Đồng hồ báo thức đang hiện dãy số 5:59.
Chỉ một phút nữa là đến 6:00 và tiếng báo thức inh ỏi sẽ kêu lên.
Nhưng trước khi nó kịp kêu, đã có bóng người mờ mờ ấn nút tắt chuông báo.
Và người đó, không ai khác ngoài Jae Woo.
Anh đứng thẳng dậy, duỗi người nhẹ nhàng và đi vào phòng tắm.
Jae Woo xả nước vào cái chậu rửa mặt màu đỏ, dòng nước lạnh buốt ngay lập tức thổi bay cơn buồn ngủ của anh.
Rồi anh thì thầm với chính mình trong gương.
"Bây giờ thì...bắt đầu nào."
Anh sẽ không thể hài lòng được nếu anh không làm những việc anh đã đặt ra.
Rốt cuộc, ngay khi nghĩ đến con đường bỏ học làm game thủ chuyên nghiệp thì anh đã bỏ học luôn để đi theo con đường đó.
'Hồi đó, giáo viên chủ nhiệm đã cố gắng hết sức để ngăn mình lại...không biết giờ họ có ổn không.'
Anh xua đi ý nghĩ bất chợt đó và rời khỏi nhà.
Hwing
Trời khá lạnh vào buổi sáng nhưng anh không thể nào chịu được
Thứ gây khó khăn cho anh chính là cơ thể này, thứ vốn yếu trước gió trời.
Cái cơ thể gầy gò, thiếu cơ bắp này khiến anh giống như chiếc lá nhẹ, có thể bị thổi bay chỉ với một cơn gió mạnh.
'Ít nhất mình cũng nên thử đi bộ.'
Jae Woo cố gắng hết sức để vượt qua cơn gió, và bước từng bước một.
"Phù. Phù."
Nhưng chưa đầy 5 phút anh đã thở hồng hộc rồi.
Đi bộ thôi mà cảm giác như vừa chạy marathon đường dài vậy. Nhưng anh không dừng lạ để nghe mà tiếp tục bước tiếp.
'Nếu hôm nay mình nghỉ vì mệt, mai mình cũng nghỉ vì lý do đó và mình sẽ chẳng bao giờ tiến bộ được' Jae Woo tự nhủ.
Anh đã bỏ phí 2 năm cuộc đời. Anh không còn thời gian để lãng phí hay do dự nữa.
'2 năm!' anh nghĩ, một lời thề độc phát ra từ sâu trong tim anh
'Thêm một bước. Chỉ một bước nữa thôi! '
Jae Woo nghiến răng, lách qua và bước từng bước về phía trước.
* * *
Jae Woo đi bộ trong vòng một tuần, cũng như cải thiện cơ bắp và sức bền của anh.
Nhưng do chỉ tập có một tuần nên cơ thể anh vẫn chẳng khác xưa là mấy.
Cơ thể anh vẫn là da bọc xương. Nhưng ít nhất anh cũng không còn yếu trước gió nữa.
Do đó anh bắt đầu nghiêm túc đào tạo và đi tìm một kiếm một võ đường dạy kiếm thuật.
"Kiếm sư" Jae Woo đọc tấm biển.
Kiếm thuật.
Đó không phải một môn thể thao, nó là một môn võ đào tạo cho những ai theo đuổi nghệ thuật chiến đấu bằng kiếm.
Vì vậy, việc đào tạo các kiếm sĩ vô cùng khó khăn và nghiêm ngặt, thậm chí các trận đấu tay đôi ở đó còn được mô phỏng theo tình huống thực tế.
Nói đơn giản thì ở đó họ dạy kiếm thuật thực sự. Nó không liên quan gì đến Jae Woo, cựu game thủ chuyên nghiệp.
'Quay lại vấn đề chính, như vậy nghĩa là.'
Tình hình đã thay đổi
Anh cần phải vào trường dạy kiếm bất kể điều gì.
Có ba lí do chính cho việc này.
'Đầu tiên, để rèn luyện cơ thể của mình'
Anh không muốn một cơ thể đồ sộ để đem khoe, mà là một cơ thể cân đối như một kiếm sĩ thực thụ.
'Và chiến ý thực sự.'
Anh không có dẫn chứng cụ thể nào nhưng anh nghĩ người biết chiến đấu bên ngoài cũng có thể chiến tốt trong game.
Vì Jae Woo đã dành nhiều năm làm game thủ chuyên nghiệp, anh cũng trải nghiệm và hiểu được cái cảm giác đó.
Nói cách khác : nhân vật trong game chịu ảnh hưởng bởi phản xạ giác quan, kinh nghiệm, chiến ý của chủ thể điểu khiển.
Đó là lý do rất nhiều Rankers là đai đen.
Cũng có những người như JaeWoo trong quá khứ tự rèn luyện kĩ năng từ trong trò chơi.
Còn hiện tại, dù trong bất kì trường hợp nào Jae Woo cũng không chơi game được nên anh sẽ rèn luyện cảm giác chiến đấu của bản thân.
Và để cải thiện điều đó, Jae Woo thấy Kiếm sư là phù hợp nhất.
Vì đó là võ đường tốt nhất trong cả nước.
Và lý do cuối cùng là ...
'Học phí khá chát.'
Phí học viên của Kiếm sư trong một tháng là 200.000 won
Nhìn chung, nó không hề rẻ. Vì một võ kiếm thể thao bình thường sẽ có học phí khoảng 100.000 won mỗi tháng.
Nhưng đổi lại, Kiếm sư mở cửa từ sáng sớm đến tối muộn và thậm chí còn mở cửa vào cuối tuần.
Nó chỉ đóng cửa vào năm mới và lễ tạ ơn của Hàn Quốc.
Jae Woo có ý định hằng ngày cắm rễ ở võ đường từ sáng đến tối nên Kiếm sư thực sự rất phù hợp cho anh.
Tuy nhiên, 200.000 won vẫn là số tiền lớn với hoàn cảnh của anh hiện tại.
Nhưng anh đã được xuất viện nên gia đình anh không cần trả viện phí nữa.
Và vì vậy, anh xin mẹ mình 200.000 won và đi đến đây.
Mẹ anh dễ dàng cho anh tiền, và anh lại thề một lần nữa
'Con hứa, con sẽ thành công như xưa và cho mẹ hưởng cuộc sống xa hoa!'
Vì những lý do đó, Jae Woo phải trở thành kiếm sinh của võ đường Kiếm sư này
Vấn đề là ...
Họ có nhận anh không khi anh nâng thanh kiếm gỗ còn khó?
'Kệ đi, mình cứ vào trong đã'
Jae Woo mạnh dạn mở cửa võ đường.
"Xin lỗi."
Đinh.
Chuông cửa reo, và người đàn ông dường như là người hướng dẫn đi ra.
Người hướng dẫn mặc đồng phục, dáng người ông cao lớn, gồ ghề, với cặp lông mày rậm và đôi mắt to sáng.
"Cậu tìm gì ở đây?" Người đàn ông hỏi.
"Tôi muốn học kiếm thuật," Jae Woo nói.
"Ừm."
Người đàn ông nhìn anh với khuôn mặt khó xử.
Thật tuyệt khi có người tìm đến để học kiếm thuật.
Tuy nhiên, cái cơ thể kia của Jae Woo không đủ điều kiện để nhập học.
'Cậu ta gần như chả có tí cơ bắp nào.'
Sẽ rất thảm nếu Jae Woo, với thân hình đó, trải qua quá trình huấn luyện vô cùng nghiêm ngặt. Không, nó chắc chắn sẽ là địa ngục.
"Tôi đã nằm liệt giường 2 năm do bị tai nạn nên cơ thể tôi hơi bị... Nhưng tôi tin mình vẫn có thể làm tốt." Nhìn thấy biểu hiện của người hướng dẫn, Jae Woo trả lời ngay tắp tự.
"Tôi sẽ chỉ cho cậu một số võ đường khác. Cậu sẽ không thể chịu được sự huấn luyện nghiêm khắc của chúng tôi với cơ thể như vậy đâu."
Đào tạo vừa nghiêm vừa chán nên những người khỏe mạnh đã bỏ học ngay hôm đầu tiên
Tệ hơn nữa, cơ thể của Jae Woo còn không thể kéo dài cả ngày; một giờ có khi còn khó ấy chứ.
Đó là những gì người đàn ông đã quyết định.
"Tôi có thể làm được," Jae Woo nói, đôi mắt anh đầy sự tự tin.
"Tôi đã tập kiếm trong hơn 10 năm, tôi có thể nhận ra chỉ qua một ánh nhìn. Làm ơn hãy lắng nghe tôi." người đàn ông nói, cố gắng thuyết phục anh.
Tất nhiên, Jae Woo sẽ không từ bỏ dễ dàng chỉ với mấy từ như vậy.
"Xin vui lòng đào tạo cho tôi
ít nhất một vài ngày," Jae Woo nói.
"Tôi không thể."
Người đàn ông lắc đầu.
"Thôi được rồi...một ngày. Hãy huấn luyện tôi trong một ngày. Nếu tôi không thể chịu được, thì tôi sẽ rời đi ngay lập tức," Jae Woo nói, nhấn mạnh việc đào tạo trong một ngày.
"Hừm."
Người đàn ông đổi ý, vì đứa trẻ gầy gò này sẽ không chịu từ bỏ đâu.
'Anh ấy sẽ bỏ cuộc trong một ngày. Không, một giờ. Sau một giờ, anh ta sẽ từ bỏ thôi. '
Người đàn ông cuối cùng cũng gật đầu.
"Được rồi, cứ thoải mái dành một này tại võ đường. Tên cậu là...?" Người đàn ông hỏi.
"Tên tôi là Jae Woo. Choi Jae Woo."
"Tôi là thầy giáo Kim Deok Bae."
"Vâng, thưa thầy."
"Sau đó thì, chúng ta nên bắt đầu với 500 cú vung kiếm chứ nhỉ ? Nếu cậu không theo được, thì cậu có thể rời đi," Deok Bae cười nhăn nhở. Dễ hiểu tại sao ông cười như vậy.
Để xem cậu chịu được bao lâu.
Tuy nhiên, nụ cười của ông sớm chuyển sang ngạc nhiên.
Bất cứ khi nào Jae Woo đánh rơi thanh kiếm anh sẽ nhặt lại nó và vung tiếp. Bất cứ khi nào anh ngã, anh sẽ lại đứng dậy, nghiến răng, và tiếp tục vung kiếm một cách bướng bỉnh. Do đó, anh đã cố gắng để hoàn thành 500 lần vung!
Sau khi xong việc, Jae Woo dùng kiếm thay cho cây gậy để anh bám vào. Toàn thân anh run rẩy.
"C-Cái gì ... tiếp theo?" Jae Woo hỏi, giọng anh yếu ớt. Giống như anh muốn nói 'cái chỗ này còn gì nữa không ấy'
"Thêm nữa thì cậu sẽ chết đấy!" Deok Bae hét lên và giật thanh kiếm khỏi anh.
Khi ông giật lấy thanh kiếm của Jae Woo, Jae Woo ngã bẹp xuống đất.
Deok Bae rất ngạc nhiên khi anh nhìn Jae Woo. May thay, Jae Woo đã hết sức và ngủ thiếp đi.
'Đúng là một gã mạnh mẽ rắc rối mà'
Deok Bae nhìn Jae Woo bằng đôi mắt đầy kinh ngạc.
Ông đã nghĩ Jae Woo sẽ từ bỏ sau một tiếng, nhưng ông đã nhầm.
'Gã này là loại sẽ không bỏ cuộc đâu.'
Và ông đã đúng.
Ngày đầu tiên, ngày tiếp theo và thậm chí một tuần trôi qua mà anh không bỏ cuộc.
Và nửa năm đã trôi qua.
* * *
Nửa năm không phải là khoảng thời gian gì ngắn ngủi cho cam.
Mặc dù vậy, Jae Woo vẫn đến võ đường mỗi ngày. Anh không nghỉ một ngày nào.
"Xin chào."
Jae Woo mở cửa võ đường và đi vào trong.
"Cậu đến rồi à?" Deok Bae mỉm cười và chào anh. Hai người họ đã thân thiết hơn nhiều trong vòng nửa năm.
"Em sẽ thay đồ và bắt đầu tập ngay đây"
Jae Woo đi vào phòng thay đồ và thay quần áo.
Cơ thể anh đã trải qua một sự thay đổi lớn.
Cơ bắp anh dày, cứng cáp và mạnh mẽ như một con ngựa hoang!
Đó là minh chứng cho việc anh không hề phí thời gian ở đây.
Jae Woo, người đã thay đồng phục, bước ra và ngay lập tức bắt đầu tập luyện.
Đầu tiên lên, 500 lần vung kiếm!
Deok Bae bước đến và vung kiếm bên cạnh.
Jae Woo đã vung thanh kiếm của mình nhiều hơn bất kì ai trong võ đường.
Deok Bae cũng vung thanh kiếm của ông nhiều như anh, như thể ông không cho phép bản thân mình thua cuộc.
Cả hai đã hoàn thành 500 lần vung kiếm, và sau đó là 500 lần chém ngang, 500 lần đâm và 500 lần chém chéo. Sau đó, họ cùng ngồi nghỉ trên sàn.
"Phù, khó thật đấy, mà mình cũng không thể đánh bại thời gian nhỉ" Deok Bae nói trong khi xoa bóp vai. Kể từ khi ông bước qua tuổi 30, cơ thể ông không còn như xưa nữa.
Trong khi đó, Jae Woo, cậu trai trẻ ở độ tuổi 20, đã nhanh chóng hồi phục.
"Bắt đầu đấu tập nào."
Jae Woo nắm chặt thanh kiếm của mình và đứng dậy.
"Để ta nghỉ thêm chút đã," Deok Bae nói, ông lớn tiếng phàn nàn.
Thay vì trả lời, Jae Woo chỉ nhìn ông như thể thúc giục ông nhanh lên.
'Phù, anh chàng này không biết yêu thương người già tí nào, nhỉ?'
Cuối cùng, Deok Bae cũng đành điều khiển cơ thể mệt mỏi của mình đứng dậy.
"Ta thực sự sẽ không nhường đâu," Deok Bae nói bằng giọng trầm.
Khi khuôn mặt ông nhăn lại, cái khuôn mặt gồ ghề đáng sợ kia nay còn đáng sợ gấp bội.
Deok Bae thể hiện động thái đe dọa đầu tiên.
Nhưng nó không hoạt động với Jae Woo.
Dù sao thì có những con quái vật còn đáng sợ hơn người bình thường cả trăm lần trong game thực tế ảo.
Vì vậy với Jae Woo, người thường xuyên thấy mấy con quái vật này, khuôn mặt của Deok Bae trông chẳng khác gì một bộ phim kinh dị hạng B
"Haahp!"
Jae Woo di chuyển đầu tiên và tấn công.
Đâm!
Đó là một cuộc tấn công bất ngờ.
Hơn nữa, anh đang nhằm vào mấy viên bi rồng của ông.
Tất nhiên là cả hai không mặc đồ bảo hộ.
Nếu người ngoài nhìn vào chắc chắn họ sẽ sợ đến mức hét lên mất.
Nhưng Deok Bae dễ dàng chặn lưỡi kiếm của Jae Woo, như thể ông đã quá quen với nó.
Kiếm sư là một võ đường đào tạo các kiếm sinh về các tình huống trong đời thực.
Trong một cuộc đấu tay đôi, tấn công bất ngờ, tấn công vào các trọng điểm như gáy hoặc đánh vào bi hay tệ hơn là đấm tay bo cũng được phép.
Và họ sẽ không mặc đồ bảo hộ, y như thực tế.
Là một thầy hướng dẫn của Kiếm sư, Deok Bae thường xuyên phải nhận những đòn tấn công bất ngờ như vậy, và ông thậm chí còn tự mình thực hiện chúng.
Daahk!
Deok Bae, chặn đòn của Jae Woo và ngay lập tức phản công. Ông đang nhắm đến một vị trí quan trọng trên người anh, rối Celiac
Jae Woo nghiêng người để tránh đòn tấn công của Deok Bae. Sau đó, anh vung thanh kiếm xuống.
Swish.
Tiếng xé gió vang lên trong đại sảnh. Deok Bae cũng vậy, chém gió và vung kiếm.
Jae Woo và Deok Bae liên tục trao đổi chiêu thức.
Ddak! Ddak! Daahk!
Dù vậy, tiếng va chạm của hai thanh kiếm của họ cũng vơi dần
Các cuộc tấn công của cả hai còn không thể làm xước đồng phục đối phương
Deok Bae sẽ tấn công và tiến về phía trước, và Jae Woo sẽ phòng thủ. Mặc dù vậy, trông Deok Bae không được tốt lắm.
'Đồ quái vật!'
Đối với ông, Jae Woo chắc chắn là một con quái vật.
Anh ấy chắc chắn là một con quái vật. Rốt cuộc, Jae Woo chỉ mới học kiếm thuật được nửa năm, nhưng anh đã có thể liên tục trao đổi chiêu thức với người đã luyện kiếm 10 năm trời!
"Chết này!"
Deok Bae bắt đầu dồn thêm sức vào thanh kiếm của mình.
"Không, cám ơn!"
Jae Woo cũng làm như vậy.
Daahk!
Thanh kiếm của họ đụng nhau và Jae Woo bị đẩy lùi.
Anh ta không có cơ hội đánh bại Deok Bae bằng sức mạnh thuần túy hoặc kiếm thuật.
Thay vào đó, Jae Woo như biết trước kiếm của Deok Bae sẽ hạ ở đâu, từ đó mang lại lợi thế cho anh.
Và bằng cách nào đó mà anh sẽ xoay sở để tìm lối thoát và tấn công theo những cách không ngờ tới.
Nhưng, Deok Bae không bị ảnh hưởng bới các cuộc tấn công của anh nhờ kinh nghiệm và kỹ năng tích lũy bao lâu của ông.
Deok Bae cẩn thận chặn đòn của Jae Woo, và bước về phía trước.
Nhờ đó mà thanh kiếm của họ đụng nhau liên tục!
Nhìn chung, Deok Bae ở kèo trên trong cả trận, nhưng Jae Woo vẫn có thể liên tục giữ vững thế cân bằng.
Cuối cùng trận chiến kết thúc với tỉ số hòa do không tìm được người thắng.
"Eh, nó kết thúc bằng một trận hòa."
Deok Bae nhíu mày.
Nếu không phải đấu tay đôi giả chiến mà là thực tế thì Deok Bae chắc chắn sẽ chiến thắng.
Vì ông sẽ không giữ sức với Jae Woo nữa và ông cũng sẽ dùng những kĩ thuật chết người vào trận chiến.
Nhưng ngay cả khi ông muốn một trận thực chiến thì mục đích của ông cũng không phải đả thương anh.
Vì vậy trận đấu mới kết thúc theo tỉ số hòa như vậy.
'Thật là một thằng khốn đáng ghen tị.'
Deok Bae nhìn chằm chằm vào Jae Woo.
Jae Woo đã nhìn thấu cách di chuyển của ông quá dễ dàng. Và anh theo bản năng tìm và tấn công vào điểm yếu của ông.
Đó là tài năng thiên phú, chưa kể là thằng bé còn rất chăm chỉ.
'Có lẽ nó sẽ mạnh hơn mình hả?'
Deok Bae ghen tị với tài năng thiên phú giống viên ngọc thô của Jae Woo, và cảm thấy bực mình vì kiếm thuật của Jae Woo sẽ vượt qua chính ông với độ tinh tế cao hơn.
"Sao thầy nhìn em như vậy?"
Jae Woo, nhận thấy cái nhìn chằm chằm của Deok Bae, nhíu mày.
"Ta chỉ ghen tị. Sao, ý kiến à!?"
"Ghen tị với cái gì?"
Jae Woo nghiêng đầu bối rối.
"Ta ghen tị vì em là một thiên tài!"
"Ai, em ạ?"
Jae Woo cười, không nói nên lời. Anh ta đang nói về cái gì vậy?
"Chứ còn gì nữa? Em mới chỉ học được nửa năm, nhưng em đã có thể đấu tay đôi với ta rồi!" Deok Bae đột nhiên hét lên.
"..."
Jae Woo chuẩn bị bác bỏ lời nói của ông về việc anh là thiên tài, đột nhiên im lặng
Anh không chắc lắm về tài năng kiếm thuật, nhưng anh chắc chắn có khả năng đặc biệt.
'Em không phải là thiên tài. Em đoán thầy có thể nói ... Em có ESP? '
Sau đó, Jae Woo dần nhớ lại ký ức ngày hôm đó, ngày đầu tiên anh nhận thức được khả năng đặc biệt của mình.