Trong lúc không khí bất chợt trở nên có chút tế nhị, tựa như một bàn cờ đã phân thắng bại lại đột nhiên thay đổi cục diện.
Nhìn Lạc Lạc bước chân ngày càng xa, Phượng Thiên Linh vật lộn một lúc lâu, rốt cuộc lần nữa nhanh bước ngăn cản.
"Lạc vương phi."
Lạc Lạc chỉ là nhàn nhạt giương mắt, hờ hững mà nhìn nàng, cái gì cũng không nói.
Nàng hiện tại chỉ cần chờ, kết quả nhất định sẽ làm cho nàng hài lòng, a...
Quả nhiên ——
"Ta dẫn ngươi đi gặp Môn chủ."
"Tốt." Lạc Lạc cơ hồ là ngay lập tức hưng phấn.
Vì vậy, Phượng Thiên Linh ôm tâm tình không quá cam nguyện mang theo Lạc Lạc đi.
Các nàng quay lại chỗ khi nãy, Lạc Lạc lúc này mới chú ý đến bụi cây trên mặt đất khá bằng phẳng, nhớ tới kinh nghiệm đi lòng vòng của bản thân, nàng nhìn về phía Phượng Thiên Linh.
"Nơi này có trận pháp đúng không."
"Băng Môn là môn phái sát thủ đệ nhất trên giang hồ, kẻ địch rất nhiều, hoặc là ghen tỵ hoặc là mơ ước địa vị của chúng ta, vì không để cho người khác dễ dàng tìm được căn cứ của Băng Môn, nên bày ra trận pháp trên lối đi."
Phượng Thiên Linh vừa giải thích vừa mang theo Lạc Lạc quẹo trái quẹo phải đi về phía trước, chỉ chốc lát sau, Lạc Lạc liền nhìn thấy rừng cây quen thuộc.
Trong rừng rậm, như ẩn như hiện một lầu các yên tĩnh.
Chính là chỗ này!
Tâm tư Lạc Lạc có chút phấn khởi, rất nhanh nàng liền có thể nhìn thấy Ngân Diện ca ca rồi.
Xuyên qua hành lang quen thuộc, nàng đi tới căn phòng của Ngân Diện.
Phượng Thiên Linh ở trước cửa dừng lại bước chân, nhẹ giọng: "Môn chủ đang ở bên trong."
Lạc Lạc gật đầu một cái, mở to miệng liền muốn kêu, vậy mà tiếng nói mới đến cổ họng, lại đột nhiên bị nghẹn lại không phát ra được.
Tâm, không biết vì sao thậm chí có chút yếu đuối.
Chần chừ chốc lát, nàng ngẩng đầu năn nỉ Phượng Thiên Linh: "Phượng tỷ tỷ, tỷ có thể hay không giúp ta nói với Ngân Diện ta muốn gặp huynh ấy."
Nghe được Lạc Lạc yêu cầu, Phượng Thiên Linh kỳ quái cúi đầu nhìn nàng, lại thấy trong mắt nàng thậm chí có yếu ớt, chỉ có nữ nhân thành thục biết yêu biết thương mới có... Loại ánh mắt nghĩ rồi lại không dám này.
Nhìn giọt nước đọng trong mắt nàng, Phượng Thiên Linh thế nhưng không khỏi mềm nhũn tâm tư.
Vì vậy nàng liền không do dự mà hướng cửa cất tiếng: "Môn chủ, Lạc vương phi tới chơi."
Bên trong cửa yên lặng một hồi mới truyền ra đáp lại nhàn nhạt của Ngân Diện: "Đi vào."
Phượng Thiên Linh khẽ vuốt cằm, sau đó liền nhỏ giọng rời đi.
Nghe được giọng nói đã lâu, Lạc Lạc lại không phân rõ tâm tình của mình giờ khắc này là vui mừng, mặc dù có chút mất mát.
Về phần mất mác cái gì, nàng cũng không biết.
Đưa tay đẩy cánh cửa, Lạc Lạc chuẩn bị bước chân vào, lại có chút chần chừ.
Khi tay nhỏ bé chạm vào cửa, động tác của nàng dừng lại một chút.
Trước kia, đều là Ngân Diện ca ca mở cửa nghênh đón nàng, hiện tại... Nàng hi vọng Ngân Diện ca ca cũng mở cửa nghênh đón nàng.
Chỉ là, đợi một lúc lâu, nhưng không thấy bên trong cửa có bất kỳ phản ứng gì.
Lạc Lạc âm thầm hít một hơi, tâm tình từ từ trầm xuống.
Nàng "ken két" một cái đẩy cửa ra đi vào, liền nhìn thấy Ngân Diện đang đứng ở bên cửa sổ.
Trở tay đóng lại cửa, cố ý đè nặng bước chân một tiếng, lại như cũ không thấy hắn từ động xoay người quay đầu lại.
Nhìn bóng lưng của hắn, Lạc Lạc chợt có loại cảm giác muốn khóc, nhưng lại bị nàng cố nén.
"Ngân Diện ca ca." Nàng đến gần, giống như quá khứ mà vui vẻ gọi hắn.
Ngân Diện lúc này mới từ từ xoay người lại đối mặt nàng.
Vẫn là mặt nạ màu bạc che nửa khuôn mặt, lộ ra cái cằm tuấn mỹ, vẫn là biểu tình lạnh nhạt.
Vậy mà giờ khắc này, Lạc Lạc lại cảm thấy hắn cách mình thật là xa.
Trừng mắt nhìn, nàng cố đè cảm giác mất mát không ngừng dâng lên trong lòng.
Đưa tay lôi kéo ống tay áo của hắn lay động, làm nũng nói: "Ngân Diện ca ca, huynh thật lâu chưa có đến thăm Lạc Lạc, Lạc Lạc rất nhớ huynh."
Hắn thấp con mắt nhìn nàng, ánh mắt sâu vô hạn.
Môi mỏng giật giật, hắn khinh đạm thở dài: "Lạc Lạc, nàng không nên đến đây."
"Tại sao?" Lạc Lạc giống như con nhím mà đáp lại, âm thanh có chút giương cao.
Thuận thế, nàng lại điềm đạm đáng yêu cong miệng lên làm nũng: "Huynh không phải yêu thích ta sao? Huynh đã đồng ý ta về sau chỉ lấy ta đấy!"
Trầm mặc, là ngôn ngữ của hắn giờ phút này.
Dần dần, hắn chuyển hướng ánh mắt không nhìn nàng nữa.
"Lạc Lạc, nàng hứa hẹn với vương gia về sau sẽ gã cho ngài ấy."
Nghe vậy, Lạc Lạc chỉ cảm thấy tâm từng chút từng chút lạnh.
Bất quá, càng thêm dùng sức lôi kéo ống tay áo hắn, giống như vừa buông tay, nàng sẽ mất đi hắn.