Những giọt mưa trong suốt dán ở trên cửa sổ, lặng lưu lại từng đường dấu vết, như sao băng xẹt qua trên bầu trời đêm. Ánh đèn trong phòng sáng như ban ngày, Chu Dĩ Nhu dựa vào trên sô pha ngửa đầu, nhìn chăm chú vào trần nhà cao, tay nhẹ nhàng đặt trên vai người trong lòng ngực còn biểu tình như đang suy tư gì đó.
Cô so với bất luận kẻ nào đều phải rõ ràng chính mình hiện tại đang làm gì, đang trong tình cảnh gì, Chu Thiến cùng Viên Sơ Ngụy từng bước ép sát mình, cô không thể giống như cá trên thớt đợi các cô xâu xé, cho nên cô cần phải có một cộng sự, tốt nhất là có thể vô điều kiện giúp đỡ cô, đồng minh dễ khống chế. Mà vợ chồng Giang Hải Minh hay làm điều tốt giúp mọi người, Giang gia cùng Chu gia đều có lui tới, cô quá quen thuộc nên cũng rất thích hợp.
Bởi vậy cô lựa chọn Giang Nhã Lăng, người con gái được Giang gia nuôi dưỡng hơn hai mươi năm. Giang Nhã Lăng tuy rằng không phải con ruột của vợ chồng Giang Hải Minh, nhưng tốt xấu gì cũng là đứa con bọn họ cũng vất vả nuôi nấng nhiều năm, ở chung lâu như vậy sớm đã dưỡng thành tình cảm sâu đậm, đã sớm được tính như nửa con gái của bọn họ. Hơn nữa tính tình của vợ chồng Giang Hải Minh tốt như vậy sao có thể sẽ bởi vì con gái thật sự của họ đã về mà vứt bỏ Giang Nhã Lăng? Trừ khi Giang Nhã Lăng làm ra chuyện gì không thể tha thứ.
Bất quá xem tình huống trước mắt, Giang Nhã Lăng không có ở trước mặt vợ chồng Giang Hải Minh phạm sai lầm gì, bằng không cũng sẽ không được lấy thân phận tam tiểu thư ở lại cho tới hôm nay---Cô tin tưởng Giang Nhã Lăng ở trước mặt vợ chồng Giang Hải Minh đều giống như ở trước mặt cô vẫn dịu ngoan ngoan ngoãn, đứa nhỏ ngoan ngoãn sẽ không bị chán ghét.
Cô nhẹ nhàng vỗ bả vai Giang Nhã Lăng, lực chú ý bắt đầu phát tán, một nửa đang đợi đáp án của Giang Nhã Lăng, một nửa đã luân hãm vào thế giới của mình.
Nếu có thể chọn, cô nhất định sẽ không chút do dự lựa chọn Đào Hựu Tình, không chỉ có bởi vì hiện tại cô thích nàng, còn bởi vì nàng mới là trung tâm lợi ích thật sự. Có huyết thống, đại tiểu thư Giang gia thật sự mới là hòn ngọc quý trên tay Giang gia, điểm này không thể nghi ngờ.
Nhưng sau khi đã trải qua mọi chuyện trong thời gian này, cô đã sớm rõ ràng ý thức được cơ hội nói lựa chọn này, là cô để đáp án kiên định của Đào Hựu Tình từ "Chu Dĩ Nhu" mà biến thành "Viên Sơ Nhụy" -- hai người đã không bao giờ có khả năng, cô không có biện pháp gì có thể có được Đào Hựu Tình.
Nhớ tới khoảng cách chính mình ngày càng xa Đào Hựu Tình, Chu Dĩ Nhu chậm rãi nhắm mắt lại, ánh mắt nảy lên kiên định xưa nay chưa tình có.
Đúng là cô thích Đào Hựu Tình, nhưng hiện tại không phải lúc theo đuổi Đào Hựu Tình. Trước có hổ, sau có sói, cô không thể nào đem hy vọng ký thác ở trên người Đào Hựu Tình người mà không biết có khả năng thể quay đầu hay không, cô cần phải ra tay tự cứu, để thế cục trước mắt cân bằng lại.
Chỉ cần cô có thể liên hôn cùng Giang gia, tất cả mọi người sẽ đem hai nhà bọn họ đặt trên cùng một đường cân nhắc, vợ chồng Giang Hải Minh cũng nhất định sẽ bởi vì đã trở thành người một nhà mà ra tay giúp đỡ mình, nói không chừng còn sẽ từ trong đó điều đình, hoặc sẽ ngăn lại chuyện Viên Sơ Nhụy ra tay với Hưng Lan.
Giang Nhã Lăng dựa vào trong lòng ngực cô không trả lời ngay, đầu tiên là sửng sốt rốt cuộc sau đó trầm mặc mà phỏng đoán ý tứ của cô.
Chu Dĩ Nhu vì cái gì bỗng nhiên muốn kết hôn cùng nàng? Không phải cô thích Đào Hựu Tình sao? Chẳng lẽ là đã nhìn ra? Hoặc là có mục đích riêng?
Giang Nhã Lăng không nghĩ ra được mục đích của cô là cái gì, Chu Dĩ Nhu từ sau khi ăn tết liền thường xuyên bận rộn, mà nàng lại trong đoàn phim đóng phim, trừ bỏ Hưng Lan có thêm một tân phó tổng, cái gì nàng cũng không biết, thậm chí thời gian để Chu Dĩ Nhu hướng tâm về mình còn không có. Nhưng cũng không liên quan, như vậy cũng không gây trở ngại nàng ra quyết định của mình lúc này --- Chỉ cần Chu Dĩ Nhu không biết nàng đã từng lợi dụng cô, vậy tất cả đều tốt.
"Tốt a." Nàng cười trả lời.
Chu Dĩ Nhu đang làm người làm chủ của Hưng Lan, nếu nàng cùng Chu Dĩ Nhu có thể thành, không chỉ nàng có thể nắm chắc, vợ chồng Giang Hải Minh cũng nhất định sẽ cao hứng.
Vốn dĩ nàng còn đang buồn rầu mình nên làm cái gì mới có thể cùng Chu Dĩ Nhu kết hôn, không nghĩ tới Chu Dĩ Nhu tự đưa mình đến cửa. Vậy kết hôn thì kết hôn, cũng không sao. Sau khi kết hôn nàng còn sẽ phải sợ Chu Dĩ Nhu nhìn Đào Hựu Tình sao? Còn sợ Đào Hựu Tình cùng Chu Dĩ Nhu châm lại tình xưa sao?
Sẽ không, mọi sợ hãi vốn có sẽ dễ dàng giải quyết.
Trong mắt Chu Dĩ Nhu xuất hiện một lát hoảng hốt, thật không đoán được Giang Nhã Lăng lại sẽ đáp ứng đến dứt khoát lưu loát như vậy.
Giang Nhã Lăng ôm sát cô vào, giống như lúc trước làm nũng: "Em nguyện ý gả cho chị Dĩ Nhu, chị Dĩ Nhu cần phải bảo đảm đối với em tốt hơn với bất kỳ ai."
.............
Phân đoạn tiếp theo của《 Chiến đến cuối cùng 》 sẽ rút ra bốn vị khách mời trong đội, sau đó đem các cô đưa tới bốn vị trí khác nhau, ở trong phòng trống không, bốn người còn lại sẽ phụ trách đi giải cứu.
Đội khách quý giải cứu cần trong phạm vi tổ tiết mục vẽ ra tìm được manh mối, tìm được chìa khóa phá giải vị trí cũng như tìm được chìa khóa cửa bốn vị bị nhốt. Bốn căn nhà đề bị khóa, cần các cô tìm được chìa khóa mới có thể mở ra, khách mời còn có thể tùy ý cướp đoạt chìa khóa của nhau, đề cao tính thú vị.
Khách mời bị nhốt sẽ ở mỗi phút cần phải tham gia hoạt động trả lời câu hỏi nhỏ, ai trả lời được trước sẽ giúp đồng đội bên ngoài đang tìm manh mối có thêm một gợi ý, ai cứu được đồng đội ra trước sẽ được hạng nhất, được một trăm tích phân, cứ vậy ở các vị trí sau.
Tổ sản xuất vốn dĩ định làm nhiệm vụ này ở ban ngày, không nghĩ tới một mồi mưa to lại kéo tới buổi tối. Không chỉ có hoạt động bên ngoài bị tối, bốn căn nhà nhỏ chuẩn bị trước cũng không có trang hoàng quá, trừ bỏ một cái cửa sổ cùng một cái cửa đi ra đi vào, cái gì cũng không có.
"Hiện tại chuyện quá khẩn cấp, chuẩn bị đèn cũng không kịp rồi, bất quá chúng tôi sẽ cho khách mời trong phòng nhỏ chuẩn bị một trản đèn chiếu sáng." Vương Húc Vĩ nhìn Đào Hựu Tình nói, "Còn có quay phim cùng người chụp ảnh bồi, tiểu Tình, em xem được không?"
Đào Hựu Tình ngơ ngác nhìn về phía hắn, cảm giác chính mình nếu nói được, giây tiếp theo có thể bị Vương Húc Vĩ ném vào trong phòng tối.
Viên Sơ Nhụy cảm thấy căn bản không được, cô còn nhớ rõ ở lần đầu tiên phát hiện Đào Hựu Tình sợ tối, cô mở đèn nhỏ của điện thoại để chiếu sáng cũng chưa có thể làm nàng bớt sợ hãi, thẳng đến đem tất cả đèn nấm trong nhà nàng mở ra chiếu sáng hết căn phòng mới có thể làm nàng bình tĩnh lại. Cho nên nếu Đào Hựu Tình thật sự bị để ở trong phòng tối, một trản đèn chiếu sáng căn bản không đủ---bạn nhỏ của cô ngay cả khi ngủ còn mở hai cái đèn đầu giường đây!
Cô nói: "Không có trò dự phòng sao?"
Vương Húc Vĩ khó xử nói:" Không có,hiện tại nghĩ cũng không kịp rồi, dời thời gian cũng không được, khác mời không tham gia được, hậu kỳ cũng tốn thời gian....."
Đào Hựu Tình không tự chủ được mà nắm chặt cánh tay Viên Sơ Nhụy, Vương Húc Vĩ nói từng câu từng chữ đều đập vào trong lòng nàng, không lúc nào không nhắc nhở nàng là chuyện rất khẩn cấp, nàng không thể tùy hứng, phải lấy đại cục làm trọng. Nếu nàng ở chỗ nàng bỏ quyền như vậy, nhất định sẽ làm người xem thất vọng. Chương trình, chính là nơi khiêu chiến khả năng vô hạn.
Người cả đời không phải có thể nó được mọi thứ mình sợ hãi, tựa như nàng ợ tối, nhưng đêm tối vẫn ngày ngày buông xuống, sẽ không vì nàng thay đổi quỹ đạo.
Nàng lấy hết can đảm, mở miệng nói: "Để tôi thử đi, không thể chậm trễ tiến trình quay của mọi người......" Sau khi nói xong, nhịn không được nhắm mắt tựa ở trên vai Viên Sơ Nhụy, giống như bắt lấy cái phao cứu mạng mà ôm chặt cô.
Viên Sơ Nhụy thấy thế, hơi chau mày vỗ nhẹ bả vai nàng cho nàng cảm giác an toàn,sau đó quay đầu nói với Vương Húc Vĩ: "Không cần em ấy ở trong phòng, tôi đi là được."
Vương Húc Vĩ nhìn thoáng qua người trong ngực cô, không cần nghĩ ngợi đáp ứng. Trạng thái hiện tại của Đào Hựu Tình thấy thế nào đều không giống như bộ dáng là có thể ở trong phòng tối tử bình tĩnh đợi, quay đầu lại nếu là đem người bức điên, tổ sản xuất bọn họ thậm chí là đài truyền hình cũng không có biện pháp trả công đạo cho Giang gia.
Hơn nữa đây là hậu bối hắn xem trọng, hắn còn muốn nhìn đến nàng về sau càng thêm xuất sắc bắt mắt mà, như thế nào sẽ làm khó nàng.
Hắn nhẹ nhàng mà vỗ vỗ bả vai Đào Hựu Tình, phóng nhẹ thanh âm nói: "Tiểu tình đừng sợ a, chúng tôi đều ở đây, sẽ không để cô đến phòng tối. Một hồi cô làm nhiệm vụ bên ngoài trời tối, người quay phim bọn họ đều sẽ ở bên cạnh ngươi bồi cô, đừng sợ đừng sợ."
Hoạt động ngoài đường tối, hắn không xác định phạm vi Đào Hựu Tình sợ tối ở chỗ nào, vạn nhất lúc nàng trải qua ngõ tối một lúc cũng thật sợ hãi thì sao? Vậy trước tiên hắn phải đem người hống cho tốt mới được.
Đào Hựu Tình ở trong lòng ngực Viên Sơ Nhụy tiến hành xây dựng tâm lý một phen, lúc sau, xoa xoa hai mắt của mình, lại vỗ vỗ mặt mình, trọng chấn tinh thần: "Em không có việc gì,em có thể."
Nàng nhất định sẽ hoàn thành phân đoạn tiếp theo thật tốt, không thể chậm trễ thời gian của mọi người. Thêm vào đó, nhiều người đều bồi ở bên người nàng như vậy, nàng nhất định có thể —— nàng sẽ nhanh chóng đem Viên Sơ Nhụy cứu ra!
Vương Húc Vĩ an ủi nàng thật tốt, lại đi theo các đội khách mời khác giải thích tình huống, mong các cô thông cảm cũng mong các cô không cần sợ hãi.
Hai tay Đào Hựu Tình nắm nhau, ngón cái tay phải không tự giác mà hoa lòng bàn tay tay trái, muốn mượn hành động này trấn an chính mình. Viên Sơ Nhụy dắt nàng đi ra ngoài, vừa đi một bên trấn an: "Không cần lo lắng, chúng tôi đều ở đây, chúng tôi sẽ bảo hộ em thật tốt."
"Lão Vương một hồi cũng sẽ đến hiện trường , nếu em sợ hãi hãy kêu tên của cậu ấy, cậu ấy nhất định sẽ đi đến trên người em trước tiên."
Đào Hựu Tình đột nhiên dừng bước chân, ngước mắt nhìn cô: "Vậy còn chị?" Sau đó gắt gao mà nắm lấy tay cô, không muốn buông lỏng ra.
Tuy rằng tình huống hiện tại này, người trước tiên có thể chạy đến bên nàng chính là Vương Húc Vĩ, nhưng nàng đáp án nàng nghĩ thầm muốn nghe được không phải cái này. Nàng muốn Viên Sơ Nhụy, bất luận cô có thể tới hay không, nàng đều muốn viên thuốc an thần này.
Viên Sơ Nhụy làm sao sẽ không nhìn ra nàng đang sợ hãi mất đi cô, vì thế nhẹ giọng nói: "Chị chờ em tới cứu chị."
Đào Hựu Tình hơi hơi sửng sốt, lại như là trụy hồi hiện thực, rốt cuộc thanh tỉnh.
Viên Sơ Nhụy nhìn bộ dáng này của nàng, ánh mắt ôn nhu cười cười, ở trên đỉnh đầu nàng nhẹ nhàng xoa xoa: "Không cần lo lắng, chị sẽ vĩnh viễn bồi em, hiện tại chỉ là phi thường ngắn ngủi mà chia ra mà thôi, ngươi coi như chị chỉ là đi vào chỗ khác nghỉ ngơi."
Ánh mắt Đào Hựu Tình sáng quắc mà nhìn cô, cau mày, do do dự dự mà nói: "Vậy chị, vậy chị ở bên trong không cần sợ hãi, em nhất định sẽ thật mau thật mau mà tìm được chị, được không?" Nàng vươn ngón út mình "Ngoéo tay."
Nàng biết bị nhốt ở trong phòng tối có bao nhiêu khó chịu, nàng không muốn để Viên Sơ Nhụy cũng gặp tình huống giống như vậy. Ít nhất, ít nhất nàng sẽ là người nhanh nhất cứu ra đồng đội của mình.
"Hảo." Viên Sơ Nhụy mặt mày ôn nhu mà câu lấy tay nàng, "Chị chờ em."
Viên Sơ Nhụy trước khi đi, vẫn là dặn dò một câu: "Không cần cho chính mình áp lực quá lớn, này chỉ là trò chơi, nếu em không muốn chơi thì chúng ta cũng có thể nhận thua, không sao hết."
Đào Hựu Tình ngoan ngoãn gật gật đầu, đúng là có thể nhận thua, nhưng là nàng không muốn dễ dàng nhận thua —— nàng cũng muốn thắng.
......
Trong phân đoạn kế tiếp, Miêu Miểu chính mắt chứng kiến đến người thích ồn ào nhất trường quay Đào Hựu Tình trở nên trầm mặc ít lời, cái này làm cho nàng cảm thấy càng thêm quỷ dị, do do dự dự mà không dám cùng nàng đáp lời. Tuy rằng như thế, nhưng tốc độ làm nhiệm vụ của Đào Hựu Tình tăng nhanh rõ ràng, phảng phất mở ra câm miệng quải.
Trên đường gặp được yêu cầu đi vào đến tận cùng tìm tòi, khi ánh đèn ngõ nhỏ nhạt đi, Đào Hựu Tình sẽ xác nhận xem người quay chụp có ở đây không, sau đó bắt lấy vạt áo của người chụp, mở ra ánh sáng điện thoại chiếu, lúc này mới dám lấy hết can đảm đi vào, toàn bộ hành trình thật cẩn thận, cũng không chịu buông quần áo người chụp hình ra.
—— cô ấy là thật sự sợ tối a, rất là vất vả
—— tôi cảm thấy nếu hiện tại người quay chụp quay đầu chạy, nhất định có thể dọa cô ấy khóc
—— không được dọa con nít! Cô ấy đáng yêu như vậy như thế nào có thể bỏ cô ấy lại chứ!! Vương Húc Vĩ cũng cho tôi tới bồi cô ấy!!!
—— bộ dáng bắt lấy quần áo người không buông tay thật quá đáng yêu...... Không xong, là cảm giác động tâm
Đào Hựu Tình trầm mặc chuyên chú mà tìm được manh mối rồi, còn đạt được hai cái gợi ý bên Viên Sơ Nhụy đưa tới, lập tức không nói một lời mà đi đến nơi có giấu chìa khóa. Nhưng nàng trăm triệu không nghĩ tới, tìm chìa khóa mới là cái hố cho nàng——
Đó là một mảnh rừng cây nhỏ âm u không ánh sáng, mà chìa khóa liền chôn dưới một táng cây trong số đó.
Đào Hựu Tình đứng nơi thật xa, vẻ mặt không nói gì mà nhìn mảng tối đen yên lặng trước mắt, gió đêm phơ phất phất qua, cây xanh phát ra tiếng vang ào ào, hóa thành ma quỷ lạnh lẽo nói nhỏ bay vào bên tai nàng, thân mình nàng run rẩy, không tự giác lui lui về phía sau, tay thực thành thật mà bắt được người bên người.
Nàng sợ nhất loại nơi này......
Chỗ tối đen trước mặt này khiến người hít thở không thông, nàng vô cùng muốn chạy trốn, muốn chạy,muốn nhận thua, tựa như khi còn nhỏ lại một lần hướng bóng đêm nhận thua.
Khí lạnh không ngừng rót vào tứ chi nàng, hốc mắt nàng không tự giác mà đỏ lên, nàng căng cứng tại chỗ, rõ ràng muốn chạy trốn, nhưng hai chân lại như cắm rễ đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích. Nàng đã muốn chạy tới nơi này, có thể nhìn thấy chìa khóa Viên Sơ Nhụy liền giấu ở mỗ dưới một tàng cây, nàng đi rồi liền như kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ, cũng không có biện pháp đem Viên Sơ Nhụy từ phòng tối cứu ra......
Nàng không tự chủ được mà nhìn về phía rừng cây nhỏ tối đen, chôn giấu sợ hãi dưới đáy lòng lại một lần ngóc đầu trở lại, đem nàng vây đến chật như nêm cối. Nàng tựa như trốn tránh mà nâng lên tay bưng kín mắt mình, như vậy làm ý tưởng muốn thua lùi lại ngang ngược mà dũng cảm đi lên.
—— Chị chờ em.
Thanh âm Viên Sơ Nhụy đột nhiên quanh quẩn ở trong đầu nàng, mang theo tín nhiệm cùng ôn nhu với nàng.
Nàng ngẩn ra một chút.
Viên Sơ Nhụy còn đang đợi nàng.
Nếu nàng không nhanh cứu Viên Sơ Nhụy ra, vậy Viên Sơ Nhụy liền phải ở bên trong vẫn luôn đợi cho trò chơi kết thúc, hơn nữa nàng đáp ứng sẽ thật mau thật mau liền tìm đến chị ấy......
Nghĩ đến Viên Sơ Nhụy, trong lòng nàng bỗng nhiên sinh ra vài phần kiên nghị, chậm rãi buông tay, hốc mắt hồng nhìn thẳng mảnh đen tối kia, ánh mắt dường như xuyên thấu thời gian nhìn thẳng gian phòng tối thời thơ ấu.
Không phải sợ, Đào Hựu Tình.
Mình đã trưởng thành, không có người có thể lại đem mình nhốt trong phòng tối.
Ở trong lòng nàng nói với chính mình.
Nhanh đi tìm chìa khóa, đừng để Viên Sơ Nhụy chờ lâu, hai cô đã ngoéo tay, mình đã đáp ứng chị ấy......
Chỉ một thoáng, trong lòng Đào Hựu Tình bộc phát ra một cổ dũng khí cường đại, nàng khẽ cắn môi, giơ tay hung hăng lau đi nước mắt lấp lánh trong mắt, cầm đèn điện thoại chiếu sáng liền hùng hổ đi đến rừng cây đen tối đến đưa bàn tay ra cũng không thấy được năm ngón tay.
—— nàng tuyệt sẽ không nuốt lời với Viên Sơ Nhụy!