Quyết định đã được đưa ra khi chúng tôi thảo luận với nhau.
“Thật là một sai lầm lớn khi mà bỏ bê làng bên cạnh bất chấp những dấu hiệu nổi loạn và tự xử lý khi mà không có sự cho phép của tôi. Tuy nhiên, tôi hiểu rằng mọi người không có ý định xấu trong chuyện này và đã xử lý những kẻ phản bội nhanh chóng. Vậy nên tôi sẽ để lại mọi chuyện cho ba trưởng làng tự xử lý. Hơn thế nữa tôi sẽ thu những thứ thuộc về những kẻ phản bội mà không cần những thứ cống nạp khác!”
Tôi lấy tài sản của những trưởng làng phản bội và không nhận bất cứ cống nạp nào khác từ những ngôi làng không phạm tội. Mọi người đã khen ngợi tôi vì sự hào phóng của mình.
Theo quan điểm của dân làng, những trưởng làng đã chết thay cho họ. Nhưng tôi sẽ không để ý quá nhiều về chuyện đó. Chuyện số tài sản của những trưởng làng được đưa cho tôi là bao nhiêu có lẽ tôi không được biết. Có vẻ như tôi đã bị qua mặt nhưng tôi sẽ bỏ qua chuyện đó vì nó không ảnh hưởng đến tôi quá nhiều.
Ngoài ra tôi còn gửi yêu tinh đến những ngôi làng đó.
Ba ngày sau, những người đại diện ở những ngôi làng phản bội được cử đến chỗ tôi và cầu xin sự tha thứ.
Họ đã từng được nếm trải cuộc sống ‘không bị xâm phạm bởi quái vật’. Và hiện tại việc của họ chỉ là tiếp tục làm việc mà không hề phải quan tâm đến chuyện gì khác. Họ không cần phải canh gác và không hề muốn mọi chuyện quay trở lại thời kỳ phải lo sợ về việc quái vật tấn công.
“Mức tô được thu là 7:3”
Cho dù việc nộp tô trong thời đại này khác biệt rất nhiều so với thế giới của tôi, nhưng hiện tại là thời trung cổ, vậy nên tôi sẽ không làm chuyện gì khác với bình thường. Bây giờ, các dân làng đang cảm ơn vì được tha thứ nhưng rồi họ sẽ nhanh chóng phàn nàn mà thôi. Họ sẽ băn khoăn ràng bảy mươi phần trăm mùa màng của họ thu hoạch được chỉ để thoát khỏi việc bị tấn công bởi quái vật hay không? Câu hỏi đó chắc chắn sẽ nảy sinh.
Tôi đã biết nó sẽ xảy ra.
Giống như việc kiểm soát những thảm họa tự nhiên, họ càng giúp sức bao nhiêu thì họ sẽ càng băn khoăn về việc tại sao họ phải nộp tô.
“Làm việc cho chính quyền sẽ được miễn giảm thuế. Đó là lợi ích của họ.”
Lúc đó thì họ chỉ cần nộp cho tôi bốn mươi phần trăm là đủ.
Nếu là những thương nhân khi nghe được mức thuế như vậy thì họ sẽ tạo nên hẳn một bài hát ca tụng tôi. Và từ đó mọi vùng đất của tôi sẽ được tranh giành để có thể được sử dụng và nộp thuế cho tôi vì mức thuê đó thấp hơn rất nhiều ở những nơi khác. Và hơn thế nữa sẽ không có thuế ở những ngôi làng không tham gia vào cuộc phản bội này.
Ngoài ra, tôi không thu tô đối với lúa mạch. Nông dân ở nơi này chồng hai loại lúa mì và lúa mạch. Họ thu hoạch hai lần một năm. Và họ chỉ cần trả thuế đối với lúa mì mà thôi.
“Họ sẽ không chết đói ở thời điểm này chứ?”
Tôi nói trong khi tham khảo ý kiến của Laura. Tình yêu của tôi là con gái của một công tước và tôi sẽ dựa vào những gì em ấy nói để có thể tham khảo thêm những thứ khác.
“Em xin lỗi, chúa tể của em. Em hoàn toàn không biết gì về mấy thứ chính trị này.”
Laura cũng bị tẩy chay trong nội bộ gia đình của em ấy. Em ấy cũng bị loại khỏi danh sách những người thừa kế. Vậy nên, em ấy không thể tham gia vào những công việc cao cấp trong gia đình….
“Là một người duy nhất bên cạnh ta lúc này, ta rất thất vọng về em.”
“Oh….Em là người giúp ngài trong chiến lược quân sự là chưa đủ sao?”
Laura đáp lại trong khi mặt em ấy đỏ bừng.
Nhưng không, em ấy sẽ là người sẽ lên làm thủ tướng của Vương Quốc Bretagne. Thủ tướng của một quốc gia nắm rõ vấn đề quân sự và chính trị của một quốc gia. Tôi đang lo lắng cho tương lai của mình. Trong , vương quốc Bretagne bị phá hủy, tôi không biết nguyên nhân là do đâu nữa.
“Ta không cần chiến thuật quân sự lúc này, từ giờ đến lúc đó, sẽ là một khoảng thời gian rất dài. Cho đến lúc đó, Laura sẽ trở nên vô dụng. Nhưng em sẽ có một công việc tuyệt vời khác.”
“Đó là gì vậy?”
Laura nhìn về phía tôi với một khuôn mặt dễ thương.
Tôi nhún vai.
“Ta không biết nên nói không, nhưng hiện tại có một việc mà em có thể làm.”
“Đó là gì vậy? Chúa thể của em, hãy nói cho em biết rằng em có thể làm việc gì cho ngài được không?”
“Chừng nào đầu của Laura không hoạt động được thì chỉ còn cơ thể của em là có thể sử dụng được thôi!”
Biểu hiện của Laura bắt đầu biến đổi và em ấy nhận ra rằng tôi đang nói chuyện gì.
“Em không thể.”
“Em có chứ, hãy bắt đầu nào!”
“Không! Em không muốn, nhưng mà…!”
Laura đang cố gắng chống trả nhưng mọi chuyện chỉ như muối bỏ bể. Lúc đó có âm thanh hiệu ứng vang lên bên tai của tôi.
「Cấp độ chức nghiệm ‘Nô lệ tình dục’ của Laura đã tăng lên.」
Một trong số những chức nghiệp của Laura là ‘Nô lệ tình dục’ đã tăng lên từ C lên B. Nó là một chức nghiệp gây ảnh hưởng xấu đến chính trị và hấp dẫn. Tuy nhiên, tôi phát hiện ra một khả năng khá hay của chức nghiệp ‘Nô lệ tình dục’.
Nói cách khác… cấp độ chức nghiệp nô lệ tình dục càng cao càng quyết định khả năng tình dục của đối tượng. Cấp độ càng cao, khả năng tình dục của người đó càng mạnh.
Đúng như mong đợi. Ngay sau cấp độ tăng lên, áp lực bên trong em ấy càng mạnh. Em ấy đang bóp chặt dương vật của tôi và chất nhờn bên trong của em ấy càng nhiều hơn khiến cho tôi càng muốn quan hệ với em ấy lâu hơn.
Hôm đó chúng tôi quan hệ trong sáu tiếng đồng hồ.
“…….”
Laura, một chiến binh đang nằm đó. Tôi đang nằm ở một góc giường, trận chiến khốc liệt đã ngã ngũ.
“Ta, ta đã thực sự bị đánh bại.”
“...”
Tôi nói ra một câu, nhưng em ấy không hề phản ứng lại với tôi. Em ấy dường như đã bất tỉnh. Đúng là việc quan hệ lâu như vậy có thể khiến một cô bé mười bảy tuổi bất tỉnh. Tôi cảm thấy như mình đã chiến thắng và đưa tay lên với quả bầu chứa nước.
Khi ham muốn tình dục biến mất, nỗi lo về hiện thực xuất hiện. Làm thế nào để có thể thực hiện việc phân bổ đất và thu thuế với những người dân ở đây.
“Hừm.”
Tôi biết cách vẽ toàn bộ bức tranh nhưng tôi lại không tự tin trong công việc thực tế.
Đây không giống như lãnh địa của Rosenberg vốn được truyền lại qua nhiều thế hệ. Mọi chuyện cần làm chỉ là ký vào những giấy tờ là xong. Nhưng đây không phải như vậy.
Mặt khác, những ngôi làng ở nơi này khác hoàn toàn với những nơi khác. Đây là những ngôi làng của những người đã bỏ trốn khỏi lãnh địa của con người để tới được nơi này. Một nơi xa xôi vượt khỏi tầm ảnh hưởng của những lãnh chúa con người. Và những con quái vật duy nhất là yêu tinh. Không có vị trí nào tốt hơn như thế này.
Lúc này, tôi xuất hiện. Tôi sẽ phải xây dựng lại hệ thống thuế từ đầu. Như người ta đã nói rằng, bức tranh chỉ mới hoàn thành được một nửa mà thôi, và những gì tôi đã làm hiện tại sẽ vẽ ra những gì tốt đẹp hay xấu xí trong tương lai. Và tôi không thể làm mọi thứ cẩu thả được.
Và cứu tinh của tôi đã xuất hiện.
Đã ba tuần kể từ khi tôi thoát khỏi chiến trường. Cô gái Succubus với mái tóc hồng đã đến thăm tôi.
“Thật lấy làm tiếc. Công việc cung ứng và thúc đẩy khá là bận rộn.”
Lapis nói lịch sự và cúi chào tôi.
“Từ hôm nay, tôi sẽ làm việc với tư cách là thư ký riêng của ngài, cảm ơn…”
“Lapis.”
“Chị Lapis…!”
Tôi và Laura lao ra cùng một lúc. Chúng tôi nắm lấy quần của Lapis và khóc.
Lapis là một cô gái luôn khoác lên mình một chiếc mặt nạ vô cảm. Người chủ và người hầu của hắn đang khóc trước mặt cô. Hơn thế nữa, cả hai đều đang khỏa thân. Cô ấy không biểu hiện bất cứ điều gì mà chỉ vô cảm nhìn xuống chúng tôi.
“.... có chuyện gì vậy?”
“Thuế! Luật! Tôi không biết nên bắt đầu từ đâu cả!”
“Chúa tể không ổn chút nào! Ngài ấy quan hệ với em rất nhiều lần mỗi ngày! Chị Lapis, xin chị hãy ngăn chặn chuyện này!”
Lapis thở dài.
“Hãy nói từ từ xem chuyện gì đang xảy ra!”
Đó là lý do vì sao tôi muốn cô lấy làm thư ký độc quyền cho tôi.
Đầu tiên cô ấy nghe mấy ý tưởng mà tôi nói về việc quản lý những ngôi làng. Cô ấy nhanh chóng gật đầu.
“Không có vấn đề gì cả. Nhưng có một vấn đề ngài cần sửa chữa nó!”
“Nó là gì vậy?”
Tôi cười khẽ.
“Trước hết, giảm tô là một vấn đề. Ý tưởng giảm tô thông qua những người đó đúng là tốt. Nhưng làm thế nào để xác định được chính xác và vai trò thứ yếu của những trưởng làng? Chỉ định một người giám sát nó sao? Ngài không thể làm chuyện đó.”
“Ah.”
Đó là một điểm mù.
Cấp dưới là một công trình. Ví dụ như muốn xây một hồ chứa nước.
Hàng chục người sẽ lao vào làm việc. Và làm sao để có thể kiểm tra được hồ có thể chứa được bao nhiêu, có thể tính chính xác được không? Trong tất cả các khả năng, nó dần trở nên lỗi thời.
“Tôi có nên để lại quyền lực cho các trưởng làng không? tất nhiên là tôi không thể.”
“Đúng, nó giống như phân tán quyền lực vậy.”
Nếu giao quyền lực cho những trưởng làng, quyền hạn của họ sẽ trở nên quá lớn.
Dân làng sẽ hối lộ trưởng làng. Mặc dù họ đã làm mọi thứ như nhau, nhưng những người thân cận và đã hối lộ sẽ được miễn giảm nhiều hơn. Vậy những người khác thì sao? Sẽ có nhiều người được miễn giảm hơn vì họ đã gian lận trong việc này.
Cuối cùng, chỉ có một nhóm cá nhân có lợi mà thôi. Đó là lý do vì sao tôi cần tập trung quyền lực cho bản thân mình mà thôi.
“Tôi nên làm gì?”
“Có một cách hiệu quả và đơn giản. Đừng làm điều này trên cấp độ cá nhân. Hãy làm điều này trên cấp độ của làng. Tỷ lệ giảm sẽ được chia cho cả làng.”
“Ý tưởng này khá hay đó.”
Đôi mắt tôi mở to. Đây là điều mà tôi chưa nghĩ tới.
Tóm lại, tôi sẽ ra lệnh làm, và những làng làm sẽ được giảm thuế cho cả làng. Điều này giúp tôi loại bỏ nhu cầu tính toán phức tạp.
“Ngoài ra, còn có sự lười biếng của những kẻ biến chất.”
“Cả làng sẽ hưởng chung, những kẻ đó không làm gì cũng có thể được hưởng như những người đang làm việc chăm chỉ!”
“Nếu ai đó làm sai, cả làng sẽ phải gánh chịu, đó là trách nhiệm chung.”
Việc tính toán đã hoàn thành, điểm yếu kinh niên của cấp dưới là sự lười biếng cũng đã được tính vào. Theo tính toàn, mọi chuyện đã hoàn thành. Tôi không biết làm gì khác ngoài việc ngưỡng mộ.
“Thật đáng kinh ngạc, làm sao cô có thể nghĩ ra nó được.”
“Đó là một sự làm quá, nó chỉ là một giải pháp nhỏ mà thôi.”
Lapis nói một cách vô cảm. Với cô ấy dường như nó hoàn toàn không có gì cả.
Lapis đã thay đổi hoàn toàn mọi thứ chỉ bằng những những hướng đi cơ bản của kế hoạch. Nó không phải là một kỳ tích mà một người bình thường có thể thực hiện được. Nếu tôi và Farsi thực hiện chính trị theo hướng đen tối thì Lapis chỉ thực hiện nó một cách đơn giản nhất có thể.
‘Cửa sổ trạng thái’
Tôi kiểm tra chỉ số của Lapis.
━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━
Tên: Lapis Lazuli
Chủng tộc: Bán Succubus Liên kết: Công ty thương mại Kunkuska.
Thuộc tính: Trung lập (-10)
Khả năng lãnh đạo: 59 Sức mạnh: 32 Trí tuệ:57
Khả năng chính trị: 76 Hấp dẫn: 50 Kỹ năng: 2
Thiện cảm: 50
Trung thành: 82
Danh hiệu: Thương nhân, Nhân viên phòng thương mại Kunkuska.
Khả năng: Giao dịch (B+), Kế toán (B+), Toán học (B), Sử dụng cung (C), Kiếm thuật (D)
Kỹ năng: Không có.
Tâm lý hiện tại: …. Đang được khen ngợi sao?
━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━
━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━
[Phong cách]
1.Tự lập. Xuất phát điểm là đáy của mọi xã hội, tự vươn lên bằng năng lực của chính mình. Chính trị +10, Quyến rũ +10, tốc độ kỹ năng x1.2.
Thương gia của Kunkuska. Thương nhân của tầng lớp cao cấp ở quỷ giới. +0.5, +0.5. Danh tiếng +50
━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━
Khả năng chính trị đã hơn 70, so với Laura với khả năng chính trị có 10 thì thật là khác xa.
Có lẽ công việc chính trị của Lapis toàn tập chung vào những thứ thực tế. Tôi là kẻ chuyên về mánh khóe nhiều hơn.
Ngay cả quyền lực vào khoảng 70 thì tất cả phụ thuộc vào lĩnh vực của chủ thể. Với Barbatos là phần lớn thuộc về việc cai trị phe phái. Giỏi xung đột giữa các phe và hòa giải giữa các phe. Nhưng dùng vào những việc như thế này thì hoàn toàn không.
‘Thật tốt khi tôi có Lapis. Tôi chắc chắn điều đó.’
Tôi rất vui, nhưng Lapis nói cẩn thận. Nhưng cô ấy có biểu hiện do dự, không giống cô ấy thường ngày.
“Dantalian, có thể nói rằng chuyện này không to tát như ngài nghĩ.”
“HUh? Không, nó rất đáng king ngạc và nhờ nó mà tôi có thể sống sót.”
“Vậy tôi có thể yêu cầu một phần thưởng nhỏ không?”
Tôi gật đầu.
“Được, bất cứ chuyện gì, chỉ cần tôi có thể.”
“... Bất cứ điều gì?”
Mắt Lapis sáng lên.