Viên Sơ Nhụy thong thả nâng mí mắt lên nhìn người đang ngồi trên đùi mình, Đào Hựu Tình mặc quà sinh nhật Quan Mỹ Lâm tặng, áo ngủ màu đen viền ren còn có đai được cột an toàn vòng qua da thịt thanh lãnh trắng nõn của nàng, hình thành cảm giác sắc đẹp tiên minh lại mãnh liệt, làm nàng thoạt nhìn còn thanh lãnh sáng trong hơn so với ánh trăng trộm dừng bên cửa sổ còn.
Ánh mắt Viên Sơ Nhụy lặng yên dao động nhìn tiếp, trên mặt váy lụa bóng loáng lả lướt phác họa đường cong dáng người Đào Hựu Tình thật rõ ràng, vòng eo tinh tế đến giống như chỉ cần một bàn tay liền có thể ôm được toàn bộ, hai đường cong tự nhiên lưu sướng mềm mại như cành liễu đang buông xuống, không một tiếng động câu tầm mắt cô đi rồi.
Tay Viên Sơ Nhụy giống như đã chịu tác động, không tự chủ được đỡ chiếc eo thon kia. Tầm mắt cô dọc theo một đường màu đen thâm trầm lại gợi cảm hướng về phía trước, cọ qua đường viền hoa tinh xảo, lại xẹt qua da thịt lãnh bạch như tuyết, cuối cùng thong thả ôn hoài dừng ở trên khuôn mặt thuần tịnh lại xinh đẹp mê người như cũ.
Khi cô nhìn Đào Hựu Tình, Đào Hựu Tình cũng đang nhìn cô, cánh môi phấn nộn nhẹ nhấp, bộ dáng kiều kiều như là đóa hoa đầu tiên của mùa xuân lặng yên nở rộ, đáng yêu đến làm tim người đập thình thịch.
Cô bỗng nhiên liền nổi lên tâm tư trêu đùa nàng, vì thế nhẹ nhàng bắt lấy cánh tay trắng tuyết, lòng bàn tay cố ý vô tình đặt ở trên mặt vuốt ve, giảo hoạt làm như mình cái gì cũng không biết, vô tội hỏi: "Chị muốn làm chuyện gì nhỉ?" Hô hấp Đào Hựu Tình ngưng lại, ngượng ngùng trên mặt càng tăng đến lợi hại, không đáp hỏi lại: "Chính chị nói còn là cái gì?"
Đào Tiên Nữ: Là ai lúc trước nói muốn thân thể tôi, là nữ nhân hư nào!!!
"Chị không rõ em đang nói cái gì." Viên Sơ Nhụy bỗng nhiên cười đến phúc hậu cũng vô lại, lấy ánh mắt lười biếng mê người đi câu dẫn nàng, dùng cánh môi mềm mại hôn lên cổ tay nàng để nàng luyến tiếc chạy trốn, "Hựu Tình, sẽ nói cho chị biết sao?"
Đào Hựu Tình thích nhất là cô dùng môi hôn lên đôi mắt, gương mặt, cánh môi, hay là tay, và càng thích hôn lên những chỗ khác của nàng, nàng đối với chuyện này là vô cùng hưởng thụ, cũng sẽ mềm lòng đến không muốn tránh thoát, vì thế hiện tại nàng chỉ có thể cắn môi dưới giận bản thân không có tiền đồ, cũng giận cô giải hoạt ung dung bình thản: "Nữ nhân hư, có phải chị ỷ vào sinh nhật nên được một tấc lại muốn tiến một thước hay không?!" Tức chết rồi, nàng đều đã như vậy, Viên Sơ Nhụy còn ngồi yên ổn đến như vậy! Quà tặng hôm nay nàng đưa đến thất bại như vậy sao! Hơn nữa cô có biết nàng phải chuẩn bị đến bao lâu mới có thể ngồi lên đùi cô như vậy rồi nói ra những lời này hay không?!
Đào Tiên Nữ: Tức chết rồi, Viên Sơ Nhụy cái nữ nhân hư này!
"Không phải" Viên Sơ Nhụy nói, "Lời bởi vì em quá đáng yêu, cho nên muốn trêu chọc em." Không thể đã đùa lại đùa tiếp, lại đùa nữa vợ cô sẽ tức giận rồi không cho cô phần quà mê người này nữa. Cho nên lúc này cô khen nàng một tràng, hống nàng cao hứng, cứu không khí trở về mới được. Đối với vua tự luyến, đương nhiên là muốn khen nhiều một chút.
Viên Sơ Nhụy ôm lấy nàng, mặt ôn nhu hỏi: "Bạn nhỏ của chị sao lại có thể đáng yêu như vậy? Hửm? Cô sờ tâm thái Đào Hựu Tình đến rành mạch, nói đến dễ nghe hống đến sắc mặt Đào Hựu Tình đẹp không ít, quen thuộc kiêu ngạo một lần nữa chiếm lĩnh cao điểm, làm thẹn thùng đều bị ném không còn thấy tăm hơi bóng dáng: "Bởi vì em là tiên nữ a, tiên nữ chúng em đều là như vậy, khả khả ái ái, xinh xinh đẹp đẹp!"
Bất quá Đào Hựu Tình sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Viên Sơ Nhụy, oán trách nói: "Nhưng mà Viên Sơ Nhụy chị đã đả kích em! Em thật vất vả mới chuẩn bị tốt tặng bản thân cho chị, em đều, em đều như vậy như vậy, chị cư nhiên còn bình tĩnh ngồi yên như vậy!" "Em tức giận a!" Nàng ôm ngực thở phì phì nói. Hôm nay căn bản chính là mị lực tiên nữ của nàng toát ra hết!
Viên Sơ Nhụy nghe vậy, nhẹ nhàng cười: "Không, chị một chút cũng không bình tĩnh." Cô nắm lấy tay nàng dẫn đường cho nàng cảm thụ nhịp đập trái tim mình: "Em sờ xem, nơi này không phải nhảy rất nhanh sao?"
Đào Hựu Tình ngày thường vẫn tự luyến, cảm thấy mị lực mình bắn ra bốn phía, mê người không thôi. Nhưng nàng nhất định không biết nàng trong mắt cô, so với lời nói của nàng còn mê người hơn, làm bất kỳ chuyện gì cũng có thể làm tim cô đập thình thịch.
Trong nháy mắt Đào Hựu Tình lại bắt đầu thẹn thùng, tim nàng cũng đã không khống chế được mà tăng nhanh, thành thật đến nàng không còn chỗ có thể ẩn nấp. Đào Hựu Tình ngơ ngác, tim Viên Sơ Nhụy nhảy nhót ở dưới da thịt, mỗi một chút cũng đập đến vô cùng chân thật, tựa như đang đánh vào lòng bàn tay nàng, nhanh đến muốn nhảy ra ngoài. Nguyên lai Viên Sơ Nhụy cũng sẽ như vậy....... Nàng nghĩ như thế.
Ánh mắt nàng mềm xuống nhẹ nhàng mím môi, vẫn còn thẹn thùng: "Vậy chị.... thích phần quà này em chuẩn bị cho chị không?" Viên Sơ Nhụy không che giấu thêm, nói thẳng: "Thích, đây là quà tốt nhất chị được nhận qua, cũng là quà chị thích nhất." Ở trước mắt là người yêu trân quý như thế, quà của người khác đều là mây khói thoáng qua, không đáng nhắc tới.
Thanh âm Đào Hựu Tình nháy mắt trở nên thấp hơn: "Vậy chị còn không nhanh "mở" quà...."
Tay Viên Sơ Nhụy lặng yên leo lên sống lưng nàng, nhìn ánh mắt nàng cô vựng nhiễm ra khát vọng, yết hầu như bị lửa đốt đột nhiên trở nên khô khốc hơn, âm thanh phát ra không tự giác trầm thấp đi vài phần: "Hựu Tình, đây cũng là lần đầu tiên của chị, nếu làm không khiến em thoải mái, em liền nói với chị, được không?"
Năm ngón tay Đào Hựu Tình không khỏi nắm chặt bả vai cô, trong mắt mang theo một tia khẩn trương, tuy vậy vẫn ngoan ngoãn lên tiếng: ".....Được". Nếu nàng đã quyết định tặng bản thân cho Viên Sơ Nhụy, để Viên Sơ Nhụy làm chuyện cô muốn làm, vậy ý nghĩa nàng đã phó thác tín nhiệm của bản thân lên cô, tin tưởng cô sẽ tốt sẽ ôn nhu với mình. Nhưng nếu không tốt cũng không sao, vì hai người đều là lần đầu tiên cho nên có chút tì vết nhỏ cũng là bình thường. Thiên trường địa cửu, các cô có thể chậm rãi tiến bộ........
Viên Sơ Nhụy bắt đầu ôn nhu hôn dừng trên người nàng, khởi đầu là gương mặt, sau đó là môi, tiếp theo là cổ, xương quai xanh, cánh tay... Hơn nữa đã làm nàng không khống chế được thanh âm của mình. Mỗi một động tác của Viên Sơ Nhụy, nhỏ vụn, không hoàn chỉnh, lây dính âm thanh ái dục từ môi nàng đổ xuống mà ra. Cổ thon dài của nàng dán lên viền sofa mềm mại. Tóc dài giống sóng cuồn cuộn trên mặt biển rơi xuống dưới, ánh đèn ấm áp cũng dừng trên người nàng, theo khuôn mặt nàng, tinh tế miêu tả ra một bức họa hoàn mỹ đến không thể bắt lỗi nhân vật chính.
Tiếp theo nàng đột nhiên ngẩng đầu, cổ trắng tuyết bày ra một đường cong cùng độ cong xinh đẹp, khóe mắt ửng đỏ dần ướŧ áŧ, ánh mắt mê ly, đầu cũng trở nên hôn hôn trầm trầm. Nàng không rõ cổ cảm giác kỳ dị du đãng ở khắp người lại vẫn luôn đi xuống kia đến tột cùng là cái gì, đôi tay chỉ theo bản năng cầm lòng không đậu mà đặt lên hai vai Viên Sơ Nhụy, thần sắc khó nhịn mà nhăn chân mày lại, tựa như thúc giục lại tựa như chậm chạp ở trên vai trắng tuyết của cô dùng sức đè đè, cũng giống như là đóng dấu để lại cái dấu tay đỏ lớn nhỏ trên vai.
Viên Sơ Nhụy giờ khắc này lại giống như một con hổ mãnh thú ngủ đông ở sâu thẳm trong rừng rậm, lặng yên chờ đợi con mồi, chờ đợi thời cơ tốt nhất để ra tay, như là đang chuẩn bị làm cái gì đó, kiên nhẫn đến xưa nay chưa từng có. Cô không vội, ngược lại trêu chọc Đào Hựu Tình đến nóng nảy, bị lý trí cùng cơ thể cả hai nặng nề tra tấn, cuối cùng quyết đoán dứt khoát vứt lại điểm lý trí gây mất hứng này, nhịn không được liên thanh thúc giục cô mau một chút—— Còn chờ cái gì? Còn có gì tốt để chờ? Đào Hựu Tình không hiểu.
Thanh âm Viên Sơ Nhụy bay xuống bên tai nàng, vẫn là một tiếng nhẹ nhàng, nhưng ở ngay lúc này lại hiển nhiên không hề hảo ý: "Hửm?" "Hựu Tình muốn cái gì, nói cho chị nghe." Cô bắt đầu câu dẫn nàng. Khóe mắt Đào Hựu Tình ửng đỏ nhàn nhạt, cất giấu phong tình vạn chủng cố ý vô tình mà hướng cô câu dẫn câu đến áy náy động, không khỏi nghĩ: Trên thế giới này làm sao lại có người sẽ đẹp như vậy?
Trong mắt Đào Hựu Tình chậm rãi khởi tình hướng sắc, thanh âm khẽ nhếch giữa môi ngừng rung động lòng người, ngược lại hướng về phía cô chậm chạp lại mang khác cầu kêu một tiếng: "Tỷ tỷ." Viên Sơ Nhụy bỗng nhiên ngẩn ra, thoáng chốc cực kỳ vui mừng,—— cô thích được nghe nàng kêu mình là "Tỷ tỷ". Thời điểm Đào Hựu Tình kêu cô là tỷ tỷ luôn là không an phận hoặc là cố tình thay đổi âm điệu, hoặc là đem hai chữ này bao vây ở trường hợp này đó, kêu đến tâm nàng thần cỗ đảng, nói không nên lời thích. Đào Hựu Tình giống như là đoán đoạn cô thích nghe nàng kêu mình như vậy, xinh xắn đáng yêu đem thân mình vặn đến hướng cô, câu lấy cổ cô, mặt mềm mại ấm áp, không tự chủ được mà làm nũng cùng cô: "Tỷ tỷ...... Em muốn chị." "Chị nhanh một chút, chị hãy cho em, không được sao?" Trong nháy mắt Viên Sơ Nhụy cảm thấy nàng học hư. Nhưng cô thích nàng kêu mình như vậy, lại chịu không nổi khi nàng kêu chính mình như vậy, cuối cùng bất đắc dĩ thỏa hiệp nhận thua với nàng, nhanh thì nhanh, đều cho nàng hết.
Đầu ngón tay oánh nhận như phun mưa lạnh, không khí khô ráo trở thành hư không. Viên Sơ Nhụy dường như tìm được cơ hội rồi, thẳng tiến không lui lại, Đào Hựu Tình theo bản năng cong lại hai chân, cầm lòng không đậu mà ôm Viên Sơ Nhụy đến căng cứng, như người trôi trên biển bắt được một khối cây, lại giống như luyến tiếc Viên Sơ Nhụy giờ khắc này sẽ rời khỏi mình, cho nên muốn bá đạo không nói liền lưu cô lại bên người chính mình. Từ đây về sau, cô sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh mình.
Viên Sơ Nhụy dựa vào bả vai nàng, bị ấm áp mềm mại của nàng bọc nuốt, một chút lại một chút thâm nhập vào, dường như khó dằn nổi mà cùng nàng hòa thành một thể, như vậy em cùng chị về sau không bao giờ rời khỏi nhau. Nhưng cô cầu mà không được, bởi vì như vậy sẽ không có ai có thể đoạt Đào Hựu Tình từ bên người cô đi——nàng đã là cô, không ai có thể cướp "em ấy" đi. Cảm giác kỳ dị thoải mái làm thân Đào Hựu Tình tựa như ở trên mây, quanh người đều là khinh phiêu phiêu, đầu óc cũng bắt đầu trống rỗng, trong miệng vô thức mà kêu Viên Sơ Nhụy, không gọi "Nhụy muội muội", cũng không gọi "Tiểu Viên Đổng" càng sẽ không gọi "Viên Sơ Nhụy", mà là kêu "Tỷ tỷ" mà Viên Sơ Nhụy vô cùng thích. Một tiếng lại một tiếng lặp lại càng thêm kiều diễm, tràn ngập cùng với hơi thở ái muội.
Viên Sơ Nhụy ôm nàng, tận tình cảm thủ tất cả của nàng. Nàng là rất nóng, cũng mềm mại tựa như tâm nàng, cho dù đã từng trải qua vạn khó khổ, cũng có thể đối với thế giới này duy trì ôn hòa lúc đầu, còn là bạn nhỏ xinh đẹp lại có chút tự luyến của cô. Cô không khỏi ôm chặt nàng, tình nguyện cùng nàng bị vô biên xuân sắc nuốt hết. Người cô nỗ lực yêu đáng yêu như vậy. Cô sẽ yêu nàng, vĩnh viễn yêu nàng.
Sau một hồi hoan hảo, Đào Hựu Tình bị nhốt ở sô pha nhỏ hẹp, bên hông bủn rủn, tứ chi không cách nào thoải mái giãn ra, sảng lịa không phải thật sản, đành phải mở to mắt ánh mắt ướŧ áŧ giờ phút này hướng người chủ đạo Viên Sơ Nhụy, kiều thanh nói: "Tỷ tỷ, ở sô pha thật là khó chịu...." Hiện tại nàng nói chuyện lại không muốn rời hai chữ "Tỷ tỷ" này, Viên Sơ Nhụy nghe được tâm đều mềm nhũn, sủng nịch mà dùng môi hôn lên khóe mắt đỏ ửng mê người của nàng: "Chúng ta đổi chỗ."
Đổi chỗ xong cũng lại kêu "Tỷ tỷ" "Tỷ tỷ" kêu đến hăng say. Nàng vui sướng kêu, cô vui sướng nghe —— kêu đến dễ nghe như vậy ai sẽ không thích? Các cô kết thúc dây dưa bằng một cái ôm, khóe mắt Đào Hựu Tình ngập nước mắt trong suốt ở khoảnh khắc này bỗng nhiên trở nên vô cùng mẫn cảm yếu ớt, tâm linh thập phần hư không, mạc danh mà sợ hãi Viên Sơ Nhụy sẽ rời đi, không bao giờ bên nàng, ủy khuất không chịu được mà nảy lên hốc mắt nàng, làm nàng theo bản năng vươn tay bắt lấy hai vai Viên Sơ Nhụy, nhu nhược đáng thương nói: "Tỷ tỷ, ôm em một cái, đừng rời khỏi em...."
Viên Sơ Nhụy bị bộ dạng đáng thương này hoàn toàn đánh tan, cam tâm tình nguyện mà ôm chặt nàng, hống nàng: "Chị không đi, vẫn sẽ bên cạnh em."
Đào Hựu Tình chôn mặt ở gối đầu, mặt đang nóng lên còn thân thể vốn dĩ trắng nõn trơn bóng, lúc này không xong vô cùng, nơi nơi đều là dấu vết hoan hảo, giống một nhóm dấu tay đỏ tươi, phảng phất Viên Sơ Nhụy là đang đóng dấu trên người nàng, tuyên bố quyền sở hữu của mình. Eo nàng tô tô mềm mại, căn bản không muốn nhúc nhích.
"Thẹn thùng?" Viên Sơ Nhụy chống thân thể, chống đầu mỉm cười nhìn nàng. Nàng nâng tay lên ấn mấy chỗ vệt đỏ, lại lấy gối đầu bao lấy chính mình, thanh âm từ phía dưới truyền ra, còn mang theo vài phần thẹn thùng không che giấu được: "........Mắc cỡ chết đi được." Lần đầu tiên của cuộc đời, thẹn thùng thật bình thường. Nàng an ủi chính mình. Viên Sơ Nhụy không thẹn thùng, Viên Sơ Nhụy thật không bình thường! Nàng sẽ lộ ra đôi mắt hướng Viên Sơ Nhụy meo meo nhìn lại, liền thấy ở xương quai xanh hoàn mỹ của cô có dấu răng mình cắn xuống, chung quanh còn có hai ba cái vệt đỏ, ở trên da thịt trắng nõn kia không thấy không được.
Ánh mắt nàng dần dần mềm xuống, trên mặt còn lưu lại hồng triều, nhỏ giọng như đang làm nũng nói: "Trên người dính dính, muốn tắm rửa.........." Viên Sơ Nhụy ôn nhu sờ sờ đầu nàng: "Được, chị giúp em."
Khi Đào Hựu Tình ngồi vào trong nước ấm, mới đột nhiên tỉnh ngộ một chuyện—— Hôm nay là sinh nhật Viên Sơ Nhụy, lại như thế nào biến thành Viên Sơ Nhụy hầu hạ nàng? Nàng rút ra một tia sức lực bắt lấy cánh tay Viên Sơ Nhụy, mặt mày thấp thuận nói: "Thật xin lỗi, hôm nay là sinh nhật chị, đáng ra em nên chiếu cố chị....."
Viên Sơ Nhụy điểm chóp mũi nàng: "Không cần cùng chị nói xin lỗi." Sau đó khuất thân hướng về phía trước ôm lấy nàng "Có thể có được em, chị đã rất cao hứng." Cô hưởng thụ tối hôm nay, cô hưởng thụ tất cả của nàng, cũng hưởng thụ mỗi một nhát mắt nàng động tình. Trên thế giới này, không có gì có thể thắng được phần quà này.
Đào Hựu Tình mềm mại được cô ôm, tâm liền như được lấp đầy cảm thấy vô cùng thỏa mãn, bắt đầu làm càn kêu rất thích cô. Nàng ôm lại cô, nhẹ nhàng hỏi: "Sao chị lại biết làm mấy cái này chứ?" Viên Sơ Nhụy không giống như lần đầu tiên vô tri lỗ mãng, giống như là có kinh nghiệm, hoặc là đã sớm công khóa tốt. Viên Sơ Nhụy bình tĩnh nói: "Tuyết Oánh dạy." Đào Hựu Tình: "......?" Cô Trì a, thật sự không nghĩ tới ngài còn có nghiệp vụ này đâu?
Viên Sơ Nhụy: "Lúc trước cậu ấy cảm thấy chị viết đồng nhân lại không có viết chuyện nên làm vì không có kinh nghiệm, cho nên mạnh mẽ phổ cập cho chị rất nhiều kiến thức khoa học, còn dạy cho chị rất nhiều kỹ xảo. Ừm, đúng, cậu ấy xem đồng nhân chúng ta." Nhưng không có khả năng cô sẽ viết cái Trì Tuyết Oánh muốn, a, muốn nhìn thì tự biết.
Đào Hựu Tình: "......." Vì ăn thịt, cô Trì cũng thật liều mạng a.....
"Cho nên em thích không?" Viên Sơ Nhụy bắt đầu hỏi cảm giác của nàng. Các cô đều là lần đầu tiên hơn nữa cô dẫn dắt, tuy rằng biết nhiều kỹ xảo nhưng vẫn là lần đầu tiên sử dụng tới khó khách có nhiều trúc trắc. Ở trong quá trình vừa rồi, mỗi một bước cô đều động đến cẩn thận bì sợ làm bạn nhỏ của cô đau thì hỏng rồi, quay đầu lại khóc không cho cô chạm vào, vậy có thể đã không xong.
Bất quá nhìn bộ dáng Đào Hựu Tình biểu hiện ra ngoài, hẳn có thể chứng mình cô làm không tồi——trừ phi Đào Hựu Tình là đang diễn vì hống cô cao hứng. Đào Hựu Tình không hiểu kỹ xảo gì, thoải mái chính là thoải mái, sảng chính là sảng, trước mắt mà nói Viên Sơ Nhụy đã đạt yêu cầu, nhưng vẫn không được hoàn mỹ. Nàng thần khí nói: "Tốt cũng tốt, nhưng có chỗ cần tiến bộ."
Viên Sơ Nhụy nhìn nàng: "Chỗ nào?" Đào Hựu Tình chỉ môi mình, ngữ khí rất là bất mãn, như đang cáo trạng: "Chị không hôn em." Ngày thường Viên Sơ Nhụy thật thích hôn nàng, lúc này liền không thích hôn nàng nửa, làm nàng cảm thấy rất không vừa lòng, rất nhiều lần đều là nàng chủ động hôn, "Phục vụ" như vậy thì một chút cũng không chu toàn!
Ánh mắt Viên Sơ Nhụy dừng ở nơi nàng chỉ hướng, khóe môi nhẹ nhàng nở nụ cười. Cô xác thật rất ít hôn nàng, bởi vì dưới tình hình ái muội không rõ như vậy, thanh âm Đào Hựu Tình thật sự quá câu người làm cô muốn nghe nàng kêu chính mình, muốn tiếp tục nghe tiếng thở dốc khiên nhân tâm ngứa ngáy, thế cho nên quên yêu cánh môi nàng nhiều hơn. Viên Sơ Nhụy tích cực tiếp thu ý kiến: "Tốt, đã rõ, lần sau sẽ sửa."
Đào Hựu Tình vừa lòng gật gật đầu, tùy ý Viên Sơ Nhụy động thân mình, giúp mình rửa sạch.
Nàng ngồi vững vàng, lặng im nhìn Viên Sơ Nhụy đối diện, Viên Sơ Nhụy kẹp tóc lên sau đầu, chỉ để tùy ý để lại một sợi tóc xoăn lười nhát, ngọn tóc như đón ánh sáng của nước, đôi mắt lúc này lại động lòng người. Ngũ quan xinh đẹp cũng bắt đầu trở nên nhu hòa, giống như bịt kín một tần hơi mỏng.
Ánh mắt Đào Hựu Tình không tự chủ đi xuống dưới, bọt nước thật nhỏ treo ở trên xương quai xanh tinh xảo của Viên Sơ Nhụy, nhẹ nhàng một cái, lưu lại một đường vệt nước nhạt nhẽo cơ hồi sắp nhìn không thấy. Đầu ngón tay Viên Sơ Nhụy cố ý vô tình xẹt qua đùi nàng, làm nàng không tự giác nhíu nhíu mày, trong lòng có loại cảm giác rất kỳ quá. Không biết là bởi vì diện mạo mê người của Viên Sơ Nhụy hay là vì năm ngón tay linh hoạt của Viên Sơ Nhụy, hoặc là bởi vì quan hệ các cô đã hoàn toàn đột phá phòng tuyến nói ra thấy thẹn kia, dẫn tới nàng dần dần rõ ràng không trong sáng với Viên Sơ Nhụy, làm nàng rốt cuộc không cách nào bỏ qua---nàng vẫn muốn Viên Sơ Nhụy như cũ.
"Không cần lần sau" Ma xui quỷ khiến nàng đã mở miệng, chân thon dài ở dưới nước nhanh nhạy như du xà lặng yên khoanh lại vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của Viên Sơ Nhụy, nói: "Sai lầm là nên sửa lại ngay lập tức, như vậy công việc phục vụ sau này mới có thể càng tốt," Trên mặt nàng mang theo một mạt đỏ kiều diễm, không biết là do thẹn thùng hay bị hơi nước ấm áp vựng nhiễm ra tới, vô cùng động lòng người: "Những lời này là chị dạy em, chị phải làm gương tốt mới được......"
Ánh mắt Viên Sơ Nhụy vẫn luôn dừng lại trên người nàng, chờ sau khi nàng nói xong, bên môi tràn ra một nụ cười, dứt khoát từ bỏ ngay mục đích ban đầu vào đây, duỗi tay nâng sau cổ nàng không nói hai lời liền hôn lên. Nàng muốn, cô liền không thể không có đạo lý mà không cho.....
Đào Hựu Tình hoàn toàn nằm liệt trên giường, Viên Sơ Nhụy mở hộp cất vào trong ngăn kéo, quay đầu ôm lấy nàng quan tâm eo nàng. Đào Hựu Tình chôn ở trong cổ cô, một bên nhắm hai mắt chụp eo một bên nói: "Chờ em học thêm một chút kinh nghiệm thực chiến, cũng có thể để cho chị cảm nhận." Thế giới người trưởng thành là công bằng, nàng không thể chỉ lo cho suиɠ sướиɠ của mình mà chẳng quan tâm với Viên Sơ Nhụy. Cho nên chờ nàng học được nhiều thêm một chút, liền có thể bắt đầu dùng với Viên Sơ Nhụy.
Đào Tiên Nữ: Tôi nhất định có thể phản công! Tôi có thể làm được, tôi có thể!
Viên Sơ Nhụy cười hỏi: "Em muốn học với ai?"
Đào Hựu Tình mở to mắt trừng cô: "Còn có thể học với ai, đương nhiên là theo chị học!" Tuy rằng lời này nghe có cảm giác "Gậy ông đập lưng ông", nhưng kinh nghiệm thực chiến trừ bỏ nàng cùng Viên Sơ Nhụy học còn có thể học với ai? Quan Mỹ Lâm chỉ có thể cung cấp tri thức lý luận cho nàng thôi.
Viên Sơ Nhụy tức khắc cảm thấy buồn cười, cô không chỉ phải dạy bạn nhỏ câu dẫn mình, còn phải dạy bạn nhỏ làm sao để 'ngủ' mình? Nghe tới còn rất bận rộn. Bất quá khá tốt, nhìn chung làm vậy so với Đào Hựu Tình cùng người khác thực tập học mấy cái này, sau đó dùng với cô thì tốt hơn. Cô chán ghét tình địch, chán ghét có người đoạt Đào Hựu Tình với cô. Bạn nhỏ là của cô, chỉ là của cô.
Đào Hựu Tình giả vờ sinh khí mà chụp cô một phen: "Nữ nhân hư, chị cho rằng em muốn học cùng ai?" Viên Sơ Nhụy bình tĩnh trả lời: "Đương nhiên học cùng chị, chị cũng sẽ không để em bị người khác đoạt chạy." Đào Hựu Tình ngạo kiểu "Hừ" một tiếng: "Vậy là tốt."
Lại ngáp một cái lớn, ủy khuất ba ba nói: "Buồn ngủ quá nga, em thức đêm, em lại phải có quầng thâm mắt a......" Ngày thường nàng chính là tiên nữ bảo bảo ngoan ngoãn, hôm nay không cẩn thận liền vui sướng quá mức, hiện tại đã nhanh xong một chút, lại ngao tiếp thì ngày mai nàng có thể được vinh danh là bảo vật quốc gia cùng khoản quầng thâm mắt.
Viên Sơ Nhụy xoa đầu nàng: "Nhưng đi ngủ liền sẽ không có quầng thâm, ngủ ngon." "Ngủ ngon" Đào Hựu Tình nhắm hai mắt lại, cuối cùng bồi thêm một câu, "Sinh nhật vui vẻ, hy vọng Nhụy muội muội của em mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ."
Viên Sơ Nhụy nhìn thoáng qua người buồn ngủ nặng nề trong lòng ngực, cầm lòng không đậu mà ở trán nàng rơi xuống một nụ hôn thâm tình --- Bởi vì có em bên cạnh, cho nên mỗi ngày của chị đều thật vui vẻ.
................
Nhân cơ hội sinh nhật, hai người yêu nhau đột phá phòng tuyến quan hệ cuối cùng, hoàn toàn có được lẫn nhau. Đào Hựu Tình ở nhà nghỉ ngơi, Viên Sơ Nhụy thấy công ty không có chuyện gì liền dứt khoát ở nhà bồi nàng, phi thường khắc chế bồi nàng. Nếu không khắc chế mà làm mấy cái vận động, vui sướng thì vui sướng, nhưng eo bạn nhỏ cũng chịu tội theo, cho nên vì nàng phải tiếp tục luyện nhảy, hai người cũng chưa có phần nào phóng túng chính mình. Hơn nửa còn chưa định công khai, không cần làm quá mức rõ ràng chọc người hoài nghi.
Hai người nghỉ ngơi hai ba ngày lại một lần nữa về lại cương vị làm việc của mình, lúc này qua mấy ngày nữa Giang Thu Dương phải thi đại học, Đào Hựu Tình không có quên em trai này, mỗi ngày đều phải vì hắn cổ vũ cố lên, giúp hắn điều hòa tâm thái, để hắn không cần quá khẩn trương. Mà sau khi thi đại học xong không lâu là đến kỳ comeback của nàng.
...........
Ngày cuối cùng của tháng , Đào Hựu Tình cùng Viên Sơ Nhụy như ngày thường tan tầm về nhà, Viên Sơ Nhụy vừa mới vào cửa nhà liền nói với Đào Hựu Tình: "Cơm nước xong, chị liền dọn về nhà." Đào Hựu Tình dừng một chút bỗng nhiên xoay người nhìn về phía cô.
--------------
Tác giả có lời muốn nói:
-Trước kia không thích kêu tỷ tỷ, hiện tại điên cuồng kêu tỷ tỷ.
----------
Mọi người nghĩ nó là H thì sẽ là H :))) Lần đầu sofa, giường ngủ, phòng tắm :)))