Lưu ý về chương này : đây là một cái kết tôi đưa ra cho hiện tại. Không phải là cái kết thực sự ( true end ở sau chương 510) .Ai không thích có thể bỏ qua - Tác giả.
Trans: cá nhân thì mình khuyên các bạn nên đọc cái kết này. Nó có vài điểm đặc biệt để sau này các bạn đọc Act của Laura
Điều kiện để hoàn thành.
Các cuộc mạo hiểm từ các ngôi làng gần đây phải vượt qua 30.
Danh tiếng không thấp hơn 100 điểm.
.
.
.
“Không tôi sẽ không có cơ hội nào khác.”
Tôi cảm thấy đau đớn vì điều này. Không có gì khác biệt cả. Quái vật mà tôi có thể thuê chỉ là hai con yêu tinh. Nó không thể vượt qua được số mạo hiểm giả cho dù goblin khá là khó ăn đối với chúng.
‘Đúng hơn… sẽ không tốt đẹp gì hơn việc tôi cầu xin chúng ? “
Tốt hơn hết là loại bỏ đi ấn tượng tốt đẹp đã được xây dựng. Khi tôi nghĩ về nó, không có lý do nào để tiếp tục ở cái Dungeon này. Đầu tiên và quan trọng nhất là sống. Nếu có thể sống sót thì tốt, nhưng sẽ rất tệ nếu chờ đợi sự thương xót của kẻ thù.
Thật tuyệt vời vì tôi đã thu hút sự chú ý của chúng. Tôi chỉ nhìn xem chúng reo hò khi có hơn 500 vàng và ít nhất tôi sẽ không hét toáng lên. May mắn thay, chúng không giết tôi mà sẽ ném tôi vào thị trấn.Tên thị trưởng sẽ thưởng cho chúng với cái giá hậu hĩnh đủ cho chúng ăn cả đời.
“Này, có sao không.”
“Có chuyện gì thế?”
“Tên chúa quỷ tính sao.”
Leaf hỏi một cách cẩn thận. Tôi cảm thấy hắn lo lắng về tôi. Mới qua vài ngày, đám mạo hiểm giả và tôi đã dần trở nên quen biết. Mặc dù tôi đã bán chính bản thân để được sống. Tôi đang lo lắng về tâm trí của bản thân có vấn đề hay không.
“Có thể Ngài sẽ bị hành quyết công khai đấy.”
“Ukm. Có lẽ đó là một sự nhục nhã nhưng vẫn còn chút tiếng tăm dù nó theo cách nào đi chăng nữa.”
Luôn có một tên trông coi tôi một cách cẩn thận. Tôi bị cột lại với một cái còng tay cứng.
“Thật lòng mà nói. Ngài cũng là một kẻ khá nổi tiếng, dù không phải theo cách tích cực.”
“Đúng vậy. Vậy tôi sẽ không chết phải không ?”
“Có lẽ vậy. Mọi thứ đều được thị trưởng quyết định.”
Leaf thở phào nhẹ nhõm. Tôi cũng cảm thấy thoải mái hơn. Tôi đầu hàng để sống, nhưng nếu tôi chết, tôi chỉ có thể đổ lỗi cho bản thân. Mặt khác tôi chiếm được thiện cảm khá lớn từ Leaf, kẻ đã xông vào dungeon của tôi và bắt tôi. Tuy nhiên, những kẻ đã mang tôi đến thế giới này mới là những kẻ phải chịu trách nhiệm. Có lẽ chúng cũng không biết rằng khi chúng đưa tôi đến đây tôi đã nhận được cái nhân vật chúa quý này ?
Những tên khác đang cố gắng đi nhanh đến tòa thị chính. Tôi nói chia tay với chúng. Tôi đã bên chúng hơn một tuần, nhưng tôi cũng đã có bữa tiệc chia tay vào hôm qua khi tôi đã được uống một ly. Sau đó tên nhân viên ở đó đã cho người tống tôi vào hầm ngục.
Cuộc sống tồi tệ của tôi kéo dài thêm ba tháng với bánh mì cứng như bê tông và một chút nước bẩn. Hệ tiêu hóa của tôi đang gặp vấn đề, nhưng nó đã nhanh chóng trở nên tốt hơn. Khi tôi trở thành chúa quỷ, khả năng phục hồi của chủng tộc này đã cải thiện đáng kể một số vấn đề về thể chất của tôi. Chân phải của tôi cũng vậy, dù tôi cũng đã bỏ mặc nó.
“Này, ra đây.”
Một kẻ thuộc bên quân đội của thị trấn nói. Tôi nhanh chóng tỉnh ra. Một khuôn mặt dài thườn thượt với rất nhiều nước của tôi được nhìn bởi một kẻ không mấy dễ chịu. Đó là giọng nói của một kẻ mà tôi đã nghe trong 3 tháng, bên cạnh hắn có một cậu bé. Đó là một cậu bé đến mang bánh mì và nước mỗi ngày cho tôi nhưng nó bị câm.
Sau vài ngày ở trong tù, đó là nơi dành cho tội phạm, tù bình, những kẻ có ý định phạm tội, bị bắt giam. Có rất nhiều kẻ có bí mật mà những kẻ khác không nên biết. Vì vậy, một thằng bé câm sẽ là người đưa đồ ăn cho những tên tù binh để tránh việc chúng bàn luận ý đồ bỏ trốn. Thằng bé giống như một tồn tại tự do duy nhất trong nhà tù. Có nhiều tù nhân buộc phải kết hôn với con cái của chúng cho dù khoảng cách về tuổi tác và luân lý xã hội lẫn khía cạnh sinh học. Cậu bé câm đó là một sản phẩm của những kẻ như thế .Có nhiều kiểu tù nhân và cũng nhiều kẻ có xuất xứ cao quý như quý tộc. Nhưng, những kẻ ở đây cũng có vài điểm chung là cảm thấy cậu bé kia có một thứ mà chúng không có. Tôi cũng phải ăn bánh mì cứng như bê tông để không chết đói trong đây.
"Tôi."
Tôi đã nói. Nhưng giọng nói phát ra từ miệng tôi lại khản đặc. Dù đã lâu không nói, và dành cả một thời gian dài để nói, giọng tôi vẫn khản đặc. Tôi lặp lại lời nói mỗi lần ho khan và khó để nói thành tiếng cho hoàn chỉnh.
“Tôi sẽ đi về đâu đây… ?”
“Bát cứ nơi nào mà tôi biết. Tôi sắp ra khỏi đây. Nó không quan trọng nếu muốn, cách mà bản thân muốn đến những nơi trong suốt cuộc đời.”
Tôi dồn hết sức và đứng lên. Cảm giác ở chân tôi đang mất dần rất nhiều lần ở giữa chân, nhưng tôi hầu như không bật lên được. Tôi không biết thế nào là địa ngục, nhưng tôi nghĩ nó sẽ không tệ như ở trong hầm ngục. Tôi được dẫn dắt bởi gia đình tôi. Ngay khi tôi thoát khỏi ngôi trường giống như nhà tù đối với tôi tôi đã nói vậy với bản thân như thể đang tự lừa dối.
“Cậu bé mang bánh mì và nước cho tù nhân...Hãy giảm bớt khẩu phần ăn đi.”
“Cái gì?”
“Đám tù nhân chúng mày đã không trả một đồng nào cho bánh mì và nước cả. Tốt hơn hết là im đi. Frank là kẻ đã chết tuần trước, cũng cảm thấy mọi thứ không còn đủ cho tất cả bọn mi đâu.”
*********************
Tên kia nhăn mặt. Tôi được đưa ra khỏi nhà giam và bị mang lên xe ngựa. Tôi ngồi trong một chiếc xe ngựa tối om mà không có cái cửa sổ nào. Tôi chỉ lặng lẽ và nghĩ vẩn vơ về cậu bé câm. Ít nhất tôi vẫn còn có thể nói dù giọng tôi đã khản đặc. Tôi vẫn còn có thể nhìn thấy. Nghĩ như vậy cũng có thể làm tôi lạc quan lên một chút. Đột nhiên tôi nghĩ về một người. Một cô bé cả cuộc đời gần như sống trong sự im lặng chịu đựng và bóng tối. Như vậy cũng chẳng khác gì người câm cả.
Khi tôi đến chợ nô lệ. Việc buôn bán trao đổi nô lệ được chấp nhận hợp pháp như những mặt hàng kinh doanh, tư sản và các tầng lớp quý tộc, gần đây nô lệ đã trở nên khan hiếm vì đã có một trận dịch bệnh xảy ra, ở đây hiện tại rất là tấp nập. Do vấn đề về dịch bệnh nên thị trường nô lệ cũng đã trở nên bùng nổ. Khi cung cao hơn cầu, thì giá trị của nô lệ đã tăng lên gấp mấy lần chỉ trong thời gian ngắn. Trong số đó, chợ nô lệ mà sẽ bán tôi được tổ chức bởi một tổ chức đấu giá cao cấp với những dịch vụ đặc biệt hiếm hoi.
“Tao không biết rằng cá cơm có thể đi bộ trên cạn như động vật đấy.”
Tên thuộc tổ chức đấu giá nhìn tôi rồi đánh giá.
“Tao không biết nữa. Thứ này cũng không rõ giá trị, có vẻ mấy tên quý tộc sẽ thích thú với nó, nhưng tao cũng không rõ nó đáng giá đến đâu nữa. Quên nó đi. Này thằng kia, dẫn nó đi và làm cho nó có giá trị lên một chút.”
Sau ngày hôm đó, tôi được ăn ngon. Lý do cho việc này là để tăng giá trị của tôi mà thôi. Trái tim tôi giống như một con ngỗng được cho đồ ăn ngon mà không biết nó sắp bị làm thịt. Nhưng với tôi, kẻ đã sống chỉ với việc ăn những chiếc bánh mì hỏng một nửa, tôi đảo mắt. Một tháng trôi qua. Tên bán đầu giá gật đầu hài lòng khi nhìn vào tôi và nói rằng tôi có vẻ đủ điều kiện để được bán đấu giá.
“Ta sẽ giới thiệu với các người với một nô lệ rất tuyệt vời! Nó là một tuyệt phẩm của gia đình công tước Farnese. Gia đình quý tộc đã thể hiện được sức mạnh của mình tại vương quốc Sardinia!”
Nơi tổ chức đấu giá là nơi được xây lại từ một nhà hát cũ. Có ghế dành cho các quý tộc ở trên cao. Không có gì so với một nhà hát Opera. Ngoại trừ tiết mục biểu diễn ở đây là việc bán đấu giá nô lệ và khách hàng đều đeo mặt nạ.
“Nhân danh công tước Farnese và đây là kẻ mang dòng máu của công tước, Laura De Farnese.
Một cô gái tóc vàng đứng giữa sân khấu. Cô gái, người mà mặc chỉ mỗi chiếc áo ngủ rách bát màu trắng, cho dù vậy cô gái ấy vẫn phát ra hào quang trang nghiêm của một quý tộc. Lúc đó tôi nhìn vào các quý tộc. Đôi mắt chúng đang rực cháy như thể muốn chiếm bằng được cô bé. Tiếng gào thét của các quý tộc bắt đầu. Tôi vẫn đứng phía sau sân khấu.
“Tranh đấu đến cuối cùng…”
“Đúng thật, tôi cảm thấy khí chất của dòng tộc Farnese từ con bé đó. Đúng là Farnese…”
“Đúng như tin đồn.”
Laura de Farnese.
Cái tên hiện lên trong ký ức của tôi. Dungeon Attack, cô gái ấy là nhân vật chủ chốt trong việc chống lại nhân vật chính. Vì lý do này, nhân vật chính vừa phải chiến đấu với quỷ tộc và cả con người trên hai mặt trận khác nhau. Nhân vật chính là lính của đế chế Frankish và cả vương quốc Brittany. Mặc dù như vậy đối với nhân vật chính, hắn không hận thù loài người mà hắn chỉ hận thù quỷ tộc. Lý do là vì hắn có ý muốn bảo vệ loài người và quá khứ bị thảm sát của gia đình hắn.
Đúng rồi, tôi nhớ rằng hắn lúc hắn còn nhỏ hắn cũng bị bán tại một chợ nô lệ ở Sardinia. Liệu hắn có ở đây không. Trong tâm trí tôi, kí ức liên quan đến dungeon attack luôn sẵn sàng. Tôi bắt đầu cười vì tôi không nghĩ quá nhiều về hắn. Có thể làm gì khác chứ? Không có gì tôi có thể làm vào lúc này.
Laura đã được bán với một cái giá đắt đỏ. Rất nhiều vàng, khoảng hơn 2000. Nó là một cái giá quá cao. Xét về một nô lệ hoàn hảo rất đắt nhưng cũng chỉ có thể lên đến 500 vàng mà thôi.
Một điều mà tôi nhận ra khi tôi được bán cho con người là giá của đám quái vật tôi mua thực sự đắt một cách khốn nạn. Làm thế nào mà một con yêu tinh trị giá đến 250 vàng ? Nếu khó khăn như thế này thì mấy kẻ phát triển trò chơi tạo nên khó khăn thế này để người chơi nhảy lầu tự sát còn tốt hơn sao. Tôi cũng sẽ sẵn sàng làm vậy .
Laura đi ra khỏi sân khấu, đôi mắt của nhiều kẻ đang nhìn cô ấy như đang muốn níu kéo cô ấy đừng rời đi. Laura cũng không biết, nhưng hiện tại cô bé ấy đã được bán cho một kẻ thuộc vương quốc Brittany. Trong một thập kỷ tiếp theo, kẻ mua cô sẽ hành hạ và mang cô bé ra để làm đồ chơi thỏa mãn sự khốn nạn của hắn. Cô bị xã hội này ruồng bỏ. Kẻ đứng đầu gia đình farnese, đã phản bội chính lòng tìn tưởng của cô, cô bị chính gia đình của mình phản bội rồi bị bán làm nô lệ.
“Làm ơn.”
Những chiến binh bây giờ là kẻ thù đáng ghét nhất đối với tôi, kẻ hiện tại đã biến thành chúa quỷ. Laura, người mà sẽ khiến cho nhân vật chính trong game nếm trải không ít đau khổ đã quay ra nhìn tôi. Và tôi cũng nhìn về phía cô ấy.
“Vậy thì thưa quý ông quý bà.”
Kẻ dẫn dắt cuộc đấu giá lên giọng cao hứng. Hắn lắc tay một cách điên cuồng. Tiếng nói được truyền đi qua một dụng cụ ma thuật ra khắp nhà hát opera này.
“ Cuối cùng, món chính của cuộc đấu giá hôm nay. Một số người đã nghe về tin đồn. Ta dám cá rằng các vị đến đây vì tin đồn về món hàng này. Đúng vậy, đây là một món hàng rất hiếm gặp vì có thể sẽ không ở đâu có. Nào các vị hãy vỗ tay nào vì món hàng này rất hiếm đấy.”
Có một tên thúc vào lưng tôi. Tôi gầm gừ và bước lên sân khấu. Những tiếng kêu lên bất ngờ vang lên khắp nhà hát opera này.
“Một con quỷ khủng khiếp trong những con quỷ khủng khiếp đã mang đến sự kinh hoàng cho thế giới của chúng ta. Chúa tể Dantalian, kẻ đứng thứ 71.”
Tôi không thể tin được. Những kẻ ở đây bàn tán về giá của tôi, tên dẫn dắt buổi đấu giá bắt đầu nói, vẫn còn những tiếng bàn tán liên tục vang lên.
“Giá khởi điểm 10000 vàng.”
Mười ngàn vàng. Tôi thiếu chút nữa cắn vào lưỡi. Tôi sẽ không phải ở đây nếu tôi có nhiều tiền hơn. Tôi cũng sẽ không bị bắt trong Dungeon của chính mình để rồi phải ăn bánh mì với nước bẩn trong vài tháng, rồi bị bán như lợn ở chợ nô lệ. Giá của tôi tiếp tục tăng, còn tôi vẫn bị giam cầm trong những ý nghĩ nếu như… Sau đó 20.000 vàng, 25000 vàng, 40000 vàng.... Cuối cùng, khi ai đó ra giá 100000 vàng, nó mới kết thúc. Tên dẫn dắt buổi đấu giá kêu lên 100000 vàng với giọng phấn khích. một trăm ngàn vàng lần một? Có ai trả giá cao hơn không? Lần 2. Lần 3. Tốt. Đấu giá thành công!...
Tôi được mua bởi gia đình hoàng gia của đế quốc Habsburg. Gia đình hoàng gia sẽ dùng tôi như một vật giải trí đối với chúng. Sau đó tôi được khắc một dấu ấn ký hiệu ở trên lưng biểu trưng cho việc xác định rằng tôi là nô lệ.
“Huh! nó sẽ rất đặc biệt để nếm thử đó.”
“Tôi rất vui lòng, thưa bệ hạ.”
“ Điện hạ, xin thứ lỗi cho tôi.”
Một tên hề.
Thú cưỡi.
Có khi là nô lệ tình dục.
Thời gian trôi đi, dường như tôi không có vẻ già đi. Cho dù đã bao nhiêu lâu đi chăng nữa. Khuôn mặt tôi cũng không thay đổi. Đặc điểm như thế đã thu hút con mắt của hoàng tộc.Có thể nói tôi sẽ là một thứ đồ chơi không bao giờ hỏng.
Không có thứ đồ chơi nào tử tế sau cái bóng của hoàng tộc. Chẳng có thứ đồ chơi nào toàn vẹn cả. Không có một quốc gia nào mà hầu gái hay những kẻ phục vụ trong lâu đài của hoàng tộc đến từ những gia đình tử tế. Chúng đều là nô lệ. Và trong đám đồ chơi của hoàng tộc, có mọi chủng tộc đến từ khắp nơi trên thế giới.
Có một cặp đôi elve( nên để hán việt không ?). Khi người vợ bị cưỡng hiếp, chồng của cô ta không chịu nổi và cố gắng chạy trốn. Lúc đầu tôi cũng khá bình tĩnh. Họ đã nhận ra được tình hình. Nhưng không chỉ cưỡng hiếp. Cơ thể của người vợ được quăng đi một cách bẩn thỉu. Chồng của cô ta cũng không chịu được vì việc không mặc quần áo khá là xúc phạm đến tộc elve.
“ Đừng cố chạy trốn.”
Tôi khuyên chúng. Tôi đã trở thành một phát ngôn viên thay cho các nô lệ. Tôi là nô lệ sống lâu nhất, vậy nên tôi biết điều đó sẽ không dễ dàng. Thời gian sống trung bình ở đây thường ít hơn 50 ngày.
“Cảm ơn vì lời khuyên. Nhưng tôi không thể chịu đựng được nữa.”
“Cậu không biết về elve phải không ? Tuy không phải cố tình nhưng rồi một ngày cậu cũng sẽ phải tìm cơ hội chạy trốn mà thôi, tôi thề trên mạng sống của mình.”
“Tôi biết.”
“Nhưng các bạn muốn chạy khỏi đây sao?”
Tên elf gật đầu.
“Cuộc sống quan trọng hơn bất cứ thứ gì.”
“... Đừng chạy về hướng nam. Hãy chạy đến hướng bắc. Tôi sẽ chỉ cho hai người.”
Cặp đôi elve chạy trốn.
Họ bị bắt ngay sau sáu tiếng đồng hồ.
Tôi không chắc họ có thể sống sót không sau khi bị bắt. Cuối cùng tôi cũng đã biết kết quả.
Người vợ bị hãm hiếp công khai còn người chồng bị giết. Ngay tại chỗ họ bắt được. Chứng kiến cảnh người vợ bị hiếp ngay trước mặt rồi sau đó bị giết. Thật đáng thương. Tôi chỉ có thể nghĩ vậy. Người vợ không chịu nổi và cắn lưỡi tự sát.
Tôi có một nhiệm vụ. Đó là quản lý nô lệ tình dục. Khi có nô lệ chạy thoát. Tôi cũng không thoát khỏi trách nhiệm. Ngoài ra chúng còn nghi ngờ rằng tôi đã chỉ cho chúng lối thoát. Tôi khẳng định với chúng rằng không phải. Tôi nói dối và đánh lừa chúng. Nhưng chúng cũng sẽ không tin tôi.
“Thật thảm hại.”
Tôi nghe thấy một giọng nói. Là giọng nói mà tôi nghe thấy trong vài ngày gần đây. Tôi không thể mở mắt ra được vì mí mắt tôi đã bầm dập và sưng lên vì tụ máu. Tôi chỉ còn nhìn thấy mọi thứ một cách mờ nhạt.
“Cho dù tôi có xin lỗi, ngài cũng sẽ không nghe. Đây đúng là một đất nước thối nát, hoàng đế thì là tên bù nhìn. nhưng… “
Tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt trước mặt tôi. Nhưng tôi nghe thấy giọng phụ nữ, tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt vì mắt tôi đã mờ đi, tôi chỉ nhìn thấy duy nhất đó là mái tóc bạc. Mái tóc bạc là biểu tượng của gia đình hoàng gia Habsburg.”
“Cho dù là một người phụ nữ có dòng máu thối nát như vậy cũng có thể làm được thế này à ?”
Là nó.
Người phụ nữ này.
“Hắn đã phạm một tội là vô lễ với ta nên hắn sẽ bị trừng phạt. Lý do đó sẽ không có kẻ nào nghi ngờ.”
“Tốt, cảm ơn.”
“ Cô ấy chưa bao giờ thể hiện sự biết ơn. Ngươi có muốn nói gì lần cuối cùng không.”
Từ cuối cùng thốt lên.
Nếu,mặc dù.
Nếu tôi không đầu hàng đám mạo hiểm giả lúc đó.
Có thể mọi thứ đã thay đổi và tôi sẽ không kết thúc như thế này?
“... Hãy cẩn thận khi thay đổi báo cáo. Kẻ mà đã cố gắng giết điện hạ là hắn.”
“... !? Ngươi có biết không? Tội ác vì ám sát. không, không.”
"Nó đó."
Bên kia chỉ im lặng.
Cô ta rên rỉ chán nản.
“ Ta thật ngu ngốc. Có lẽ ta sẽ giải thoát cho ngươi sớm hơn.”
Tiếng rút kiếm phát ra từ vỏ kiếm vang lên bên tai tôi.
“Hãy thư giãn vì thế giới bên kia đang chờ ngươi.”
Đó là phía bên kia của thế giới.
Chuyện gì sẽ xảy ra khi tôi chết ?
Tôi sẽ quay trở lại thế giới cũ sao? Hoặc… Thật sự…
Ý thức đã đã bị cắt đứt.
─ Kết thúc số.01 (Dead Ending):
─Một mục đã được thêm vào album kết thúc.
─ Bạn có muốn bắt đầu lại không?
Tác giả: Đôi khi tôi sẽ cố gắng viết những cái kết như thế này. Bởi vì nó là cái kết đầu tiên… Đây cũng là một cái kết thúc khá là tồi tệ.