Một buổi tối, chúng tôi vào ở trong một khách sạn có suối nước nóng. Thời tiết chỉ có mười mấy độ, người bản địa ai cũng xuống suối ngâm mình, chỉ để hở đầu ra ngoài. Gió đêm mát lạnh, ngẩng đầu lên có thể thấy vầng trăng rực rỡ trên bầu trời.
Giữa buồng nam và buồng nữ ngăn cách nhau một ngọn núi đá. Đợi khi trong buồng của mình không còn ai nữa, tôi mới hướng sang hướng bên kia khẽ gọi một tiếng: "Đại Bảo".
Bên kia cũng có tiếng đáp lại tôi rất nhanh và khẽ: "Nhị bảo".
Tôi hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"
Anh nói: "Đang ngắm trăng, em đang làm gì?"
Tôi nói: "Em cũng vậy, giá mà có thể cùng nhau ngắm trăng thì tuyệt quá!"
Lúc này, có một bà cô đang quét dọn bên ngoài suối dừng lại, nhìn về phía chúng tôi. Tôi tưởng mình nói chuyện to quá, vội vàng bịt miệng lại. Bấy giờ, tôi nghe thấy bà cô nói một câu bằng tiếng Đông Bắc chính gốc: "Trong phòng cũng có bồn tắm, chạy ra đây tán gẫu làm gì chứ."
Tôi vừa cảm ơn vừa mặc quần áo đi về phòng. Vừa đi tới hành lang, tôi liền nhìn thấy Mr. Tô cũng đang trên đường về.
Hai chúng tôi nhìn nhau phì cười giữa hành lang tối om.
Bồn tắm trong phòng rất nhỏ, nhưng đủ diện tích để anh ôm tôi. Chúng tôi cùng ngẩn đầu ngắm trăng. Lần đầu tiên tôi cảm thán, tình yêu rốt cuộc là gì nhỉ? Sao nó có thể khiến lòng người ngọt ngào như vậy chứ?
Mr. Tô rất thích véo má tôi.
Ví dụ như lúc hai chúng tôi đều đang rất yên tĩnh ngồi xem di động, anh bất ngờ thò tay véo má tôi.
Hoặc như sáng sớm tôi thức dậy, mang khuôn mặt mơ mơ màng màng đi rửa mặt. Anh một tay đánh răng, một tay thò ra véo má tôi.
Còn lúc tôi đang nhìn thẳng vào máy ảnh di động bày ra đủ kiểu tự sướng, anh cũng đột ngột vươn tay véo má tôi.
Nhiều lần như vậy, không thể nhịn được nữa, tôi bèn gào lên với anh: "Anh véo nhiều tới nỗi mặt em nhão ra rồi! Anh có biết con gái muốn da mặt căng bóng phải tốn bao nhiêu công sức không?"
Trong cửa hàng miễn thuế tại Tokyo, một người không bao giờ lại gần mấy quầy mỹ phẩm như anh bỗng dưng lại đứng trò chuyện với nhân viên bán hàng.
Tôi đứng một bên chọn mặt nạ và các sản phẩm dưỡng da. Anh bỗng nhiên véo má tôi và xoay người tôi lại.
Tôi đang định lườm anh thì anh giơ một dụng cụ làm đẹp màu bạc ra trước mặt tôi, nói với vẻ rất nghiêm túc: "Mua cái này rồi sau này có thể véo má đúng không?"
Tôi nhìn anh, không biết nên khóc hay cười. Chiếc máy đó là dụng cụ giúp da căng bóng hơn, một chiếc máy có giá lên đến máy tháng tiền sinh hoạt của tôi.
Tôi nói: "Mr. Tô, anh còn tiêu tiền lung tung như vậy em sẽ không sống nổi nữa đâu!"
Anh giơ cả bàn tay còn lại lên véo má tôi và nói: "Không được véo má em, anh cũng sẽ không sống nổi mất."
Ngày cuối cũng của năm cũ, Mr. Tô đưa tôi tới Hong Kong, hai chúng tôi đón năm mới trên chiếc thuyền du lịch tại bến cảng Victoria.
Khi giờ điểm, pháo hoa bừng lên từ hai bờ sông, trên tòa nhà cao trọc trời đối diện chúng tôi hiển thị dòng chữ: "Năm mới vui vẻ".
Tôi quay đầu nói với Mr. Tô: "Cảm ơn anh đã tới bên cạnh em."
Anh hôn lên trán tôi, nói bằng một thanh âm rất nhẹ: "Không cần cảm ơn, kiếp sau anh vẫn có mặt."
Ngày hôm sau, chúng tôi ngồi tàu thủy tới MaCao. Tôi vô cùng tò mò về sòng bạc, Mr. Tô giúp tôi đổi thẻ bạc, còn tôi thì ngồi xuống bàn, ra vẻ như một người sành sỏi.
Tôi hỏi Mr. Tô: "Chúng ta đặt cửa lớn hay cửa nhỏ?"
Anh trả lời: "Tùy em."
Tôi nhận định số mình khá may mắn nên cược toàn bộ thẻ bạc vào cửa nhỏ, kết quả.... Người ta mở cửa lớn."
Tôi đau lòng đứt ruột đứt gan, cúi đầu ủ rũ đi ra ngoài. Mr. Tô khoác tay lên vai tôi và nói: "Cược nhỏ cho vui thôi. Còn màn cược lớn em vẫn là người chiến thắng."
Tôi ngẩng đầu nhìn anh.
Anh cười: "Chẳng phải em đã đánh cược với anh bằng cả cuộc đời hay sao?"
Vào năm mà chương trình Trung Quốc trên đầu lưỡi đang rất nổi tiếng, niềm khao khát của tôi dành cho món lẩu Tứ Xuyên không khác gì trúng độc, ngày nào cũng lải nhải đòi ăn.
Mr. Tô không dành ra được kì nghỉ, nên đặt vé máy bay muộn ngày thứ sáu để cùng tôi tới Thành Đô.
Chúng tôi lao tới một quán lẩu cực kì nổi tiếng. Ai ngờ ăn xong, ngay tối hôm đó bụng tôi lại nhộn nhạo.
Có lẽ thêm nguyên nhân thời tiết ẩm ướt, tới quá nửa đêm, bệnh tình của tôi chuyển biến xấu sang trạng thái "miệng nôn trôn tháo".
Mr. Tô đưa tôi tới bệnh viện. Bác sĩ chuẩn đoán tôi mắc bệnh viêm dã dày cấp tính. Tôi ở lại Thành Đô truyền nước hai hôm, uống cháo trắng hai hôm. Trong khoảng thời gian đó, chúng tôi chỉ được một chuyến tới nhà cỏ của Đỗ Phủ rồi dọn dẹp hồi hương.
Sau này mỗi khi xuất hiện món lẩu Thành Đô, tôi đều chuyển kênh một chút không do dự.
Mr. Tô bên cạnh chép miệng: "Chẹp chẹp, giấc mơ đẹp đã trở thành ác mộng như thế đấy."