Vùng đồng bằng trở nên vắng lặng.
Không chỉ quân đội con người mà còn cả quân đội Quỷ tộc. Cả hai bên cùng nín thở. Tất cả những Chúa Quỷ sau khi nghe bài phát biểu của Dantalian đều im lặng. Paimon cũng im lặng.
“Chà, nói tốt lắm.”
Giọng nói của Samigina phá tan bầu không khí im lặng. Cô cười nhẹ.
“Chỉ với hai ngày để hắn có thể chuẩn bị bài phát biểu của mình, thật đáng kinh ngạc.”
“Chà, thật là khó tin với một người như hắn ta.”
Barbatos lẩm bẩm.
“... Nhưng ta không ngờ rằng nó sẽ đến mức này. Để làm được chuyện này đúng là đáng kinh ngạc đấy.”
“ Đó có thể sẽ là một bài phát biểu được thực hiện một cách bất ngờ. Những kẻ như cậu ta thật là hiếm có trong lịch sử.”
“Marbas, có vẻ như hắn ta đã làm mọi thứ để có được bài phát biểu đó. Nếu hắn ta thực sự làm nó ngay tại chỗ thì những diễn giả trên thế giới sẽ cắn lưỡi và chết tại chỗ.”
Những Chúa Quỷ thì thào. Họ nói rằng bài phát biểu của Dantalian thật tuyệt vời và khiến cho đội quân con người cảm thấy bối rối.
Trong quân đội Chúa Quỷ, các chỉ huy và quân lính thường chiến đấu đồng lòng. Đội quân con người mà họ thường gặp là những đội quân bảo vệ Dãy Núi Đen hoặc quân đội đội của gia tộc Rosenberg, nhưng chúng cũng không hề có những cuộc đấu đá nội bộ của mình. Dó đó, việc đấu đá nội bộ lẫn nhau là những chuyện khá xa lạ với những Chúa Quỷ.
Đó là lý do vì sao những Chúa Quỷ không thành thạo âm mưu hay kế hoạch. Họ luôn dẫn đầu một đội quân với sự thống nhất chặt chẽ. Hắn lại là kẻ thiếu kinh nghiệm lãnh đạo hơn bất cứ ai khác nhưng hắn lại không hề thiếu kinh nghiệm trong việc chiến tranh nội bộ hoặc chiến tranh chính trị.
Nhưng chỉ có một mình hắn mà thôi.
“Các bạn….”
Tình hình khác hẳn với ban đầu. Một kẻ luôn quan tâm đến quỷ tộc lại trở thành một kẻ quan tâm đến cả hai và giúp đỡ con người.
Paimon không thể nào hiểu được hắn là con người như thế nào.
“Mọi người không nhận ra được ý định của bài phát biểu đó sao?”
“Đúng?”
Samigina nghiêng đầu.
“Ý cô là gì? Không phải nó rất tuyệt vời sao?”
“Không chỉ có vậy! Nó còn là một cuộc cách mạng.”
Mặt Paimon đỏ bừng.
“Con người giống và cũng khác với Quỷ tộc. Có các cấp bậc trong thế giới của Quỷ tộc, nhưng cấp bậc có thể thay đổi dựa vào bản thân mỗi người! Ngay cả khi là một con yêu tinh thì vẫn có thể trở thành một người lãnh đạo và có tiếng nói trong xã hội!”
Ví
dụ điển hình là lão yêu tinh già Torkel, người từng là giám đốc điều hành của công ty thương mại Kunkuska. Dù là yêu tinh nhưng ông ta đã vươn lên và đạt được địa vị xã hội bằng nỗ lực của mình.
“Nhưng chúng ta không phải con người… con người được quyết định bởi dòng dõi của mình! Ngay cả khi được sinh ra với kỹ năng của một hiệp sĩ, nhưng giới hạn của một thường dân sẽ không tiến xa hơn được những kẻ có xuất thân quý tộc. Những gì chúng ta không có và không biết về nó thì Dantalian lại chỉ ra được một cách rõ ràng ở trong xã hội loài người...ha!”
Paimon nhướng mày khi cô nhận điều gì đó. Cô cúi đầu lẩm bẩm.
“Là vậy sao…? Có phải như vậy không? Vậy nên, ngài đã phát tán cái chết đen… Thực tế, thảo mộc đen chỉ được phân phát cho quý tộc. Biến vùng biên giới trở thành lãnh thổ và những ngôi làng quái vật đã bị dẹp bỏ…. tất cả chỉ để dành cho tới thời điểm hiện tại!”
Paimon cảm thấy toàn thân lạnh toát. Cô đã nhận ra rằng Dantalian là một kẻ cực kỳ nguy hiểm. Cô đã huy động mọi nguồn lực tài chính để điều tra Dantalian. Trong số những Chúa Quỷ ở đây, cô là người biết rõ tất cả những gì Dantalian đã làm, còn hơn cả Barbatos.
Cô nghĩ rằng hắn ta là một người hài hước. Cô cũng có chút ngưỡng mộ hắn ta là một kẻ khôn ngoan. Nhưng cô cũng hối hận vì đã tấn công hắn ta vào buổi điều trần. Nhưng cô cũng nghi ngờ về chuyện hắn có thực sự tạo ra Cái Chết Đen hay không.
Phiên điều trần xảy ra thật kỳ lạ. Ngay sau khi Dantalian nói điều gì đó, Ivar Barrod Brooke, chủ nhân của công ty thương mại Kunkuska đã thay đổi thái độ ngay lập tức. Ngay cả Torkel, một kẻ đã đứng về phía cô cũng phải tự vẫn… Thật khó để nghĩ rằng đó là một chuyện bình thường đang xảy ra.
Bây giờ, Paimon đã bị thuyết phục, người phát tán Cái Chết Đen chắc chắn là Dantalian, Chúa Quỷ thứ 71! Tuy nhiên, Cái Chết Đen lại không phải là một dịch bệnh thực sự. Một dịch bệnh đáng sợ thật sự vừa mới thoát ra khỏi miệng hắn ta. Bệnh dịch này sẽ nhanh chóng thiêu rụi toàn bộ lục địa. Và nó sẽ khiến rất nhiều quốc gia bị ảnh hưởng. Và nó sẽ xảy ra một cách tự nhiên mà thôi.
Paimon không ngừng run rẩy.
Nhưng cô cũng vui mừng được một chút.
Những người từng coi là trung thành với kẻ thù cũng sẽ phải suy nghĩ về nó. Tất cả mọi người đều bình đẳng. Tất cả mọi sinh vật phải bình đẳng với nhau, và mỗi người sẽ làm chủ chính cuộc sống của họ.
Nói một cách đúng hơn về chuyện này, Dantalian đã cho con người thấy được thế nào là bình đẳng và tự do. Những kẻ khác chỉ luôn bàn về sự oán hận với quỷ tộc. Ngay cả những Chúa Quỷ cũng chấp nhận bài phát biểu đó với ý nghĩ rằng nó có thể chia rẽ thế giới loài người.
Nhưng Paimon lại hiểu nó. Ý tưởng bình đẳng như quả bom nổ chậm trong tâm trí đối phương lúc này. Cô đã biết rằng hắn ta có thể hiểu được những chuyện ngay cả những người khác cũng không hiểu được nó.
Rồi mọi chuyện trở nên vội vàng hơn rất nhiều.
‘Ngài nên dừng lại ngay tại đây!’
Paimon đã muốn giết chết Dantalian. Thủ đoạn của cô có thể giết chết hắn ta. Nhưng giờ cô lại muốn cứu hắn khỏi chính âm mưu của bản thân mình. Nhưng hiện tại cô cần thuyết phục những Chúa Quỷ khác khiến Dantalian dừng lại.
“Này, có chuyện gì thế!?”
Barbatos cười và nói.
“Sẽ không có chuyện gì khi mà cô vẫn hành xử như bình thường chứ? Cô lại định nói gì như việc hắn ta lan truyền Cái Chết Đen trong phiên điều trần sao? Cô vẫn luôn như vậy. Hãy thôi nghi ngờ những chuyện như thế này đi”
“Không, chuyện này không chỉ đơn giản như vậy đâu! Có hơn mười lăm vạn người đang nghe bài phát biểu đó. Không chỉ tính những người có vũ trang mà cả những nhà sử học …!”
Khoảnh khắc cô nhận ra những người khác đang nhìn vào mình với ánh mắt vô cảm là lúc mà cô ngẩng đầu lên và nhìn thấy họ.
‘Ah.’
Cô đã nhận ra chuyện gì đó.
‘Tôi…. Không, hãy suy nghĩ về những gì Dantalian đang nói.’
.
Nó không lạ.
Cô rõ ràng là Chúa Quỷ có thù địch với Dantalian. Từ đêm hội Valpurgis đến khi Dantalian lần đầu tiên gia nhập đội quân của Quỷ tộc và bây giờ là bài phát biểu của hắn ta. Paimon không ngừng đối đầu với Dantalian.
Vụ điều trần về Cái Chết Đen chính thức cho Dantalian vô tội. Paimon đã xin lỗi hắn ta. Trên thực tế, chỉ với một lời xin lỗi, cô đã được hắn đối xử rất tốt. Không có gì nghi ngờ trong hành động của hắn ta. Tuy nhiên, cô tiếp tục khiến hắn gặp rắc rối.
Từ quan điểm của những người khác thì rất khó để khiến Dantalian dừng lại.
Barbatos nói với một giọng lạnh lùng.
“Đúng là một ý hay khi cho Dantalian làm một đại diện phát biểu cho chúng ta.”
“Ừ?”
“Bất cứ điều gì hắn đang nói, cô đều cố gắng sử dụng nó để chống lại hắn sao? Con điếm này, nếu cô thực sự muốn đối đầu như vậy thì cô có muốn một trận đối đầu thực sự giữa chúng ta không?”
Paimon cảm thấy tình hình rất cấp bách.
“Đó không phải là những gì tôi muốn nói.”
“Vậy ý định của cô là gì hả, đồ khốn? Cô nên im lặng và lắng nghe đi, hay cô đã quá già để còn suy nghĩ minh mẫn rồi?”
“Barbatos.”
Paimon hét lên và gọi tên Barbatos.
“Hãy tin những gì tôi muốn nói. Chúng ta nên dừng lại bài phát biểu ngay. Nếu chúng ta tiếp tục như thế này, ngài ấy sẽ trở nên nguy hiểm.”
Barbatos không thay đổi biểu cảm. Đôi mắt vàng của cô ấy vẫn nhìn trừng trừng vào Paimon.
“Tôi đã nói, im lặng.”
“......”
Paimon cúi đầu. Không còn cách nào khác. Ngay cả lãnh đạo của phe Đồng Bằng cũng không thể thuyết phục được. Dantalian, diễn giả của Quỷ tộc sẽ đối đầu với diễn giả của phe con người….
Đó là một sự công bằng. Hơn hai mươi vạn quái vật và con người tập trung trên vùng đồng bằng này. Chỉ có hai người trong số họ, công chúa Elisabeth von Habsburg và Paimon là hai người hiểu được ý định muốn truyền tải của Dantalian. Những người khác thì chẳng thể hiểu được những gì hắn ta muốn nói.
Paimon đã nghi ngờ Dantalian. Và cuối cùng cô nhận ra rằng hắn ta không phải là kẻ thù của mình. Tuy nhiên, đã quá muộn. Cô muốn cứu hắn khỏi nguy hiểm, nhưng cô không thể, đúng hơn sau bài phát biểu kết thúc, hai người sẽ hoàn toàn trở mặt thành thù. Cái bẫy mà hắn ta sắp rơi vào không phải của ai khác, lại chính là của của cô, Paimon.
Paimon nhắm chặt mắt.
Khốn kiếp… Nếu cô có thể nhận ra nó sớm hơn.
“Có vẻ như diễn giả đại diện cho con người đã bước ra.”
“Wow, cô ấy thật đẹp! Đó là ai vậy?”
“Tốt, người duy nhất có thể đại diện cho quân đội con người chính là Nữ Hoàng của Đế Chế Habsburg hoặc nữ hoàng của Bretagne. Không lẽ trong tình huống này, chính là công chúa sẽ đứng ra sao? Ah, nhân tiện, cô ấy thật đẹp và tôi rất muốn ăn cô ta.”
“... Barbatos, tôi không muốn nói gì về sở thích của cô nhưng lúc này chúng ta nên chú ý hơn về bài phát biểu của đối phương sẽ tốt hơn cho cả hai đấy.”
Các Chúa Quỷ bàn tán xôn xao về vẻ đẹp của công chúa Elisabeth, người đại diện phát biểu cho quân đội loài người. Mái tóc màu bạc rực rỡ như một nữ thần. Ngay cả những kẻ đã sống hàng nghìn năm như những Chúa Quỷ cũng phải ngưỡng mộ vẻ đẹp của cô.
Chỉ có Paimon là bị loại bỏ khỏi cuộc trò chuyện và gục đầu tại chỗ của mình. Cô không thể làm gì được, cô không thể kéo Dantalian ra khỏi cuộc khủng hoảng này một cách khôn ngoan. Paimon lúc này chỉ biết ngồi trong sự bất lực của mình mà không thể làm gì khác….
*
*
*
Elisabeth cũng được chiếu lên bởi một hình ảnh mô phỏng khổng lồ giống như tôi.
Elisabeth von Habsburg… Sinh ra với tư cách là công chúa thứ 3 của Hoàng đế Habsburg và chính là một Nữ Hoàng đã chinh phục được một nửa lục địa. Quân sự và chính trị, khả năng chiến đấu hay khả năng chiến thuật, tình cảm công chúng và ngoại giao. Một thiên tài thực sự, người biết tất cả mọi thứ. Bất cứ người chơi cũng phải công nhận cô ấy là nữ chính xuất sắc nhất.
Nếu không có cô, người anh hùng của trò chơi đã chết vô số lần. Không ai có thể sánh bằng cô ta. Ngay cả nhân vật chính có là anh hùng đi chăng nữa. Cô ta là đối thủ khó nhằn nhất trong game.
Chỉ cần một ánh nhìn cùng có thể biết được tài năng thật sự của nhân vật chính. Dù những người xung quanh có phản đối, cô ta vẫn chọn hắn. Kết quả là những Chúa Quỷ đã hoàn toàn bị tiêu diệt… Có thể nói, cô ta đặc biệt một cách vô lý.
Tôi cũng thích cô ấy, nhìn cô ấy trước mắt, tôi rất ấn tượng. Trông cô ấy có vẻ trẻ hơn nhiều so với hình minh họa trong trò chơi, vầng trán trắng, mái tóc bạc, đôi môi đỏ và nổi bật nhất vẫn là đôi mắt sắc lạnh của cô ấy.
Là một con chim vẫn chưa thể sải cánh, một con rồng chưa đủ lớn.
Nhưng bây giờ cô ta là thứ mà tôi cần tiêu diệt một cách triệt để.
“Elisabeth von Habsburg, Công chúa thứ 3 của Đế chế và là Bá tước Eva Trier? Là công chúa nổi bật với vẻ đẹp của mình vang khắp lục địa. Thật hân hạnh!”
Lông mày cô ta nhướng lên. Chúng ta biết nhau sao?
Biêu cảm không thay đổi chút nào. Cô ta luôn mang một khuôn mặt như vậy. Thật gần. Tôi đã hy vọng rằng cô ấy có thể biểu hiện một chút cảm xúc gì đó dù chỉ một chút…. Có vẻ như từ nhỏ cô ta đã như vậy rồi sao? Đùng là một người khó chơi.
Nhưng dù sao đi chăng nữa, đây không phải là lúc mà có thể đùa giỡn. Chà thật là lạ nếu như cô ấy không biểu hiện gì khác sau khi nghe bài phát biểu của tôi. Nếu không biết kiểm soát thì cô sẽ rất dễ mất bình tĩnh với tôi. Công chúa Habsburg, cô đã sẵn sàng chưa?
“Tôi đánh giá rất cao lời nói dối tuyệt vời của ngài.”
“Oh, vậy sao, thưa quý cô. Quý cô đang cho rằng tôi đang nói dối sao?”
Cô ấy gật đầu.
“Thật khó có thể tin rằng, những gì ngài đã nói ra hoàn toàn là điều dối trá.”