Rèm cửa sổ trong nhà tôi không chắn anh sáng, tôi muốn đổi bộ rèm mới, cần phải đo kích cỡ. Lúc đó, Mr. Tô đang đọc một bản chụp CT cho người ta đi qua di động, nói với tôi: "Đợi anh một chút, anh làm cho."
Nhưng tính tôi rất sốt sắng. Thấy anh còn bận, tôi tự mình lấy thước hộp, đo hết bên này sang bên kia, miệng lẩm bẩm tính toán.
Mr. Tô xong việc đi qua xem, thấy tôi đang nhảy lên nhảy xuống, múa may cùng chiếc thước hộp, anh bèn nói: "Việc này nguy hiểm lắm em biết không? Sẽ cứa vào tay đấy!"
Tôi nói: "Anh đừng nói chuyện! Rộng ,, cao , mét."
Mr. Tô: "! ..."
Tôi: "Anh nói gì thế?"
Mr. Tô: "Kích cỡ là bao nhiêu?"
Tôi quên rồi: "..."
Anh bảo tôi cầm chắc một đầu thước, còn mình đi tới bên kia và nói: "Còn biết dùng cả thước hộp, có phải anh đã dạy cho em quá nhiều kỹ năng rồi không?"
Tôi bĩu môi: "Việc này có gì khó chứ!"
Anh nhìn tôi: "Em học nhiều thứ như vậy là muốn rời khỏi anh, sống độc lập hả?"
Tôi sững người, lập tức trốn vào lòng anh: "Em chẳng học được gì đâu! Việc ăn uống cũng hoàn toàn không thể tự thực hiện được!"
Bấy giờ Mr. Tô mới đổi sang khuôn mặt tươi cười: "Rất tốt."
Một hôm, Mr. Tô trực đêm. Ăn cơm xong rồi rời nhà đi làm, bỗng nhiên anh quay trở lại, ấn chuông cửa nói: "Ngoài trời không lạnh lắm, em xuống đi, anh dắt em đi dạo..."
Thế là tôi bị "dắt" đi dạo trong thời tiết lạnh lẽo mùa đông suốt hai mươi phút...
Ngày hôm sau, vừa ăn cơm xong ngồi xuống ghế, anh đã thay xong quần áo và gọi tôi: "Đi nào, dắt em đi dạo..."
Anh kéo tôi đi hai vòng tiểu khu. Mỗi lần ngang qua siêu thị, tôi lại mua thứ gì đó để ăn. Đứng dưới ngọn đèn đường, tôi đã ăn hết một hộp bánh Milka, một xiên hồ lô nướng, một hộp sữa chua...
Anh: "Đứng trong gió lạnh ăn uống sẽ đau bụng đấy em. Em không thể đợi lát nữa rồi ăn hay sao? Anh cầm đỡ cho em trước."
Tôi: "Không được! Em hết sức rồi! Em cần bổ sung năng lượng! Đường huyết của em tụt xuống thấp rồi!"
Anh: "Vậy còn đi nốt được không?"
Tôi: "Giày của em không thoải mái, quần của em quá chật, em mặc quá dày... Em không ổn rồi!"
Anh: "Vậy em ổn chuyện gì?"
Tôi: "Chồng em rất ổn!"
Anh phì cười, ôm chặt tôi và nói: "Không đi dạo nữa, về nhà thôi."