Viên Sơ Nhụy chưa bao giờ gặp qua người tự luyến giống Đào Hựu Tình như vậy, bộ dáng nàng tự luyến thành thục đến thậm chí làm cô muốn gọi hỏi bệnh viện là bệnh như vậy có thể cứu hay không.
Viên Sơ Nhụy đột nhiên hối hận khi đi vào phòng luyện tập.
Đào Hựu Tình chú ý tới trong phòng luyện tập xuất hiện thêm một thân ảnh, xoay người nhìn về phía Viên Sơ Nhuỵ đứng ở cửa không nói một lời, nhẹ nhàng cười với cô , toàn thân đều tản ra hơi thở hữu hảo: "Tiểu Viên Đổng khoẻ nha, bất quá sao Tiểu Viên Đổng sao lại đến đây?"
Viên Sơ Nhụy duỗi cánh tay dài ra, xuyên qua túi xách đang mang, đem túi xách treo ở cánh tay rồi khoanh tay trước ngực nhìn nàng: "Lời này hẳn là tôi hỏi Đào tiểu thư mới đúng. Đã đến thời gian tan tầm của Nguyệt Vịnh, sao Đào tiểu thư còn ở phòng luyện tập, tôi nhớ gần đây cô cũng không có bài nhảy nào phải học?"
Đào Hựu Tình thoải mái mà cười cười, duỗi tay gỡ xuống đồ cột tóc của mình, mái tóc xoăn xinh nhu thuận tựa như sóng biển đột nhiên ở trước mắt Viên Sơ Nhụy cuồn cuộn phập phồng. Năm ngón tay nàng xuyên qua đó vẩy vẩy, kiên nhẫn sửa sang lại, một bên mi mắt cong cong nói: "Lâu lắm không nhảy ở phòng luyện tập, cho nên nhịn không được đã ở lâu một hồi."
Sau khi lui tái vào năm trước, nàng nào có được giống như mấy ngày nay, được đứng luyện tập ở trước ba mặt gương nghiêm túc nhảy qua một bài.
Thời điểm thu video nhảy toàn là cạnh tường trắng, hoàn cảnh nơi này có thể mang đến cho nàng nhiều cảm xúc. Khi nàng đứng ở chỗ này, hoảng hốt khi ở căn phòng này thật giống như một lần nữa quay về lúc làm thực tập sinh năm đó, mỗi ngày muốn học muốn tiến bộ, muốn đứng luyện tập ở trước gương một lần rồi lại một lần luyện tập hình thái dáng múa còn có kiểm soát biểu cảm.
Nàng đứng khi ở chỗ này thì hết thảy đều giống như quay về điểm bắt đầu, khi nàng không cùng Chu Dĩ Nhu có bí mật năm kia, Đào mẹ cũng không có bị bệnh, Đào Thanh cũng còn ở nhà chờ xem chương trình của nàng, chờ nàng có thể làm cả fans lớn tuổi nhất sẽ yêu nàng nhất......
Đề tài này đương nhiên cũng không thích hợp để tiếp tục nói sâu hơn, Viên Sơ Nhụy xem xét tình hình, dở chiêu nhìn thoáng qua đồng hồ quý giá trên tay, nhẹ nhàng đổi chủ đề, nói: "Đã giờ, Đào tiểu thư không quay về ăn cơm chiều sao, ben chú Giang sẽ không sốt ruột sao?"
Đứa con Giang gia vừa nhận lại, cũng từng ở bên ngoài ăn khổ nhiều như vậy, sau khi nàng trở về ở chỗ vợ chồng Giang Hải khẳng định sẽ đối nàng trên %, hận không thể đem nàng phủng ở lòng bàn tay đi đâu cũng mang theo mới tốt.
Đào Hựu Tình đem tóc xoăn vén ra sau tai: "Cái này a, Tiểu Viên Đổng yên tâm, tôi đã nói qua với hai người họ, sẽ về trễ một chút."
Nàng bỗng nhiên lại nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, dùng một đôi ánh mắt như sáng như sao nhìn chăm chú vào mắt Viên Sơ Nhụy, nhẹ giọng dò hỏi: "Tiểu Viên Đổng, cùng ăn cơm chiều không?"
Viên Sơ Nhụy nhìn lại nàng, hơi hơi mỉm cười, hỏi ngược lại: "Đào tiểu thư có chuyện?"
Không có chuyện gì sao như thế nào đột nhiên chờ mong hỏi cô ăn cơm không như vậy?
Đào Hựu Tình hào phóng nói: "Muốn mời Tiểu Viên Đổng ăn cơm, cảm ơn cô ngày hôm qua đã bên cạnh tôi."
Tuy rằng Viên Sơ Nhụy ngày hôm qua là do từ gửi gắm của ba mẹ mới tới bồi nàng, nhưng cô tốt xấu cũng kiên nhẫn ngồi bồi bên cạnh nàng lâu như vậy, cùng nàng nói chuyện một hồi lâu mà cuối cùng còn hảo tâm mà ở lại cùng nàng trải qua lần đầu gặp mặt ba mẹ. Về tình về lý, nàng đều rất cảm kích cô, cũng cảm thấy chính mình nên làm gì đó để hồi đáp mới được.
Mời ăn cơm chính là cách trả ơn quốc dân a!
Viên Sơ Nhụy không trả lời.
Đào Hựu Tình lập tức nói: "Tiểu Viên Đổng yên tâm, tôi hiện tại tại đặc biệt có tiền, cô muốn ăn cái gì cũng được!" Sau đó sửng sốt một chút, ôm ngực dùng vẻ mặt cảm động nói, "Trời ạ, không nghĩ tới lúc còn sống trên đời này tôi còn có thể nói ra những lời như vậy."
Hôm qua khi nàng ra ngoài, Lận Uyển Thanh cho nàng một cái thẻ, để nàng tùy tiện dùng, muốn mua cái gì liền mua cái đó sẽ không ủy khuất chính mình. Trong nháy mắt tiếp nhận thẻ kia, nàng còn chưa có cảm giác chân thực, bây giờ nói ra những lời này mới làm nàng có một phen cảm khái.
Ông trời ơi, nàng cũng là người có tiền.
—— Mỹ Lâm miệng tiểu thiên sứ nói xong thì nàng đều có được, nói nàng phất nhanh nàng thật sự phất nhanh!
Viên Sơ Nhụy nhìn bộ dạng này của nàng, mạc danh cảm thấy buồn cười, lại nghĩ về nhà cũng không có làm cái gì, vì thế đáp ứng lời mời đi ăn cùng nàng.
Đào Hựu Tình vô cùng cao hứng gọi điện thoại cho Lận Uyển Thanh, báo cho nàng chính mình sẽ ăn cơm với Viên Sơ Nhụy, ăn xong sẽ trở về sau, Lận Uyển Thanh vừa nghe đối phương là Viên Sơ Nhụy, không cần suy nghĩ liền nói tốt, lại nói: "Vậy các con trên đường phải cẩn thận nga, ăn xong liền nói cho mẹ, mẹ phái xe riêng đến đón con —— nhớ rõ ăn nhiều một chút, con quá gầy nên nhiều thịt một chút mới tốt."
Đào Hựu Tình cười nói: "Dạ, con biết rồi."
......
Hai người cuối cùng lựa chọn nhà hàng thịt nướng, Đào Hựu Tình chủ động gánh nhiệm vụ nướng thịt, chất thịt rất tươi ngon cho nên thịt bò được nướng ra thì sáng bóng, mùi vị thịt nướng lặng yên dung nhập với không khí, câu người muốn đến ăn.
Đào Hựu Tình đem thịt nướng đã nướng tốt bỏ vào trong chén Viên Sơ Nhụy: "Tiểu Viên Đổng ăn nhiều một chút, tay nghề nướng thịt của tôi không phải đùa đâu."
"Ha, phải không?" Viên Sơ Nhụy cười cầm đôi đũa lên.
Đào Hựu Tình nghe thấy thanh âm nghi ngờ của cô, lập tức dừng động tác, giơ tay thập phần hư vô chọt tóc dài trong không khí: "Tiểu Viên Đổng, tay nghề nướng thịt của tôi giống như mỹ mạo của tôi nha đều chân thật."
Rồi, lại tới nữa.
Viên Sơ Nhụy buông đôi đũa, mười ngón giao nhau chống cằm, rất có hứng thú nhìn nàng: "Đào tiểu thư, tôi có thể hỏi cô một câu không?"
Đào Hựu Tình gật đầu.
Viên Sơ Nhụy: "Cô vì cái gì...... tự luyến được thế a?"
"Không tốt sao?" Đào Hựu Tình hỏi.
Nàng tự luyến lại không có phạm tội làm trái pháp luật!
Viên Sơ Nhụy vẫy vẫy tay: "Không có không tốt, tôi chỉ là đơn thuần mà tò mò cô vì cái gì tự luyến như thế, công lực lớn như vậy, người bình thường cũng sẽ không đạt tới được."
Có người nào vừa nhìn gương liền sẽ bắt đầu khoe khoang a!
Đào Hựu Tình: "Ha, đây đều là cậu dạy tôi."
Viên Sơ Nhụy: "???"
Người cậu đứng đắn nhà nào sẽ dạy cháu gái của mình tự luyến a???
Đào Hựu Tình hỏi: "Tiểu Viên Đổng muốn biết sao? Muốn biết tôi liền nói cho cô nghe."
Viên Sơ Nhụy thập phần lễ phép nói: "Đào tiểu thư mời nói."
Đào Hựu Tình cúi đầu tiếp tục nướng thịt, bên nướng bên cười: "Kỳ thật là, khi tôi còn nhỏ cũng không như vậy."
"Khi tôi còn nhỏ đặc biệt không có tự tin, lại tự ti rồi cũng sẽ tự hoài nghi bản thân." Nàng cắt một miếng thịt bò, ngữ khí thoải mái nói, "Khi đó vẫn luôn cảm thấy bản thân là đứa nhỏ không được yêu thích nhất thế giới, cảm thấy chính mình khó coi, tự ti đến chưa từng ở trước mặt bạn cùng lứa ngẩng đầu lên."
"Tôi thậm chí còn tò mò hơn, đứa nhỏ không làm cho ai thích nhất trên thế giới làm sao lại xuất hiện ở trên đời này."
Viên Sơ Nhụy nao nao, cô nhìn đôi mắt nàng rồi nhìn khuôn mặt nàng, không có tìm được một vết tích đùa giỡn, cho dù ngữ khí nàng nhẹ nhàng đến như là chuyện xưa đó không liên quan gì đến nàng.
Viên Sơ Nhụy nhẹ giọng nói: "Sao cô lại thấy như vậy?"
Đào Hựu Tình lại cho cho cô mấy miếng thịt, biểu tình có vẻ không chút để ý: "Bởi vì mẹ của tôi không thích tôi đó."
"Những đứa nhỏ khác có lẽ là từ chỗ cha mẹ bọn họ nghe được mấy lời này, cho nên lúc đi học liền tới cười tôi, nói tôi không được mẹ yêu thương, nói tôi nhất định là đứa nhỏ hư, nói tôi người nhìn là ghét, còn nói tôi khẳng định là được nhặt về từ thùng rác."
"Tôi khi đó vừa mới học năm đầu, vẫn là một đứa nhóc, nào phân rõ được mấy lời thị phi chứ, bị bạn cùng lứa nhắm vào sao vui vẻ nổi, cho nên sẽ khổ sở a, còn sẽ nghi ngờ bản thân luôn."
Đôi mắt Đào Hựu Tình chậm rãi chuyển hướng, đột nhiên cười một chút: "Hơn nữa tôi lại đúng là là không làm cho mẹ tôi yêu thương, đúng không."
Trước lúc tuổi, khái niệm của hai chữ "ba mẹ" vẫn luôn phi thường mơ hồ, khi còn nhỏ con mơ hồ hơn thế.
Nàng không hiểu mẹ nàng sao không thích mình, vì cái gì không muốn nói chuyện với mình. Nàng cũng không tìm được được đáp án, càng không có được một cái liếc mắt của mẹ nàng, chỉ có thể không yên lạnh nhận trào phúng của những đứa nhỏ khác—— bọn họ nói không đúng sao? Bọn họ nói đều là sự thật, cho nên nàng nhút nhát không cách nào phản bác.
"Đó cũng không phải do cô sai." Viên Sơ Nhụy nói.
Đào mẹ chủ trương làm bậy, đích xác tạo phúc cho con gái bà, nhưng cũng huỷ hoại Đào Hựu Tình năm, sai thì chính là bà sai mới đúng, không nên để Đào Hựu Tình gánh vác phần hậu quả này.
"Đúng rồi." Đào Hựu Tình cười nói, "Cậu tôi cũng nói như vậy."
Nhắc tới cậu thì tươi cười trên mặt Đào Hựu Tình tức khắc xán lạn ôn nhu không ít: "Cữu cữu tôi phát hiện trạng thái của tôi không đúng, liền tiến hành một thời gian giáo dục tư tưởng rất dài cho tôi, cũng rất nỗ lực sửa lại suy nghĩ tôi cho đúng."
"Phương pháp sửa chính là để tôi mỗi ngày đứng phía trước gương nhìn rồi khen chính mình, muốn thông qua phương pháp này làm cho tâm lý của tôi, từ trong ra ngoài phải tự tin lên."
Đào Thanh vì nàng nỗ lực rất nhiều, trừ bỏ mỗi ngày đều cổ vũ còn sẽ nghiêm túc mà khen nàng là tiểu công chúa, khen nàng xinh đẹp giống như tiên nữ hạ phàm, mới không phải xấu hề hề như mấy đứa nhỏ kia nói.
Kết quả của sự nỗ lực của Đào Thanh rất tốt, nàng đã đem lòng tin bồi dưỡng cao hơn, rốt cuộc cũng có dũng khí ở trước mặt bạn học ngẩng đầu ưỡn ngực, hơn nữa tin tưởng không phải do chính mình sai, nàng cũng không xấu —— nàng chính là tiểu tiên nữ của cậu nha!
Nàng tán thành nói: "Phương pháp của cậu tôi sự dùng rất được, đứng trước gương khen nhiều thật sự có thể cho tâm lý mình tốt hơn."
Viên Sơ Nhụy nghe xong lúc sau trầm mặc một lát, cứ cảm thấy không đúng chỗ nào, tiện đà ngẩng đầu chần chờ nói: "Tôi cảm thấy, ý của cậu cô, hẳn là không phải muốn cô tự luyến......"
Cậu Đào vì để nàng xây dựng tâm lý tốt hơn, bồi dưỡng tự tin, chứ không phải để nàng tự luyến đi???
Đào Hựu Tình khó có khi ngượng ngùng cười nói: "Tôi đã không cẩn thận, áp dụng phương pháp này hơi quá một chút, chuyện nhỏ chuyện nhỏ."
Viên Sơ Nhụy: "......"
Đó là lớn "một chút" sao? Kia căn bản là kiếm đi nét bút nghiêng ——người ta muốn cho nàng dựa vào tự tin ngẩng đầu làm người, nàng lại dựa vào tự luyến ngẩng đầu làm người!
Đào Hựu Tình hợp tình hợp lý nói: "Mà, mà tự luyến có vấn đề gì sao, tôi đẹp thế thì có thể tự luyến, tôi đẹp tôi quyết định!"
Viên Sơ Nhụy đối với thái độ này của nàng cảm thấy vừa buồn cười lại không còn gì để nói, chỉ có thể nói một câu: "...... Được, Đào tiểu thư cao hứng thì tốt rồi." Ngay sau đó lại hỏi, "Có lẽ, hiện tại tôi nên gọi cô Giang tiểu thư?"
"Thôi, trực tiếp kêu tôi ' Hựu Tình ' thì tốt rồi." Đào Hựu Tình mặt dày vô sỉ nói, "Bởi vì nghe chuyện xưa của tôi, thì chính là bạn của tôi!"
Viên Sơ Nhụy mỉm cười nhìn nàng, cô như thế nào không biết nàng lại còn có thể bá đạo như vậy đây?
Đào Hựu Tình thấy nụ cười của cô, lúc sau xác nhận trên người cô cũng không có địch ý, mới mặt dày vô sỉ mà cong đôi mắt lên, tươi cười như hoa nhìn lại.
Nàng xác thực muốn cùng Viên Sơ Nhụy trở thành quan hệ bạn bè thuần tuý, bởi vì trên người Viên Sơ Nhụy lại mạc danh ôn nhu có cảm giác đáng tin, tiếp xúc gần gũi với cô làm nàng cảm thấy thích —— là thích đến từ bạn bè, cho dù họ cũng không phải bạn bè.
Nhưng chỉ là nàng muốn, nếu Viên Sơ Nhụy không muốn, nàng cũng sẽ lại không đuổi theo cô không bỏ. Loại chuyện làm bạn bè này, cũng phải coi duyên phận.
Sau khi mặt mày vô sỉ thì nàng thật cẩn thận hỏi: "Cho nên chúng ta có thể làm bạn không?"
Nàng đã chuẩn bị tốt bị cự tuyệt.
Viên Sơ Nhụy quét liếc mắt nàng một cái, nhẹ nhàng lên tiếng: "Có thể."
Đào Hựu Tình hơi kinh ngạc, còn không kịp cao hứng, liền nghe thấy Viên Sơ Nhụy nói: "Nhưng nếu cô không lấy được giải Âm nhạc cốc cùng âm nhạc Tây Hải, tôi liền không làm bạn bè của cô."
Hai cái giải địa vị hàm kim cực cao này, có thể lấy được một cái đã đại biểu cho đạt được mức độ nổi tiếng phi thường ở trong nước, không có vị lão bản của công ty giải trí nhà ai không thích hai cái này.
Đào Hựu Tình kinh ngạc nói: "Sao cô còn đưa ra điều kiện!"
Làm bạn bè còn đưa điều kiện, sao cô quá rõ ràng vậy chứ!
Viên Sơ Nhụy bình tĩnh nói: "Rốt cuộc không phải ai cũng có thể làm bạn tôi."
Đào Hựu Tình lâm vào trầm tư, vài giây loại sau nhìn về phía cô: "Rất có đạo lý, vô pháp phản bác."
Ai bảo cô là Tiểu Viên Đổng đây?
Vậy nàng sẽ nỗ lực!
......
Sau khi ăn xong, hai người đứng dậy rời đi, thuận tiện đi ra quầy thu ngân ở cửa trả tiền, Đào Hựu Tình lấy ra thẻ Lận Uyển Thanh cho nàng mà dùng. Sau đó quay đầu lại thực nghiêm túc mà nhìn Viên Sơ Nhụy, nói: "Lần sau, lần sau nhất định sẽ dùng tiền của bản thân mời cô."
Nàng nhất định sẽ kiếm được tiền, dùng tiền của mình mời Viên Sơ Nhụy ăn cơm!
Viên Sơ Nhụy nhìn nàng có động lực mười phần như vậy, nhẹ nhàng cười cười: "Vậy thì tôi chờ."
Lận Uyển Thanh kêu tài xế lại đây đón Đào Hựu Tình, Viên Sơ Nhụy nhìn nàng một mình liền có ý ở lại cùng nhau chờ, chủ yếu là nếu hiện tại Đào Hựu Tình lẻ loi một mình ở bên ngoài xảy ra chuyện thì tổn hại chỉ có Nguyệt Vịnh.
Hơn nữa, các cô vừa trở thành bạn bè, giữa bạn bè quan tâm lẫn nhau cũng là bình thường.
Đào Hựu Tình cảm động mà nói: "Thật cám ơn chúng ta Tiểu Viên Đổng chúng ta, thật cảm động."
Viên Sơ Nhụy: "Vậy hãy kiếm nhiều tiền cho tôi a."
Đào Hựu Tình liền thay đổi sắc mặt: "Vô tình." Lại nói, "Được rồi, không còn sớm, cô mau trở về nghỉ ngơi đi, không cần lo lắng cho tôi, tôi tuyệt đối sẽ không có việc gì."
Viên Sơ Nhụy nhìn thoáng qua thân hình mảnh mai của nàng, thu hồi tầm mắt tiếp tục nhìn bối cảnh phía trước, không nhúc nhích.
Đào Hựu Tình thấy khuyên không được cho nên dứt khoát không khuyên, cúi đầu tay giống hamster chà mặt của mình, lúc chờ nàng lại ngẩng đầu lên thấy bên cạnh Viên Sơ Nhụy đột nhiên xuất hiện người đàn ông không rõ lai lịch, hắn đưa cho Viên Sơ Nhụy một tấm danh thiếp của bản thân, nịnh nọt mà cười nói: "Công ty chúng tôi đang cần chiêu mộ người mẫu, thù lao phong phú, đãi ngộ tốt." Còn cho cô một cái đề nghị.
Viên Sơ Nhụy không dao động.
Người kia nhìn cô vóc dáng tốt người lại xinh đẹp, không muốn từ bỏ, hướng dẫn từng bước nói: "Vị tiểu thư này, công ty chúng tôi thù lao phong phú, tiền lương thật sự rất cao, người khác muốn đến cũng không được, cô hiểu những gì tôi vừa nói không?"
Đào Hựu Tình nhìn nhìn người kia, lại nhìn nhìn Viên Sơ Nhụy bình tĩnh mở miệng nói: "Tôi hiểu được."
Người kia dùng vẻ mặt chờ mong mà nhìn cô.
Đào Hựu Tình quay đầu liền nói với Viên Sơ Nhụy: "Anh ấy nói cô lớn lên thiếu tiền."
Người kia cảm thấy chấn động xưa nay chưa từng có: "???"
Trọng điểm của nàng sao lại không đúng lắm.