“...Ugh?”
Tôi nhanh chóng nhấc đầu lên. Đó là một hành động phản xạ.
Đột nhiên, đầu gối của tôi đá trúng bụng Daisy. Con bé rên lên một tiếng ngắn rồi ngã nhào xuống sàn của xe ngựa. Con dao vang lên tiếng leng keng khi nó bị ném ở đâu đó trên sàn.
Ngay cả khi con bé đã rời khỏi người tôi, cái lạnh của dao kéo vẫn còn nguyên trên cổ tôi. Lưỡi dao thực sự đủ gần để có thể đâm tôi ngay lập tức. Tôi đã suýt nữa có một chuyến đi sang thế giới bên kia. Cổ tôi vẫn còn cảm thấy lạnh, tôi lấy một chiếc khăn và cố gắng lau đi cái hơi lạnh đó trên cổ của mình.
Một con chó thì vẫn là một con chó mà thôi.
Tôi đã hiểu được ý nghĩa của câu nói này. Khi nỗi sợ hãi lắng xuống cũng là lúc sự tức giận bùng lên. Tôi tức giận nhìn Daisy đang nằm trên sàn. May mắn cho tôi rằng đã cử động đầu gối.
Tôi bật dậy và trèo lên người con bé. Cơ thể nhỏ bé của con bé dễ dàng bị đè xuống.
Daisy nhìn tôi một cách vô cảm. Thật khó mà có thể thấy được vẻ mặt của một cô bé vừa định giết tôi vài giây trước. Sự vô cảm đó đã thổi bùng lên cơn thịnh nộ của tôi.
─ Tệ thật!
Tôi vuốt ve khuôn mặt của con bé bằng một tay. Khuôn mặt của con bé đang quay sang một bên như thể tránh đi ánh nhìn của tôi. Nhưng một lúc sau, Daisy bay đầu lại và nhìn thẳng vào mắt tôi một lần nữa. Khốn kiếp.
“Con chó cái nhỏ này đang cố gắng để được chết sao?”
“Không, tôi đã thề sẽ giết ngài.”
Không có gì thay đổi trong đôi mắt của con bé. Lúc nào cũng nổi loạn, lúc nào cũng xui xẻo. Nhưng nó không đáng kể, tôi cười lớn.
“Vậy nhóc định giết ta như thế nào? Ha, ta rất xin lỗi. Nhưng trong vòng bốn năm tới, nhóc không thể làm gì hơn được những gì ta đã nói lúc trước đâu.”
“Dường như đúng là vậy, tôi xin lỗi.”
Daisy nói với một ánh mắt không hề có chút tiếc nuối nào cả.
Tôi không thích biểu hiện này của con bé nên đã tát nó. Tôi tát rất mạnh đến mức mà bên ngoài toa xe này cũng có thể nghe thấy.
“Nói đi, nhóc thức dậy khi nào?”
“Kể từ bình minh ngày hôm nay.”
Đó đúng là thời điểm con bé thức dậy vào ban ngày và chờ cho thời điểm thích hợp đến. Con bé đã không thức dậy trong ba ngày ba đêm và không có một thứ gì trong bụng. Nhưng con bé đã cố gắng chịu đựng để chờ tới cơ hội giết tôi.
Con nhóc khốn kiếp.
Trái tim tôi như muốn nổ tung. Tôi có thể cảm nhận được sự tức giận đang hóa lỏng và chảy ra từ trái tim của mình. Daisy dường như không hiểu tình hình và không một chút nghi ngờ, con bé cố tình phớt lờ tình hình hiện tại và lên tiếng.
“Jack là ai?”
“Cái gì?”
“Ngài luôn gặp ác mộng phải không? Ngài luôn nhắc về tên của những người khác trong giấc mơ Jack, Hawk, Leaf…. và mẹ.”
Daisy nhếch môi. Nhưng đôi mắt của con bé thì lại không cười.
“Thật khó tin khi mà một người như ngài lại có mẹ!”
“.....”
Tôi vung tay lên và tát con bé lần nữa.
Tôi đã quá tức giận.
Tôi không kìm được sự tức giận đang dâng lên trong mình và ra tay tát con bé. Rất nhiều lần. Mỗi lần như vậy, mặt Daisy lại quay sang một bên. Tôi muốn sử dụng bạo lực, sử dụng nó một cách mãnh liệt.
Đương nhiên, tình trạng của con bé đã bất tỉnh trong vài ngày vẫn còn giữ lại một chút dung dịch hồi phục.
Khi môi của con bé bắt đầu dính đầy máu, con bé gục đầu sang một bên như muốn bất tỉnh. Con bé hiện tại như một con búp bê bị đứt chỉ, con bé bắt đầu thở nặng nhọc.
Tôi nắm cổ áo con bé bằng tay phải và đưa lại gần khuôn mặt của tôi. Gần đến mức mà tôi có thể đếm được số lông mi trên mắt của con bé.
Tôi gầm gừ.
“Ta sẽ giết chết cha mẹ của nhóc trong bốn năm một cách khủng khiếp. Nhóc có biết không? Nếu nhóc chặt một ngón tay của ta, ta sẽ cắt một cánh tay của nhóc. Nếu nhóc cắt một ngón chân của ta, ta sẽ moi ruột của cha mẹ nhóc. Ta sẽ moi mắt của cha nhóc và nhóc sẽ là người phải ăn nó. Nên nhóc hãy biết được vị trí của mình đang ở đâu. Và ta là một người khi đã tức giận thì sẽ trả lại sự ô nhục gấp mười lần.”
“....”
Đôi mắt khép hờ của con bé nhìn về phía tôi.
Con bé nói như thể vắt hết hơi còn lại trong phổi.
“Tôi không thể.”
“Cái gì?”
“Tôi không thể.”
Daisy nhắm mắt lại. Nhịp thở dần trở nên yếu hơn. Con bé nói lảm nhảm một lúc rồi tự ngất đi. Tay tôi đang ôm chặt cổ con bé run lên một cách dữ dội.
Có thể là dù con bé bị mất trí, nhưng có thể hoàn toàn không phải như vậy. Cận giận của tôi như đã đến đỉnh điểm. Cơn giận của tôi như đang lắng xuống dạ dày.
“Tuyệt vời.”
Tôi lẩm bẩm.
“Đôi mắt đã cho thấy tất cả, nhóc ạ!”
Tôi ném Daisy xuống sàn. Nếu tôi không xả cơn giận này ra, bụng tôi sẽ vỡ ra vì tức giận mất. Vậy nên, tôi thở hổn hển và đi ra khỏi xe ngựa.
Hiện tại đang là nửa đêm.
Bên ngoài rất tối. Những đống lửa đỏ rực cháy khắp nơi. Trong số đó, đống lửa của Jeremy là ở gần nhất từ chỗ tôi. Tôi đi bộ tới đó.
Jeremy rón rén đứng dậy, như thể cô ấy đã cảm nhận được rằng tôi đang tiến đến gần. Cô ấy từng nói với tôi rằng, sát thủ có thể thức dậy bất cứ lúc nào và bất cứ nơi nào nếu phát hiện ra chuyển động dù chỉ nhỏ nhất xung quanh.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy, ngài Dantalian.”
“Con nhóc đã tỉnh.”
“Ah.”
Jeremy gật đầu.
“Chắc con nhóc đang rất yếu. Tôi sẽ cho nó uống một chút nước mật ong.”
“Ta cũng rất yếu. Con bé định ám sát ta.”
“Cái gì?”
Tôi khịt mũi.
“Con bé đã tỉnh và chờ đợi ta chìm vào giấc ngủ trong toa xe. Con bé tìm thấy một con dao găm và cố gắng tìm cách đâm vào cổ ta.”
Tôi vừa nói vừa chỉ vào cổ.
Trong suốt cuộc nói chuyện, cơn giận của tôi chỉ tăng lên chứ không hề giảm đi.
“Này, cô đã nói rằng, con bé không thể thoát khỏi dấu ấn nô lệ mà, phải không?”
Jeremy cũng cười thành tiếng.
“Nó là một đứa trẻ hung ác hơn tôi nghĩ. Ngài định làm gì với nó, bệ hạ?”
“Tôi sẽ tra tấn nó một cách khủng khiếp. Tôi không định tấn công vào thể xác của nó. Sự tức giận của tôi sẽ được khắc sâu vào linh hồn của nó.”
“Chuyện gì xảy ra nếu?”
Jeremy nói với một giọng thú vị.
Tôi cười và lẩm bẩm trong đầu.
‘Cửa sổ thuê quái vật.’
Một hình ảnh ba chiều lặng lẽ xuất hiện trước mặt tôi. Một cửa sổ lựa chọn quái vật cấp F, E và D. Trong số đó, những quái vật cấp D đã được lựa chọn. Những con quái vật có sẵn hiện lên.
━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━
[Tên quái vật(D)][Máu][Tấn công] [Phòng thủ][Giá]
- Slime tra tấn
20 1
2
500 vàng
-Gnomish(hạ tiên)
7
2
5
500 vàng
-Yêu tinh hiệp sĩ.
10
10
8
800 vàng
-Yêu tinh pháp sư
5
20
5
1000 vàng
-Zombie(*)
2
5
5
100 vàng
※Mức độ yêu thích của Barbatos (bóng tối) đã lên tới 50 và có thể thuê quái vật đặc biệt (Zombie)!
━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━
Tôi nhớ rằng tôi đang có khoảng chín triệu vàng. Tôi đã bỏ ra trước năm triệu để xây lâu đài của mình. Lúc này, Lapis cùng với Laura đang quản lý những ngôi làng và công việc xây dựng lâu đài Chúa Quỷ của tôi.
Xét đến năm triệu vàng mà các Đại Công Tước sẽ gửi tới tôi sau này, thật sự không thành vấn đề nếu tôi muốn thuê một con quái vật như mình muốn. Nhưng thứ tôi cần bây giờ không phải là một tiểu đoàn lớn. Sự chú ý của tôi chỉ tập trung vào một con quái vật trong danh sách.
‘Slime tra tấn, một đơn vị.’
Một cửa sổ thông báo hiện lên rằng tôi có muốn thuê con quái vật đó hay không?
Tôi chọn có mà không hề do dự. Sau đó, một vòng tròn ma thuật màu tím xuất hiện dưới chân tôi và một con quái vật trong suốt nhầy nhụa được triệu hồi. Một con slime, một trong số những con quái vật xuất hiện nhiều nhất trên thế giới, nhưng chúng chẳng có gì đáng để chú ý đối với tôi.
Jeremy bên cạnh hít một hơi.
“Thuật giả kim? Không, ma thuật triệu hồi…. bên cạnh đó, không có….”
“Đó là khả năng duy nhất của tôi, đừng nói cho ai biết về nó.”
“Tất nhiên rồi, nhưng ngài đã che giấu điều này suốt những thời gian qua hay sao…?”
Jeremy lại nhìn tôi với đôi mắt đó.
“Thật sự không biết được ngài đang giấu bao nhiêu móng vuốt. Danh hiệu chúa tể bóng tối hậu trường thực sự đã chuẩn bị cho bệ hạ Dantalian.”
Kỹ năng của tôi không thể bắn được một quả cầu lửa, chưa nói đến chuyện sử dụng ma thuật triệu hồi, nhưng đối thủ của tôi không hề biết điều đó. Mọi chuyện sẽ có lợi cho tôi nếu đối phương luôn hiểu nhầm về tôi. Không nên để cho đối thủ biết quá nhiều về mình là điều tốt nhất.
“Tôi có được nó khi ngồi trong lâu đài của mình và ngồi nhàn nhã giết thời gian.”
Tôi lấy chất nhờn. Con slime trong suốt cuộn lại và lan rộng ra một cách tự do. Ngay khi tôi ra lệnh trong đầu, con slime co lại trong lòng bàn tay của tôi.
“Một con slime được sinh ra để tra tấn. Tôi sẽ sử dụng nó.”
“Aha, tôi hiểu rồi.”
Đây là khuôn mặt hiếm thấy của Jeremy.
“Nếu muốn khoe khoang một chút với ngài. Tôi là một người khá chuyên nghiệp trong lĩnh vực này. Slime là công cụ tra tấn và tiêu chuẩn. Bệ hạ định trêu đùa cô gái nhỏ Daisy sao?”
Tôi gật đầu. Jeremy cười một cách ranh mãnh.
“Tôi thích cách này hơn là tra tấn thể xác của kẻ đó. Nhưng thưa ngài, liệu cô gái nhỏ đó có thể chịu được không? Tôi không nghĩ rằng quá trình mà con bé đó thể hiện trong quá trình phẫu thuật đó là phù phiếm.”
“Đúng vậy. Đây không phải là một trò đùa đâu.”
Tôi cười chua chát.
“Sau đó chúng ta sẽ tấn công từ hướng khác.”
“Tấn công từ hướng khác?”
“Hãy ghé tai lại gần đây.”
Tôi giải thích từng bước tôi đinh tra tấn Daisy. Càng nghe tôi nói, biểu hiện của Jeremy càng thay đổi. Lúc đầu, khuôn mặt bí ẩn, sau đó khuôn mặt của cô ấy biểu hiện một cách khá tuyệt vời và cuối cùng là thay đổi thành một khuôn mặt ngạc nhiên.
“Thật ngạc nhiên. Tôi thực sự ngưỡng mộ ngài. Ngài tao nhã vô hạn như một quỷ vương. Đêm nay tôi đã thấy được một khía cạnh mấy của bệ hạ Dantalian.”
“Nó sẽ khiến cô ngạc nhiên nhiều hơn nếu biết càng nhiều hơn về tôi đấy.”
Tôi vô vô vào má Jeremy vài cái rồi nói.
“Ngày mai tôi sẽ đi với cô để gặp Leraje. Chúng ta cần tìm một người phù hợp để xử lý chuyện này. Ta hy vọng rằng cô sẽ xử lý xong việc này khi chúng ta quay lại đây.”
“Không phải cô gái nhỏ của chúng ta đang ngất xỉu bây giờ sao?”
Jeremy lên tiếng. Đây là một điệu cười ác độc điển hình.
“Không phải sẽ tốt hơn nếu làm nó bây giờ sao?”
“Không, tôi sẽ rất hào hứng nếu được chứng kiến mọi thứ từ bây giờ.”
“Ngài cũng đúng đó. Dù sao ngài cũng rất có khiếu thẩm mỹ… Sau đó, tôi sẽ đánh thức ngài khi mọi chuyện đã xong.”
Jeremy xoa hai tay vào nhau.
“Đã lâu rồi tôi không thấy phấn khích như vậy. Chúa quỷ vĩ đại và cao quý. Tôi sẽ hoàn thành nó vào tối nay, vậy nên hãy giao mọi thứ cho kẻ hèn mọn này. Bệ hạ, tôi hy vọng ngài sẽ thư giãn và ngắm nhìn mọi thứ từ khán đài cao nhất.”