, ngươi không giữ lời hứa, không phải ngươi nói bọn họ sẽ nghe lời ta sao? Ta còn chưa nói hết câu, bọn họ đã không thèm nghe nữa, bọn họ không nghe lời ngươi, họ muốn tạo phản kìa”
“Chúng ta không có”. Dạ Tiếu Thiên cùng Phượng Thiên Linh buồn bực kháng nghị, ánh mắt khẩn trương nhìn Ngân Diện
Ngân Diện nhìn Lạc Lạc suy ngẫm một lúc rồi mở miệng: “Ngươi muốn cận vệ làm gì? Ngươi gặp nguy hiểm”
Lạc Lạc lập tức tỏ vẻ đáng thương, chạy đến trước mặt Ngân Diện, ủy khuất nói: “ Đúng vậy, đúng vậy, bên cạnh ta hiện tại rất nguy hiểm, ngươi mới vửa nhìn thấy đấy, ba tên bại hoại kia muốn giết ta, không chỉ thế, Thập Tam vương gia cũng là tên bại hoại,.. hắn luôn khi dễ ta, ta đánh không lại hắn, cho nên phải tìm người lợi hại làm hộ vệ giúp ta bắt hắn,.. như vậy ta mới có thể báo thù. Hừ!
Nghe nàng đầy căm phẫn tố cáo, đáy mắt Ngân Diện xẹt qua một tia dị quang
Môi mỏng kéo nhẹ, hắn lạnh nhạt nói: “ Theo như tin tức từ triều đình truyền ra, Thập Tam vương gia không phải đã lập ngươi làm phi rồi sao? Ngươi muốn đối phó hắn hình như không được tốt cho lắm”
Nhắc tới việc này, Lạc Lạc tức giận dậm chân
“Ai muốn làm vương phi của hắn, tất cả là do hắn chủ trương, ở trước mắt hoàng thượng giả thần giả quỷ bắn tên, ta xui xẻo bị hắn cố ý làm ũi tên hồng bắn trúng, kết quả hoàng thượng cũng không phân trắng đen liền chỉ định chuyện hôn nhân đại sự cả đời của ta, ta muốn hắn hủy bỏ hôn sự này”
“Tại sao? Ngươi ghét hắn?”
Ngân Diện ngồi xuống, lạnh nhạt hỏi, trong lời nói làm ra vẻ như chuyện này cùng hắn không có quan hệ gì
Lạc Lạc đuổi theo đứng trước mặt hắn, cằm hất lên nói: “ Ta không thích hắn, luôn cười giả tạo, làm như mình cười đẹp lắm, đã vậy, còn luôn lấy lớn ăn hiếp nhỏ”
“Vậy ta giúp ngươi giết hắn”. Giọng nói hắn hờ hững
“Hả…? Giết…giết hắn?” Lạc Lạc cà lăm hỏi, con ngươi thiếu chút nữa rớt ra
“Không thích thì giết đi, như vậy ngươi cũng sẽ không phí sức đối phó với hắn”. Ngân Diện tiếp tục nói.
“Không được, không được, không thể giết hắn, ngươi ngàn vạn lần không thể giết hắn”
“Tại sao? Chẳng lẽ ngươi thích hắn?” giọng nói Ngân Diện có chút buồn bực, đôi mắt lạnh lùng xuất hiện một tia gợn sóng
Lạc Lạc cảm thấy gương mặt nóng nóng, lập tức phủ nhận: “Ta mới không thèm thích hắn, hắn so với Ngân Diện ca ca thì kém xa
“Nói vậy là ngươi thích ta?”. Lần này hắn hỏi lại rất nhanh, con ngươi đen sâu thẳm chăm chú nhìn nàng
Lạc Lạc sửng sốt một chút, nàng cảm giác đầu óc có chút không dược linh hoạt. Nàng không ngờ hắn có thể suy diễn ra là nàng thích hắn…
“Ngân Diện ca ca, ta rất thích ngươi,…nhưng….”
Nàng chưa kịp nói xong Ngân Diện đã chen vào, giọng nói rất nhạt nhưng cũng rất kiên định: “Ta làm hộ vệ của ngươi”
Hả?
Lạc Lạc mắt nháy nháy, thuận tiện đưa tay móc lỗ tai
Nàng… Không có nghe lầm chứ?
“Ngươi nói…ngươi làm hộ vệ của ta?” Nàng nhìn hắn tìm kiếm một đáp án chính xác
“Đúng”. Hắn nhẹ nhàng đáp ứng một tiếng, sau đó xem như không có gì ngồi lau chùi Ngân kiếm.
Nàng thật sự không có nghe lầm, hắn nói muốn làm hộ vệ của nàng!
Lạc Lạc tuy vẻ ngoài vui vẻ nhưng vẫn luôn giữ tỉnh táo
Nhìn mặt nạ của hắn, Lạc Lạc có chút buồn khổ: “Nhưng ngươi mang mặt nạ đi theo ta, nhìn rất là kỳ quái”
“Ta sẽ không cho kẻ nào phát hiện được sự tồn tại của ta”. Hắn nhàn nhạt bảo đảm
Chỉ là, Lạc Lạc thật không hiểu.
“Làm sao người khác không phát hiện được sự tồn tại của ngươi, ngươi có ẩn thân thuật hay sao?”
“Ta sẽ ở trong bóng tối bảo vệ ngươi”
Tròng mắt đen của hắn lưu chuyển u quang, khiến Lạc Lạc nhất thời không biết nên nói gì
Sửng sốt một chút, nàng liền vui mừng kêu la: “Ngân diện ca ca làm hộ vệ của ta, tốt quá, ha ha,… Thương Nguyệt Vô Triệt khẳng định sẽ không phải là đối thủ của ngươi!”
Nhìn khuôn mặt nàng tươi cười vui vẻ, hắn nhàn nhạt nhếch môi
. . . . . .
Căn phòng bên ngoài an tĩnh, Phượng Thiên Linh ở trước cửa đi tới đi lui, vẻ mặt có chút khẩn trương
Đi nhiều lần, rốt cuộc nàng giơ tay lên gõ cửa
“Vào đi”. Giọng nói lành lạnh của Ngân Diện truyền ra
Phượng Thiên Linh đẩy cửa đi vào, nhìn bóng người tuấn mỹ đứng bên cửa sổ, ánh mắt lãnh diễm không tự chủ hiện lên một tia mê luyến
“Chuyện gì?”. Ngân Diện không xoay người, vẫn như cũ đứng nhìn thân cây bên ngoài
“Môn chủ, ngài thật sự muốn làm hộ vệ của Thượng Quan Lạc Lạc sao? Thân phận ngài cao quý, nếu không hãy để cho thuộc hạ…”
“Phượng Thiên Linh, chuyện này không tới lượt ngươi quan tâm”. Hắn lạnh lùng ngắt lời nàng.
Lời của hắn giống như những mũi tên băng lãnh vô tình bắn vào nàng, Phượng Thiên Linh sắc mặt tái đi, nắm chặt ngọc quyền, há miệng muốn nói nhưng cúi cùng chỉ có thể im lặng cúi thấp đầu.
“Thuộc hạ biết tội”.
“Được rồi. Thương thế của Tiếu Thiên như thế nào?” Hắn thủy chung vẫn đưa lưng về phía nàng
“Thương thế của Tiếu thiên đã ổn định, mấy này nữa sẽ khôi phục”. Phượng Thiên Linh đã khôi phục được vẻ lãnh diễm
Khoảng cách như vậy, lặng lẽ thủ hộ. Cũng tốt…
“Được rồi, đi xuống đi”
“Thuộc hạ cáo lui”
Cửa phòng đóng lại
Một lát sau, cửa phòng lại mở ra, Ngân Diện từ trong đi ra, hướng phía dãy hành lang bên kia đi tới
Lạc Lạc chán muốn chết nằm dài trên bàn, mắt nhìn chằm chằm cánh cửa
“Đói bụng quá, nơi này tại sao không có gì ăn, đói chết người rồi!”
Nàng không còn hơi sức để oán trach
Một lát sau nàng lại nói nhỏ: “Ngân Diện ca ca, nếu ngươi không mang thức ăn cho ta, không cần chờ ngươi làm cận vệ, ta bởi vì đói mà đã tử trận trước rồi”
Mới nói xong, cửa phòng liền bị đẩy ra
Thân hình Ngân Diện xuất hiện trước mặt nàng, trong tay còn bưng một khay thức ăn thơm phức