Dungeon Defense Web Novel Version

chương 184: homophobia (6)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Hắn đang ở một nơi không nên ở.”

“Chuuu… đúng vậy!”

Jeremy nhấc miệng khỏi thằng em của tôi và lên tiếng.

Đầu của thằng em tôi vẫn ở trong miệng của cô ấy. Jeremy thở dài và nhìn lên phía tôi. Một nửa khuôn mặt của cô ấy toàn là vết bỏng. Một số miễn cưỡng trở nên xấu xí. Đối với tôi, nó vẫn tạo nên một sức hấp dẫn khác biệt.

“Ngài có nhận được phải hồi không, thưa ngài?”

“Ta đã nhận được rồi. Cô sẽ ngạc nhiên khi biết về nó đấy. Bệ hạ Leraje của chúng ta đang đứng trên sân khấu. Không chỉ như vậy, hắn ta còn đang diễn vai chính.”

“Ôi trời, ngài ấy đúng là có một sở thích độc đáo.”

Jeremy cười và cúi đầu tiếp tục thổi kèn cho tôi. Chiếc lưỡi điêu luyện của cô ấy đang quấn lấy thằng em của tôi. Từng âm thanh dâm dục vang lên khiến tôi cảm thấy thật thoải mái. Tôi cảm giác như cô ấy đang hút lấy toàn bộ khó chịu ra khỏi người tôi vậy. Jeremy đã đi trước Laura về kĩ năng thổi kèn của cô ấy.

“Có vẻ như diễn viên Opera chỉ là một sở thích mà thôi?”

“Uh huh, uh, uh…..”

Jeremy khịt mũi trả lời. Cô ấy không thể phát ra bất cứ lời nói nào cả. Rốt cuộc, để xuất hiện trong một vở Opera, không chỉ cần giỏi về cả diễn xuất mà là cả âm nhạc.

“Đây có thể là một tin xấu, Jeremy….”

“Như thế nào….?”

“Ah, đừng dừng lại và chỉ nghe tôi nói mà thôi. Tôi đang cảm thấy rất tốt.”

Tôi vừa nói vừa nhìn sân khấu.

Cảm giác thoải mái ở phần dưới càng lúc càng mạnh. Jeremy đang di chuyển nhanh hơn. Tôi có thể nghe được tiếng Jeremy di chuyển và buổi diễn đang diễn ra cùng một lúc. Tôi không biết, nhưng có vẻ như trình độ âm nhạc của tôi đã cao hơn rất nhiều.

“Lúc đầu, Leraje miễn cưỡng gặp chúng ta. Hắn ta nghĩ rằng chúng ta không thể hiểu được ý định của hắn…. Nếu Leraje là một diễn viên hăng hái, liệu hắn có từ bỏ buổi diễn của mình không?”

“..... Uh,huuh, uh uh!”

Jeremy dừng lại một lúc.

“Ngay cả khi đó là một khả năng đi chăng nữa. Có vẻ như ngài ấy sẽ gặp chúng ta nhưng có vẻ như buổi biểu diễn cùng trùng với cuộc hẹn của chúng ta. Theo những gì tôi biết được, có lẽ buổi diễn cũng có thể được tổ chức vào ngày mai hoặc ngày kia, đúng chứ? Khi đó, có vẻ như ngài ấy sẽ có thời gian, nhưng sẽ rất khó để có thể gặp chúng ta trong ba ngày tới….”

Tôi mỉm cười để che đi sự muộn phiền của mình.

“Hắn không muốn từ bỏ buổi diễn, cũng khuông muốn từ chối gặp chúng ta. Hắn mời chúng ta đến và nói rằng hắn là vai chính và đang cố gắng đem lại một chút giải trí…. Ồ, có vẻ như không phải là như vậy!”

“Yeah,uh uh uh… huh uhu!”

Thằng em của tôi run lên vài cái và rồi tôi ra. Jeremy không dừng lại cho đến khi tôi ra hết. Và rồi cô ấy nuốt hết chúng vào trong cổ họng của mình. Cảm giác sung sướng khi xuất tinh thật tuyệt vời. Tôi hít một hơi thật sâu.

“Ha…. giống như tôi đã hoàn toàn phớt lờ buổi diễn của Leraje. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng gu nghệ thuật của mình lại gây ra rắc rối như thế này.”

“Ngài luôn tạo ấn tượng xấu đối với người đối diện vào lần đầu gặp mặt.”

Jeremy lấy khăn lau miệng và nói.

“Đó không đúng sao? Bệ hạ đã ngáp mười bảy lần trong suốt buổi diễn. Là một diễn viên Opera, tôi sẽ đào một cái hố và ném ngài vào trong đó ngay lập tức.”

“Chết tiệt.”

Tôi cảm thấy xấu hổ.

“Tại sao cô nghĩ rằng việc cô thích một loại hình nghệ thuật nào mà cô cho rằng tôi cũng thích nó chứ? Tôi bị cuốn vào một màn trình diễn nhàm chán và tôi muốn phàn nàn về nó.”

“Vốn dĩ đối với những người thích nghệ thuật thì họ cũng thích những người khác thích nó như họ. Điều này đặc biệt đúng với những người làm nó với lòng tự trọng rất cao như diễn viên. Có lẽ ngài ấy cố tình để thể hiện sự ấn tượng với ngài Dantalian, người được chính Leraje hát cho….”

Jeremy cười và nói. Cô ấy có vẻ thích nó ngay cả bây giờ và nói rằng ‘công việc trở nên thú vị’. Cô ấy là một người phụ nữ đã thối nát từ tận xương tủy.

“Nếu nói về việc trốn tránh trách nhiêm, có vẻ như cô là người đã đề nghị thổi kèn cho tôi trước thì phải?”

“Bất cứ điều gì ngài cho phép tôi làm thưa ngài. Nếu không muốn ngài có thể ra lệnh cho tôi dừng lại giữa chừng cơ mà. Ngay sau khi nhận ra sự thật, ngài vẫn không muốn cho tôi dừng lại. Sau khi đã tận hưởng, bây giờ ngài lại muốn đổ hết lên đầu tôi hay sao?”

“Wow, hãy nhìn này!”

Tôi muốn có bỏ dở chuyện đang diễn ra không? Điều như vậy là không thể. Ít nhất tôi không thể làm được điều đó. Một khi bắt đầu, nó phải kết thúc, cho dù có là một cơn bão đi chăng nữa.

“Dù sao, tôi cũng chẳng nhận được gì từ việc chửi rủa cô cả? Có lẽ tôi sẽ phải suy nghĩ lại về nó.”

“Chà!? Có lẽ nói dối sẽ giúp đỡ ngài trong tình huống này sao? Rõ ràng ngài là người thô lỗ với thành ý của người ta trước!”

“ Đừng lo, tôi sẽ lo việc đó sau. Hãy là thêm một lần nữa đi!”

Jeremy ngước nhìn tôi vơi ánh mắt khó hiểu.

“Lần nữa sao? Thật không vậy?”

“Đó là tất cả những gì tôi yêu cầu. Hãy làm nó nếu cô có thể!”

“Không gì tốt hơn là vậy…. Đã bao lâu trôi qua từ khi ngài ra rồi!?”

Jeremy nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ. Cô ấy không thể biết được tôi có sức bền như thế nào trong chuyện này. Đội trưởng của đội sát thủ có vẻ khá bất ngờ về chuyện này.

“Tôi là một Chúa quỷ vậy nên tôi không cần phải ăn uống gì cả. Ngay cả khi cô bú nó đến hết cả buổi Opera thì cũng không khiến tôi kiệt sức đâu.”

“Này!”

Sau đó, Jeremy lên tiếng và cười. Đôi mắt của cô ấy không biết cười và dường như tôi đã kích thích được tính hiếu thắng trong cơ thể của ô ấy.

“Dù sao thì trước khi tôi bị bỏng, tôi thường phụ trách huấn luyện những việc này trong đội sát thủ!”

“Uh, dù sao thì đùng quá tự tin vào kỹ năng cá nhân của mình như vậy, Jeremy!”

“Vì đây là trong buổi biểu diễn thư bệ hạ. Xin lỗi, bệ hạ Dantalian. Nếu tôi nghiêm túc, ngài cũng nên kiềm chế tiếng rên của mình một chút để không làm ảnh hưởng đến người khác.”

Không cần lời nói nào thốt lên nữa, trận chiến giữa hai chúng tôi chính thức bắt đầu.

Đúng là như vậy, Jeremy vuốt ve thằng em của tôi nhiều hơn trước. Cảm giác miệng của cô ấy như một cái hố đen và hút mọi thứ ở bên trong của tôi ra. Tôi ra bảy lần trước khi buổi biểu diễn kết thúc.

Nhưng tôi đã giữ được tiếng rên của mình không phát ra cho đến khi buổi biểu diễn kết thúc. Môi tôi chắc chắn như những công trình được làm nên bởi người lùn vậy. Không một tiếng rên nào phát ra từ miệng của tôi. Khi buổi biểu diễn kết thúc, Jeremy tỏ ra kích động, nhưng vô ích. Cô ấy muốn tỏ ra bất mãn, nhưng rồi vẫn cố gắng chịu đựng.

Khán giả đồng loạt đứng lên vỗ tay tán thưởng. Bức màn dần buông xuống.

“Không, điều này thật vô lý….Không thể như thế này được, đây là một giấc mơ!”

Jeremy lầm bầm trong vô vọng trước tiếng vỗ tay của những người khác.

“Tôi đã từng được gọi bà bông hồng đen của Frank….. Mặc dù vậy, ngài không hề phát ra một tiếng rên nào…..”

“Đây là khả năng của một Chúa Quỷ, cô gái ngốc ngếch ạ!”

Tôi nói một cách lạnh lùng.

Tôi kéo quần và

đứng dậy. Trong khi đó, Jeremy đang ngồi trên sàn nhà, thất vọng trước những lời tán đương quá cao. Chà, nhờ cô ấy mà tôi có thể hoàn toàn thưởng thức được buổi diễn Opera này. Tôi sẽ khen ngợi cô ấy sau.

Sau khi tiếng vỗ tay kết thúc, tôi đi xuống cầu thang. Sảnh đợi đã chật kín khán giả. Khản giả bị ấn tượng bởi màn trình diễn đến nỗi toàn bộ nhà hát vang lên trong tiếng hò reo mỗi khi các diễn viên lần lượt xuất hiện. Đỉnh điểm là diễn viên mà tôi cho rằng đó chính là Leraje.

“Jockey Bernard!”

“Ôi, Bernard, nhìn này!”

“Ahhhh, Bernard của tôi! Beranrdddd!”

Leraje đang đeo một chiếc mặt nạ trắng, vậy nên chỉ có miệng của hắn lộ ra mà thôi. Có vẻ như nghệ danh của hắn ta là Jockey Sehomme Bernard. Tôi chắc chắn rằng hắn rất tự hào vì là một diễn viên.

Leraje cười và vẫy tay xung quanh. Sau đó, mọi người, đặc biệt là phụ nữ đã hét lên. Họ nói rằng họ sẽ lao lên và hôn hắn ta và đừng ai cản họ.

Vòng tay của Leraje nhanh chóng được lấp đầy bởi những bó hoa và những người không thể cầm hết chúng đã tung chúng lên về phía những người khác. Tôi vừa nói vừa nhìn cảnh tượng trước mặt.

“Càng ngày càng tệ.”

“Tôi phải nói rằng mọi chuyện đang ngày càng tệ hơn. cái tên của diễn viên Opera ở Frank, một cái tên quen thuộc khi ở thế giới ngầm. Tôi nghe nói rằng anh ta xuất thân từ một gia đình gắn bó với âm nhạc từ thế hệ này qua thế hệ khác.”

“Là một diễn viên có tiếng từ thế giới con người tới thế giới Quỷ.”

Không có gì đáng để xem. Hắn ta có một tính cách có thể nói là lòng tự trọng cực kỳ cao trong hàng ngũ các Chúa quỷ.

Có lẽ hắn ta nói rằng hắn là một diễn viên từ thế hệ này qua thế hệ khác được chuyền lại theo phong tục gia đình. Trên thực tế, con cháu và tổ tiên đều do một mình hắn đóng. Khi nhận ra điều này, khiếu hài hước của hắn làm tôi hơi thất vọng.

“Tôi có ngáp khi xem màn trình diễn tuyệt nhất thế giới….”

“Bằng cách nào đó, tôi vẫn muốn làm tốt. Nếu không phải do ngài, chúng ta đã có thể xem nó nghiêm túc đến cùng rồi.”

Dù làm gì đi nữa. Jeremy vẫn luôn đổ lỗi lên đầu tôi.

Tôi đã cho Jeremy một số hướng dẫn. Leraje chậm rãi, vượt qua đám đông, đến lỗi ra của rạp hát. Sau đó, anh ta tiếp cận chúng tôi. Trông có vẻ như tình cờ, nhưng rõ ràng là có mục đích ẩn sau đó.

Tôi mỉm cười.

“Màn trình diễn thật tuyệt vời, ngài Bernard!”

“Hahah. Tôi đúng là có một vị khách ‘quý giá’ đấy!”

Leraje cũng mỉm cười rạng rỡ.

“Nếu ngài nhìn tôi như vậy, tôi thực sự rất vinh dự, thưa ông Bole.”

Nhìn từ bên ngoài có vẻ như không có chuyện gì cả, nhưng bên trong rõ ràng có một cảm giác đè nén. Hắn ta mỉa mai tôi nghĩ rằng đó có thực sự là một màn trình diễn tuyệt vời hay không?

Chúa quỷ hạng mười bốn được cho là con quái vật trong số những con quái vật. Một người thường sẽ tiến đến tấn công mục tiêu ngay lập tức. Một con quái vật như vậy đang nói mỉa tôi một cách vặn vẹo. Thật khốn nạn. Đúng là không có điều gì trong cuộc sống có thể giải quyết một cách dễ dàng.

Tôi nói chuyện và cố gắng che đi cảm xúc của mình.

“Tất nhiên là tôi rất nghiêm túc. Quý cô Barba cũng rất tiếc vì không thể tới dự buổi diễn của ngài được. Ngài thấy đấy, tôi không nên xứng đáng có mặt ở đây!”

“Oh, vậy sao!? Thật là một vinh dự.”

Barba, tất nhiên, tôi muốn ám chỉ Barbatos. Tôi ngụ ý rằng tôi đến đây theo yêu cầu của Barbatos, không phải là vì mục đích cá nhân. Nghe đến Barbatos, tôi nghĩ rằng hắn sẽ bình tĩnh hơn một chút. Nhưng có vẻ như khuôn mặt của hắn không thay đổi một chút nào.

Leraje nhìn xung quanh và nói.

“Đây không phải là nơi tốt để có thể giải quyết chuyện này. Còn ngài thì sao, ngài Bole? Nếu không phiền, liệu ngài có thể ngồi trong xe của tôi chứ!?”

“Thật vậy sao? Tôi cho rằng đó là một lời mời đau tim nhất từ trước đến này đến với tôi.”

Theo đúng nghĩa đen của những gì tôi nói.

“Tất nhiên rồi, ông Bernard. Tôi xin lỗi những quý khán giả khác, nhưng tôi sẽ chấp nhận lời mời này!”

“Tuyệt vời. Hãy theo tôi, nhưng hãy cẩn thận để dừng bị cuốn vào đám đông!”

Leraje nhanh chóng quay lưng lại và tiến tới lối ra. Đó là một bước đi liều lĩnh. Đối với tôi, nó dường như là bằng chứng cho thấy sự tức giận đang ngày càng dâng cao. Jeremy thì ngược lại vui vẻ đi theo chúng tôi.

Chúng tôi vượt qua đám đông và lên xe ngựa. Đó là một cỗ xe màu đỏ lộng lẫy. Có đến bốn con ngựa kéo xe, chúng tôi có thể đoán được địa vị của Leraje ở nơi này cao như thế nào. Có vẻ như hắn ta có địa vị ngang bằng một quý tộc.

Khi cánh cửa xe đóng lại, Leraje nhìn tôi. Không khí tươi sáng bao quanh hắn như biến mất ngay lập tức.

“Đúng vậy, những người thuộc phe Đồng Bằng của chúng ta giỏi hơn thế nhiều!”

Leraje tháo mặt nạ. Đằng sau chiếc mặt nạ là một người đàn ông đẹp trai như từ trong tranh bước ra. Mái tóc xoăn màu đen của hắn ta trải dài trên vai như những chùm nho.

“Tôi không biết ngài có thích buổi diễn đến mức như thế hay không. Đủ hay đế khiến ngài ra mấy lần đấy. Tôi chưa bao giờ cảm thấy vinh dự như vậy với tư cách là một diễn viên….”

Một nụ cười lạnh lùng nở trên khuôn mặt của Leraje. Đó rõ ràng là sự thù địch đối với tôi.

Miệng tôi cảm thấy đắng chát. Những lời bào chữa nên có tác dụng lúc này….

Truyện Chữ Hay