Mắt tôi giật giật. Ivar muốn làm cấp dưới của tôi sao?
Ivar là chủ nhân của công ty thương mại Kunkuska, và bản thân ông ta cũng là một ma cà rồng mạnh mẽ. Ổng ta sở hữu cả tài sản, khẳ năng chiến lược và quyền lực. Nếu ông ta đầu quân dưới trướng của tôi, chắc chắn sẽ đem lại lợi ích lớn cho tôi. Nhưng… Có một chuyện.
‘Cửa sổ trạng thái.’
Nhìn Ivar, tôi lẩm bẩm trong đầu. Có cảm giác giả tạo ở đây. Không có gì khi màn hình hiển thị những chỉ số của ông ta hiện lên trước mặt của tôi. Nhưng có một vấn đề về chuyện này, đó là thiện cảm của ông ta với tôi nhỏ hơn 20.
Đây là lời nói dối.
Hiện tại, những người được thu nhận dưới trướng của tôi đều có thiện cảm với tôi lên đến 50. Và hệ thống sẽ hỏi tôi muốn thu nhận họ hay không. Và Ông ta, một mười có thiện cảm không tới 20 lại muốn làm cấp dưới của tôi. Điều này khiến tôi phải đặt câu hỏi và nghi nhờ ông ta đang nghĩ đến chuyện gì.
‘Thở dài….’
Tại sao ông ta lại muốn làm vậy, chắc chắn có vấn đề gì đó trong chuyện này.
Có thể nói rằng những người tôi thu nhận đều khiến cho tôi có một cảm giác gắn bó rõ ràng, nhưng ông ta lại không đem cho tôi cảm giác như vậy. Có vẻ như không phải là một chuyện đến dễ dàng, nó giống như đang giống như gây áp lực cho tôi hơn là việc ông ta thự sự đến đây để mong muốn được tôi thu nhận. Và những người tôi muốn thu nhận thì tôi chắc chắn sẽ mở lời trước khi họ muốn đầu quân cho tôi.
Tất cả những người muốn đầu quân cho tôi đều có một đặc điểm gì đó và thường họ không tự nguyện làm như vậy. Nhưng bây giờ một kẻ lại đột nhiên đến trước cửa và xin đầu quân cho tôi, nó khiến tôi khá ấn tượng về ông ta. Nhưng tôi lại không muốn tin vào chuyện này có liên quan đến mục tiêu chính trị chút nào dù nó đang là sự thật hiển hiện ra trước mắt chính là mục tiêu chính trị.
Không, đó không phải là những gì tôi muốn….Đôi khi tôi bị cản trở bởi chính Laura hay Lapis khi muốn tăng thiện cảm với họ. Lúc đầu họ như muốn giữ một khoảng cách nào đó với tôi hết sức có thể. Không nói đến Barbatos. Không có gì để có thể trông cậy vào lợi ích chính trị từ tôi. Nhưng tôi cũng đã hiểu một phần lý do vì sao ông ta lại muốn có lợi ích chính trị từ tôi vào lúc này… Tôi cảm thấy phát ngán vì nó.
Tôi nói với ông ta.
“Hãy nhìn vào mắt tôi, Ivar.”
“Vâng, thư điện hạ.”
“Thành thật mà nói, tôi rất thích ông.”
.
Tôi nói với đầy sự trân thành trong đôi mắt của mình.
“Một người đã sống đến ba nghìn năm như ông thật đáng kinh ngạc, để có thể vượt qua giới hạn của Quỷ tộc thật không dễ dàng. Và hơn nữa lại không thể chống lại sự áp chế của một Chúa Quỷ. Nhưng ông cũng thật giỏi khi mà đã có thể giấu được thân phận thật của mình sau những cái vỏ ông tự tạo ra. Thật khác với những gì tôi có thể tưởng tượng được về một cá nhân trong Quỷ tộc. Nhưng, về chuyện ông đề xuất, câu trả lời là …..”
“Vâng.”
“Không.”
Tôi lên tiếng từ chối.
“Đó là lý do vì sao tôi rất thất vọng về ông. Tại sao ông lại lừa đối tôi?”
“....”
“Trong nửa năm qua, chúng ta đã hợp tác rất tốt. Nếu không có ông và Công ty thương mại Kunkuska, chúng tôi đã không tập hợp ở đây. Được chứ? Mối quan hệ của chúng ta khác xa với những Chúa Quỷ khác và Quỷ tộc. Chúng ta là những người đồng hành. Những người cùng nhau hướng tới lợi ích của bản thân mình.”
Ivar vẫn cúi xuống mà không nói một lời nào cả.
“Nếu ông thật sự muốn đầu quân dưới trướng của tôi…. thì cô nên đến với thân thể thật sự của mình, chứ không phải là cái vỏ đó.”
“Điện hạ, xin hãy thứ lỗi cho tôi. Do thời gian gấp gáp nên tôi chưa thể chuẩn bị cho thân thể thật sự của mình để có thể gặp ngài.”
“Tại sao lại gấp, tôi không yêu cầu ông đến gặp tôi.”
Tôi cười nhẹ.
“Không phải có lý do gì để ông trở thành cấp dưới của tôi bây giờ. Sẽ hợp lý hơn nếu lần sau ông đến trong hình dạng thật và sự thành thật hơn hiện tại. Khi thời gian chín muồi, tôi sẽ tự động đưa ra đề nghị với ông. Nếu ông cảm thấy vội vàng vào lúc này, hẳn là có một mục đích khác so với vấn đề thật sự mà ông đang nhắm tới, đúng chứ?”
“... …”
“Vấn đề của Paimon, phải chứ?”
Mọi chuyện đã trở nên rõ ràng.
Trên thực tế, Ivar và tôi hiện tại là đối tác chiến lược. Và vấn đề cấp bách bây giờ chỉ có một thứ và nó liên quan đến một người duy nhất đang chạy đua với thời gian hơn bất cứ ai. Đó là Paimon. Và những chuyện về thông tin của tôi và người có quyền nắm bắt những thông tin đó chi có ông ta. Và người bán thông tin của tôi cho Paimon chỉ có một người mà thôi. Chính là ông ta và tôi đã biết chuyện này rồi.
“Thay vì muốn trở thành thuộc hạ của tôi, ông muốn tôi giết Paimon. Ông đang có ý định thuyết phục tôi làm chuyện đó, đúng chứ? Cô ta và ông đã giao dịch bí mật với nhau về thông tin của tôi. Và khi chuyện vừa rồi xảy ra, ông muốn tiêu hủy bằng chứng…?”
“Điện hạ, thật sự không có cơ sở cho chuyện này….”
“Ivar Barrod Brooke.”
Tôi lên tiếng với một giọng nói nghiêm túc.
“Ông luôn như vậy, đây là bản chất của ông sao? Trong phiên điều trần cũng vậy, phải không? Ông nghĩ rằng tôi sẽ tin rằng con yêu tinh già kia dám đối đầu với tôi mà không có ai đứng ở phía sau trợ giúp sao? Tuy nhiên, sau khi tôi nói chuyện với ông, con yêu tinh kia đã tự nhận trách nhiệm và tự sát. Ông có dám thề trên cái tên thật của mình rằng ông đã không làm như vậy không? Tôi có nên thực sự đào sâu vào chuyện đó không?”
Khi tôi nói ra, Ivar tỏ vẻ sợ hãi, thứ mà rất ít khi thấy được trên vẻ mặt của ông ta. Tôi có hành xử quá khích lắm không? Hay tôi nên bình tĩnh lại một chút.
“Ông có thực sự rằng việc giết Andromalius có thể giết chết tôi sao? Ông đang muốn cố gắng giết tôi sao? Và lần này là Paimon… Hah! Cách ứng xử của ông tuyệt vời làm sao? Tôi có nên khen ngợi ông vì chuyện đó không?”
“Thư ngài, tôi….”
“Ông luôn phó mặc trách nhiệm của mình cho người khác! Nếu có chuyện gì xảy ra, ông sẽ tìm cách giết kẻ đó. Ông đã giết bao nhiêu người rồi? Nếu Chúa Quỷ là những con quái vật, thì ông còn đáng ghê tởm hơn cả những con quái vật, ông là cái thứ gì vậy hả? Một kẻ không thể sống nếu thiếu máu của kẻ khác sao?”
Ivar ngẩng đầu của mình lên. Ánh mắt của chúng tôi đã chạm vào nhau. Cho đến một lúc trước, khuôn mặt trầm tĩnh của ông ta đã bốc hơi hoàn toàn. Đôi mắt của ông ta tràn ngập phẫn nộ. Có vẻ như ông ta đã bị xúc phạm.
“Nếu vậy, ý ngài là sao?”
Ivar hét lên đầy phẫn nộ.
“Ngay cả khi tôi có cảm giác không được tôn trọng, tâm trí tôi sẽ bị phát hiện, ngay cả khi muốn chống lại, tôi cũng không thể phản kháng vì trước mặt tôi luôn là những kẻ như ngài… Đó là giới hạn của một Quỷ tộc với một Chúa Quỷ! Ngài không biết rằng việc sinh ra như vậy có ý nghĩa gì đâu!”
Cảm xúc của giọng nói là phẫn uất, buồn bã và tức giận.
“Đã có lúc, chúng tôi muốn dựa vào những người như bạn, nhưng điều duy nhất mà chúng tôi nhận lại chỉ là sự phản bội! Chúng tôi chỉ như những con vật nuôi của các Ngài mà thôi. Chinh phục lục địa vì mục đích của các ngài. Nhưng đổi lại chúng tôi chẳng được cái gì ngoài đem thân ra ngoài và chết ngoài chiến trường!”
Ivar nói với tôi với ánh mắt đầy căm hận trong hàng nghìn năm.
“Tôi không như ngài! Được sinh ra để trở thành những kẻ cai trị! Nếu ngài ra lệnh cho chúng tôi chết, cho dù sợ hãi như thế nào, chúng tôi cũng chỉ biết nghe lệnh mà thôi! Chúng tôi không muốn như vậy mãi mãi! Dù với hàng trăm năm cố gắng học hỏi để trở nên mạnh mẽ hơn cũng không thể chống lại dù chỉ một cái nhìn của những Chúa Quỷ. Những người như chúng tôi dễ dàng bị đẩy vào con đường chết…. chỉ vì những người ích kỉ như các ngài…! Làm mọi thứ để chống lại, nhưng khi trước mặt làm một Chúa Quỷ, mọi chuyện đều vô vọng!”
Tôi túm cổ ông ta và nhấc lên. Tôi nói với ông ta trong khi đang gầm gừ.
“Có bất công khi sinh ra trong khi ông không phải tôi? Đừng nói như thể việc mình được sinh ra là vô lý. Chúng ta không sinh ra vì chúng ta muốn được sinh ra trong thế giới này đâu!”
“Tôi…!”
“Tôi không quan tâm việc ông cảm thấy như thế nào? Tôi hoàn toàn không quan tâm về nó. Nếu ông chỉ liên tục quan tâm về sự bất hạnh của mình, vậy ông đã bao giờ quan tâm về sự bất hạnh của những người khác chưa? Nhưng tôi chưa bao giờ thấy kinh tởm về một kẻ đặt bất hạnh của mình lên trên người khác như ông. Đây hoàn toàn là một suy nghĩ sai lầm! Giống như một đứa trẻ con không bao giờ lớn vậy, ông nghĩ rằng vấn đề của ông lớn hơn của người khác sao?”
Tôi đập mạnh vào chán ông ta. Nó rất đau. Nhưng với ông ta còn có vẻ như đau hơn tôi rất nhiều. Nhưng hiện tại tôi đã không thể chịu đựng được chuyện đó nữa rồi.
“Tôi không phải là kẻ đã phản bội ông và sẽ không bao giờ như vậy! Tôi chỉ là Dantalian và chỉ như vậy mà thôi! Dù ông bị một kẻ nào đó phản bội hay đã bị phản bội, hãy quên chuyện đó đi vì nó đã qua rồi và đừng đối xử với tôi như kẻ đó!”
Mắt của ông ta hiện rõ lên vẻ kinh ngạc.
“Ugh, làm sao mà…!”
“Nếu ông đã làm sai điều gì đó. Nếu ông có khuyết điểm, đừng bắt đầu nghĩ đến chuyện che đậy nó, hãy nghĩ đến việc giải quyết và chịu trách nhiệm về nó. Đó là cách hành xử của một người có địa vị như ông! Thật là một sự kinh tởm khi mà muốn trở thành một người được người khác tôn trọng trong khi ông vẫn luôn hành xử như vậy!”
Tôi ném ông ta xuống đất khiến ông ta ngã ngửa.
“Nếu muốn làm chuyện gì đó thì trước hết hãy nghĩ đến việc chịu trách nhiệm cho việc đó đi!”
“... … “
Ivar và tôi trừng mắt nhìn nhau một lúc. Cơn giận của Ivar đã nguôi đi, trong đôi mắt của ông ta lúc này chỉ còn lại sự xấu hổ mà thôi. Ông ta đứng dậy và rời khỏi doanh trại. Cuối cùng, ông ta quay đầu lại và nhìn tôi một chút trước khi thực sự rời khỏi trong sự bất lực của mình.
“Nhưng… “
Tôi hít vào một hơi thật sâu. Đã lâu rồi tôi mới có cơ hội phát tiết như thế này. Thật sự là từ lúc tôi tăng cấp liên tục. Và chuyện này lại không phải vì bất cứ ai khác ngoài Paimon. Nhưng chuyện sẽ không dừng lại sớm như vậy đâu.
Dù sao mối quan hệ giữa tô và Ivar cũng chỉ mới dừng lại ở mức lợi nhuận mà thôi. Nếu có mối quan hệ lợi ích càng lớn thì sự phản bội sẽ càng dễ dàng. Ông ta đã cố tình làm rò rỉ những thông tin của tôi cho Paimon. Khi tiêu diệt được Paimon về mặt chính trị thì ông ta lại muốn giết chết cả cô ta về mặt vật lý… Đây chính là sự dơ bẩn của chính trị, và tôi đã lấn quá sâu vào nó rồi.
‘Paimon sẽ sống.’
Tôi đã quyết định chuyện này. Trong cuộc chiến mà tôi và Lapis gọi nó là chiến dịch Minerva, công ty thương mại Kunkuska đã đóng góp rất nhiều. Ngay cả khi Lapis không biết, tôi cũng không nên tin tưởng Ivar. Tôi không biết khi nào tôi sẽ bị phản bội, thật khốn nạn.
Cô sẽ là một quân cơ cần thiết trong tương lai. Paimon sẽ sống và Ivar sẽ phải suy nghĩ về hành động của mình.
Paimon là chủ của phe Núi Non và tôi cũng là người có thể đại diện cho phe Đồng Bằng. Ivar không thể một mình chống lại sức ép của cả hai quân đoàn lớn nhất Quỷ tộc được.
Nhưng nếu suy nghĩ sâu hơn về chuyện này, có vẻ như Paimon đã quá tin tưởng Ivar? Nếu Ivar không phản bội cô ta trong phiên điều trần, cô ấy đã có thể thắng tôi? Có vẻ như ông ta nghĩ rằng ông ta đã cứu sống tôi nên ông ta sẽ đòi lại ơn huệ đó vào một ngày nào đó… Thật là kinh tởm.
Bên ngoài doanh trại, một lính gác nói với tôi.
“Thưa ngài, Chúa Quỷ Sytry muốn gặp ngài.”
“Lại chuyện gì nữa đây?”
Tôi lẩm bẩm, có vẻ như ngày hôm nay của tôi là một ngày bận rộn.
Không, có vẻ như tôi đã đòi hỏi quá nhiều vào chuyện này? Đây cũng là một vấn đề mà tôi nên xem xét nó. Tôi là người đã giành chiến thắng trong buổi phát biểu, vậy nên tôi sẽ bận rộn hơn rất nhiều. Thật là ngu ngốc trong khi đang mong chờ một ngày nghỉ trong cái thời gian như thế này.
“Hãy bảo cô ta quay lại sau!”
“Vâng, thưa bệ hạ… ngài Sytry, tôi xin lỗi.”
Tôi không đủ khả năng để đối phó với cô ta vào lúc này.
Tuy nhiên, bên ngoài nhanh chóng nổi lên tiếng cãi vã. Đúng là một người không biết đến lẽ thường. Sytry đã trở nên điên cuồng và mắng chửi người lính canh. Tôi như muốn hét lên về việc cô ta không biết thế nào là phép lịch sự thì cô ta đã xông vào và tôi không biết nên nói như thế nào về bộ dạng của cô ta vào lúc này nữa.
“Hãy thứ lỗi cho tôi, xin hãy thứ lỗi cho tôi!”
Sytry lao vào trại của tôi và quỳ xuống cúi đầu trong khi tôi vẫn còn đang bàng hoàng về việc tại sao cô ta lại chạy vào đây trong tình trạng như vậy? Và đó không phải là vấn đề tôi nên quan tâm bây giờ…
“Này, xin lỗi, ngài Sytry….?”
“Tôi sẽ làm bất cứ chuyện gì ngài muốn làm ơn, kể cả làm nô lệ cho ngài. Làm ơn, xin ngài, tôi chỉ mong muốn một điều…. hãy cứu chị Paimon của tôi….!”
Cô ta cúi đầu xuống đất. Thật sự là cô ta rất thành khẩn. Cô ta thành khẩn đến mức khiến tôi cảm thấy sợ hãi. Tôi không biết là tôi nên làm gì với cô ta vào lúc này.
“Không phải thế, không cần làm như vậy đâu!”
“Ngài có cần nô lệ tình dục không? Tôi sẽ làm mọi thứ vì ngài. Tôi sẽ làm mọi thứ ngài bảo, tôi sẽ cho ngài mọi thứ mà tôi có. Nhưng làm ơn hãy cứu chị Paimon của tôi….!”
“... Trước hết… hãy
mặc quần áo vào trước đã, được chứ?”
Sytry đang hoàn toàn khỏa thân trước mặt tôi.