Dược Biệt Đình

chương 41: bệnh thứ 41

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Đường lang tới chơi đi ~” Nguyễn Văn Hách nắm trong tay một tờ khăn giấy, vươn ra khỏi song cửa vẫy vẫy với Tiền Hàng.

Tiền Hàng đen cả mặt, Nguyễn Văn Hách muốn tiếp khách hay là làm sao đây?

“Không rảnh.” Tiền Hàng vội vàng đi lên lầu hai, anh phải đi đưa thuốc cho một bệnh nhân ở lầu hai.

Mặt Nguyễn Văn Hách dán chặt lên song cửa nhìn ra ngoài, không biết bắt đầu từ khi nào, Tiền Hàng không còn nguyện ý chơi với cậu nữa, mặc dù nói chuyện gì đó đều giống trước, nhưng vẫn là không như trước đây. Mấy phút sau Tiền Hàng xuống lầu, Nguyễn Văn Hách vẫn còn đứng ở cửa chờ, thấy anh đi qua, trong mắt đều là mong ngóng, trề môi tựa như con chuột ăn no gạo.

“Chơi cái gì?” Tiền Hàng thở dài trong lòng mở cửa tiến vào.

Nguyễn Văn Hách vui lên, từ trong túi móc ra một nắm tiền xu một đồng, “Tiểu Mã cho em đó, nhìn em biểu diễn cho anh xem một tuyệt kỹ.”

Tiền Hàng ngồi trên giường chờ cậu biểu diễn, Nguyễn Văn Hách hớn hở dựng đồng xu đứng vững, đồng thứ hai đặt trên đồng thứ nhất tựa như chồng người vậy.

“Thế nào, lợi hại chứ?”

Nguyễn Văn Hách ngẩng đầu, trên mặt Tiền Hàng không có biểu tình đặc biệt gì, việc này khiến cậu có chút thất vọng, còn cho rằng Tiền Hàng sẽ hưng trí bừng bừng cùng cậu thảo luận xếp như thế nào. Không có được vây xem góp vui, nhiệt tình của Nguyễn Văn Hách cũng tuột xuống chút, lại chồng một cái lên trên đồng xu, tiếp theo lại chồng một cái.

Tiền Hàng thì đang suy nghĩ chuyện khác, hồi thần lại thấy đã chồng một cái núi nhỏ thì ngây người, mấy chục cái đồng xu xếp lên như một cái Kim Tự Tháp, cao chừng hai mươi phân. Này gọi là Thượng Đế phong bế thần trí của một người, sẽ ban cho cậu một kỹ năng khác ư?

“Được rồi đừng xếp nữa, còn xếp nữa là có thể đập chết người mất.” Tiền Hàng nhịn không được ngăn Nguyễn Văn Hách lại, anh dám cam đoan, nếu như cho Nguyễn Văn Hách thêm mười cân đồng xu, cậu có thể xếp tới nóc phòng.

[ cân = / kg]

Nguyễn Văn Hách thực sự ngừng tay lại, chẳng qua mi mắt hạ xuống không mấy vui vẻ, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì chạy đến bên bàn, từ trong ngăn kéo lấy ra mấy tờ giấy.

“Tới so tài đi, thua thì làm ngựa cưỡi.”

“Vậy không bằng cậu đi tìm con thỏ kia đi, lại nói tôi cũng gấp không bằng cậu.”

Tay cầm giấy của Nguyễn Văn Hách buông xuống, giấy trong tay chầm chậm tán lạc xuống đất. Tiền Hàng thấy cậu như vậy phát hiện dị trạng, tiểu tử này không phải là lại muốn phát bệnh chứ.

“Bác sĩ Tiền, viện trưởng gọi chúng ta tới họp.” Tiểu Cao gõ cửa phòng bệnh thông báo cho Tiền Hàng.

Tiền Hàng trả lời một tiếng, dặn dò Nguyễn Văn Hách thành thật ở trong phòng bệnh, anh sẽ lập tức trở lại. Nguyễn Văn Hách ngơ ngác nhìn Tiền Hàng ra ngoài, ở trong phòng đứng yên thật lâu, giấy cũng không nhặt mở cửa đi ra, đến cách vách tìm Phương Chưng.

Phương Chưng ở trên giường bày một ít giấy, nghe tiếng mở cửa thì vội vàng gom giấy vào một chỗ, quay đầu nhìn lại là Nguyễn Văn Hách, không chờ hắn cười đón, Nguyễn Văn Hách đã dụi mắt khóc òa.

“Tiểu Văn Văn em khóc cái gì vậy?” Phương Chưng nhét đám giấy kia xuống nệm giường, chạy tới dỗ Nguyễn Văn Hách.

“Đường lang không thích chơi với em nữa…” Nguyễn Văn Hách nghẹn ngào nói, khóe mắt còn treo lệ, ánh mắt cũng khóc đỏ cả.

“Cậu ta không chơi với em là nông cạn, anh chơi với em.” Thành thật mà nói thì trong lòng hắn mừng thầm.

“Em mới không chơi với anh.”

Nguyễn Văn Hách xoay người đi ra, Phương Chưng kéo cậu trở về còn đóng cửa lại, lời ngon tiếng ngọt khuyên dỗ cậu vui vẻ.

“Tiểu Văn Văn đừng khóc, em mà khóc càng khó coi.”

Phương Chưng hái hoa trắng trên đầu xuống cho Nguyễn Văn Hách, Nguyễn Văn Hách nhận lấy hoa lập tức đập lên mặt hắn, hắn giả vờ bị đánh lảo đảo ngã xuống giường.

“Đường lang không thích chơi với em, em biểu diễn cho xem ảnh cũng phớt lờ, cùng ảnh thi gấp giấy ảnh một ngụm gạt bỏ, hu hu hu…” Nguyễn Văn Hách nói đến đây lại nghẹn lời, “Rõ ràng đã sờ đệ đệ của em, mấy ngày trước còn tốt như vậy, giờ lại không để ý người ta.”

Phương Chưng nghe đoạn trước trong lòng còn đang cười, nghe đến khúc sau trong lòng rỉ máu, Tiền Hàng cái tên mặt người dạ thú này!

“Em nói cậu ta sờ… đệ đệ của em?” Phương Chưng đánh giá Nguyễn Văn Hách từ trên xuống dưới, trong lòng nghĩ Tiền Hàng có phải đã ăn rồi không.

Nguyễn Văn Hách đỏ vành mắt gật đầu, Phương Chưng thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết.

“Cái khác có làm chưa? Em cho phép hay là cậu ta cưỡng ép?”

Câu hỏi của Phương Chưng quá thẳng thắn, trực tiếp hỏi Nguyễn Văn Hách đỏ cả mặt, cậu cúi đầu, gật gật lại lắc đầu. Phương Chưng đang muốn hỏi là có ý gì, Nguyễn Văn Hách đã mở miệng.

“Cưỡng ép, nhưng không ghê tởm.”

Phương Chưng sửng sờ, mày nhăn lại, kéo Nguyễn Văn Hách ném cậu lên giường, sau đó đè lên.

“Nếu anh sờ thì sao, sẽ ghê tởm sao?” Phương Chưng chống tay bên tai Nguyễn Văn Hách, một tay khác đặt giữa hai chân cậu.

Nguyễn Văn Hách nhất thời không phản ứng kịp, khi phản ứng lại thì đỉnh đầu gối lên giữa hai chân Phương Chưng. Mặt Phương Chưng phạch một cái trắng bệch, Nguyễn Văn Hách đẩy hắn ra, hắn ngã trên giường âm thầm kêu gào thảm thiết.

“Không ghê tởm, muốn ói.”

“.. Đó còn không phải ghê tởm à.” Phương Chưng từ trong miệng rặn ra mấy chữ này.

“Không hiểu.” Nguyễn Văn Hách làm ra vẻ suy tư, “Nhưng đường lang không cho em sờ của ảnh, không công bằng nhỉ?”

“Công bằng công bằng, sao lại không công bằng.” Phương Chưng bất chấp đau đớn, nếu như Nguyễn Văn Hách sờ trở lại, hai người lại là những tên nhóc huyết khí phương cương, tuyệt đối có thể làm ra chuyện gì đó.

Nguyễn Văn Hách vẫn suy tư như cũ, “Nhưng mà không đúng, cảm giác ảnh sờ không giống với anh sờ.”

“Bởi vì thíc..” Phương Chưng kịp thời che miệng, nói gì cũng không thể may áo cưới cho bọn họ.”

[hàm ý bản thân thì bận tới bận lui mà mình lại không có chỗ nào tốt, ngược lại còn tác thành chuyện tốt cho người khác]

“Thích? Không phải là yêu à?” Nguyễn Văn Hách triệt để không khóc nữa, trong mắt lộ ra một tia kiên định, “Vẫn là không công bằng, em đi chơi dưa của ảnh, không đồng ý thì cưỡng ảnh.”

“Hả? Tiểu Văn Văn…” Phương Chưng thấy Nguyễn Văn Hách chạy ra ngoài thì đuổi theo, Nguyễn Văn Hách khóa cửa phòng bệnh hắn lại, “Tiểu Văn Văn em phải bình tĩnh a, không thể dùng bạo lực a! Thôi rồi thôi rồi, may áo cưới cho người ta rồi.”

Phương Chưng đứng ở sau cửa la, Vương Minh đột nhiên xông vào tầm mắt hắn, hắn làm mặt quỷ với Vương Minh rồi rời khỏi cửa, Vương Minh ở phòng bệnh của mình nhìn một hồi lâu rồi mới trở lại.

Lại nói ở một đầu khác Tiền Hàng trong phòng hội nghị đang vỗ tay, bởi vì chủ nhiệm Đàm rời khỏi, lại tới một chủ nhiệm Hàn. Chủ nhiệm Hàn từng giữ chức phó chủ nhiệm, sau bị điều đến bệnh viện khác công tác mấy năm, một năm trước được điều về bệnh viện số , chẳng qua chức phó chủ nhiệm đã có người ngồi, gã đành giữ một chức nhàn. Có điều trong lòng Tiền Hàng cũng rõ ràng, với cái lý lịch này của anh cùng với một lần lỗi nặng, không quá mười năm rất khó lên chức cao, nếu ngon lành có thể làm một tiểu tổ trưởng gì đó.

Viện trưởng giới thiệu chủ nhiệm Hàn xong, chủ nhiệm Hàn lên đài diễn thuyết cười tới gió xuân đầy mặt, cấp dưới ngồi không yên cũng phải nghe, cũng may gã nói gần mười phút đã đi xuống. Viện trưởng lại nói một ít lời, buổi họp nhỏ ngắn ngủi này rốt cũng kết thúc. Lúc tan cuộc, mọi người đều chúc mừng chủ nhiệm Hàn nhậm chức, Tiền Hàng đương nhiên cũng không ngoại lệ, một đoàn người có nói có cười mà hàn huyên, sau khi tản ra lại vội vàng đi việc của mình.

Tiền Hàng cùng đám người kia khách sáo xong lại trở về phòng làm việc của mình, giao tiếp cả ngày với đám người nọ cũng rất mệt. Anh xoa vai trở về phòng làm việc, tiến vào trực tiếp đi thẳng tới giường, sau khi ngồi xuống mới phát hiện một người đứng bên cửa, vừa nãy đi vào khá gấp nên anh không trông thấy.

“Cậu ở đây làm gì?” Tiền Hàng đứng dậy, không ngờ Nguyễn Văn Hách lại như một khúc gỗ đứng ở cửa.

Nguyễn Văn Hách trầm mặc đi đến trước mặt Tiền Hàng, dùng lực đẩy một cái đẩy anh ngã ra giường. Tiền Hàng ngửa ra sau một cái, đầu đụng lên tường mắt nổ đom đóm, cũng không biết tên ngốc nào đặt giường ở bên tường, sớm biết đã mang giường đặt ra giữa. Tiếng tháo thắt lưng rõ ràng kích thích thần kinh Tiền Hàng, Nguyễn Văn Hách nhóc điên này cư nhiên đang tháo dây nịt của anh.

“Này, cậu lại phát thần kinh gì vậy, còn không ngừng tay tôi đánh nát mông cậu.” Tiền Hàng ngồi dậy đẩy Nguyễn Văn Hách ra, còn để Nguyễn Văn Hách làm tới nữa nói không chừng anh sẽ mất mặt.

Nguyễn Văn Hách bị đẩy ra vẫn không bỏ cuộc, tuân theo nguyên lí một cọng gân lại tới tháo dây lưng Tiền Hàng. Tiền Hàng chịu khôn nổi, túm lấy eo Nguyễn Văn Hách dốc ngược lại, vung tay vỗ lên mông cậu, Nguyễn Văn Hách thoáng cái ngã lên đùi anh.

“Tiền Hàng chết tiệt, anh lại đánh em!” Nguyễn Văn Hách cũng không nhìn Tiền Hàng mặc quần áo có dày hay không, nhắm hông của anh mà cắn lên, cắn cho anh phải hít khí lạnh.

“Nguyễn Văn Hách, cậu lại phát điên tôi giết chết cậu!” Tiền Hàng vén áo lên nhìn chỗ bị cắn, đỏ rồi.

Khi Tiền Hàng nhìn vào chỗ bị thương Nguyễn Văn Hách vẫn nằm trên đùi anh, làm như ủy khuất mà xoa xoa mông mình, có hơi đau. Tiền Hàng buông cậu ra, có Nguyễn Văn Hách nằm trên đùi anh không đứng dậy được.

“Đau rồi?” Tiền Hàng giơ tay muốn giúp Nguyễn Văn Hách xoa, chạm đến quần lại rụt tay về.

“Ừa, lần sau nhẹ chút.”

“Ha, cậu bị đánh tới nghiện rồi, mau đứng dậy, nặng quá.”

“Không muốn, em mà đứng dậy anh sẽ lại không chơi với em không nói chuyện với em.”

Tiền Hàng kéo nhóc con nhõng nhẽo này dậy, “Cậu chơi cái gì mà tôi không chơi chung đâu, tôi đây không phải đang nói chuyện với cậu sao.”

Nguyễn Văn Hách đứng dậy trực tiếp ngồi lên đùi Tiền Hàng, liếc xéo anh một cái nói: “Anh cho rằng em ngốc, em cảm giác được, anh không vui vẻ như mấy ngày trước, cả mặt mày đều u sầu.”

Tiền Hàng lau mặt, biểu tình của anh cứ rõ ràng như vậy à.

“Gạt anh đó.” Nguyễn Văn Hách cười ha ha, ở trên đùi Tiền Hàng lết trước lết sau, “Tiền Hàng Tiền Hàng Tiền Hàng…”

“Sao cậu không gọi tôi là đường lang nữa?” Bởi vì trước kia hồ đồ, nên quậy ra biệt hiệu, hiện giờ đầu óc thanh tỉnh nên tận lực xa lánh sao?

“Nếu anh thích em vẫn gọi anh đường lang, chẳng qua em thích cái tên Tiền Hàng này hơn.”

Nguyễn Văn Hách nghiêng đầu cười với Tiền Hàng, trong đầu Tiền Hàng xẹt qua một tia ảo tưởng, mà ảo tưởng này trực tiếp phản ứng ở hạ thân, Nguyễn Văn Hách cảm nhận được dời tầm mắt xuống.

“Đường lang anh…”

“Đừng nói.”

Tiền Hàng che mặt lại, lần này bị bắt ngay tại trận

Truyện Chữ Hay