Đôi mắt Đào Hựu Tình nhìn tin nhắn này không chớp mắt, ý cười bên môi rõ ràng đang dần phai nhạt vài phần, thế nhưng tâm lại bình tĩnh đến xốc không gợi lên được một tia gợn sóng.
Tình trạng quan hệ nàng cùng mẹ ruột đã ác liệt tới mức này, cho đến ngày này nàng cũng không biết quan hệ hai người vì cái gì sẽ biến thành như vậy, rõ ràng là quan hệ huyết thống thân cận nhất lại giống như người xa lạ nhất.
Bất quá không sao nữa, nàng đã không để bụng, cậu khi sống luôn dạy nàng phải có thân tình, nàng kiên trì lâu như vậy chủ yếu vẫn là vì hoàn thành di nguyện của cậu —— chữa khỏi cho mẹ của nàng.
Nàng trả lời rất nhanh.
—— không có chuyện có đáng giá hay không, con chỉ là muốn hoàn thành nguyện vọng của cậu mà thôi
Mẹ nàng cũng mau trả lời, thời gian không đến một phút, đây là lần đầu tiên bà trả lời tin nhắn nàng nhanh như vậy.
—— là tôi rất có lỗi với hai người
Ánh sáng trong mắt Đào Hựu Tình từng chút một lạnh xuống, mặt không biểu tình trả lời.
—— nếu cảm thấy rất có lỗi, vậy nên sống thật tốt, đừng quên lúc trước là ai bắt lấy tay cậu không chịu buông ra
Phí giải phẫu kỳ sau làm cho gia đình bọn họ vô lực chống đỡ, nhưng bà muốn sống —— không có người nào không muốn sống.
Đào Hựu Tình vẫn nhớ rõ ngày đó, bà nhắm mắt lại nằm ở trên giường bệnh, bộ dáng gắt gao nắm lấy Đào Thanh trong tay, giống như là Đào Thanh vừa đi thì Tử Thần liền sẽ hướng bà lấy mạng.
Là bà đã biểu lộ ra khát vọng với Đào Thanh trước, bà không muốn chết, bà sợ chết, bà muốn sống. Cho nên Đào Thanh mới có thể vì chị gái duy nhất của mình càng thêm không màng thân thể khỏe mạnh mà đi làm, đi bán mạng —— cuối cùng chết một cách ngoài ý muốn.
Trước khi ông chết còn đang vội vã mà chạy tới nơi làm tiếp theo.
Đào Hựu Tình không quên được Đào Thanh qua đời mang đến cho nàng đả kích thế nào, cũng quên không được Đào Thanh cho đến lúc chết đều nỗ lực vì nguyện vọng này, cho nên từ đầu đến cuối nàng đều cho rằng mẹ của nàng hẳn là so với bất luận kẻ nào còn phải nỗ lực sống hơn —— bà thay chính mình, cũng thay em trai đột ngột mất.
Sau tin nhắn trả lời này của Đào Hựu Tình, mẹ nàng cũng không trả lời lại. Đối thoại của hai người vẫn luôn như vậy, trước nay nhiều lắm cũng chỉ mười câu, nói năm câu cũng đủ gian nan rồi, theo thói quen nàng cầm điện thoại về.
Quan Mỹ Lâm chú ý tới sự thay đổi cảm xúc của nàng, thật cẩn thận hỏi: "Làm sao vậy Đào Đào là dì sao?"
Đào Hựu Tình không có phủ nhận, chợt nhẹ nhàng cười nói: "Không có việc gì, đừng lo lắng."
Quan Mỹ Lâm mím môi, lo lắng nhìn nàng, biết nàng không nghĩ quá nhiều về việc phương diện này liền vươn tay đi vỗ vỗ bả vai nàng, nhẹ giọng an ủi nói: "Không có việc gì không có việc gì, Đào Đào chúng ta những ngày sau đều sẽ tốt hơn!"
Nàng ấy nhiệt tình mười phần nói: "Đào Tiên Nữ chúng ta về sau khẳng định có thể trở thành người có tiền, tựa như bảo bảo nhà tớ vậy!"
Đỉnh lưu solo Trì Tuyết Oánh năm đó cũng từng là thiếu nữ khốn cùng, nhưng cô ấy thông qua nỗ lực chính mình hết sức làm ra thành tích hôm nay, bằng bản lĩnh trở thành người có tiền, không bao giờ phải đi qua những ngày tính toán chi li đó nữa.
Quan Mỹ Lâm nghĩ nghĩ, lại nói: "Hoặc là, hoặc là lập tức phất nhanh?"
Dùng cái gì giải sầu, chỉ có phất nhanh. Những lời này Quang đại tiểu thư vẫn thấy đúng.
Tinh thần Đào Hựu Tình lập tức tỉnh táo: "Cái này được, tớ đã chuẩn bị sẵn sàng phất nhanh!"
Lúc này, Viên Sơ Nhụy cũng nói chuyện xong rồi, giáo viên thanh nhạc vỗ vỗ tay, tiếng vang thân hòa nói với Đào Hựu Tình: "Được rồi Hựu Tình, kế tiếp đến tôi kiểm tra cô."
Đào Hựu Tình ngoan ngoãn đáp: "Dạ."
......
Khoảng cách ngày Đào Hựu Tình cùng Nguyệt Vịnh ký hợp đồng đã qua một thời gian, năm ngày này Đào Hựu Tình mỗi ngày vội vàng hoàn thiện sáng tác của mình, vô tâm để ý tới việc nàng muốn trả thù Chu Dĩ Nhu cùng Giang Nhã Lăng.
Giang Nhã Lăng mấy ngày nay cũng không có đi đến Nguyệt Vịnh, tùy ý kết thúc hợp đồng, chỉ nghĩ dù sao ngày giải ước chính thức còn chưa tới, nàng hà tất vội vã đi giải ước, có thời gian còn không bằng ngẫm lại làm thế nào đem Đào Hựu Tình từ bên người Viên Sơ Nhụy đá đi.
Gần đây nàng cũng không có thông cáo, thời gian rảnh rỗi ở nhà ngây người một thời gian, đang lúc nàng hạ quyết tâm lại từ phía Chu Dĩ Nhu ra tay, đã bị Giang ba Giang mẹ kéo đi làm kiểm tra sức khỏe.
"Làm sao lại đột nhiên muốn đi kiểm tra sức khoẻ?" Nàng ngồi ở ghế sau tò mò mà nhìn cha mẹ ngồi ở phía trước.
Giang mẹ là người diện mạo ôn nhu thân hòa, mặt mày còn ẩn ẩn có thể thấy được thời điểm tuổi trẻ rất phong hoa, Giang mẹ quay đầu, ôn thanh nói: "Chúng ta mỗi năm đều phải đi kiểm tra sức khoẻ nha, chỉ là năm nay đi sớm mà thôi."
Một cái đầu khác ngồi ở ghế sau Giang Thu Dương không có ý kiến, cúi đầu nhìn sách trong tay, ngẫu nhiên xem điện thoại một cái, nhìn xem chủ trang chính mình thích nhất có cập nhật cái gì mới hay không, kết quả đương nhiên là không có.
Giang Thu Dương: Hồng Đào Q hôm nay có gì mới không, không có. 【 tịch mịch.JPG】
Cuộc kiểm tra sức khỏe này đối với Giang Thu Dương mà nói là trước sau như một buồn tẻ, đối Giang Nhã Lăng cũng vậy, nhưng đối với Giang ba Giang mẹ nói không giống nhau, bởi vì lần này, bọn họ còn trộm mà tiến hành một cái xét nghiệm khác —— xét nghiệm ADN.
Cùng Giang Nhã Lăng xét nghiệm ADN.
......
Buổi chiều giờ, Đào Hựu Tình từ biệt đồng sự, đeo balo hướng hướng dưới lầu đi, điện thoại trong túi bỗng nhiên vang lên, nàng lấy ra tới nhìn thoáng qua ghi chú mới phát hiện là cuộc gọi tới từ bệnh viện, trong lòng không thể hiểu được mà có loại điềm dự cảm xấu.
Nàng nhăn mày này, bắt điện thoại, sau khi chờ nghe lời nói rõ đối phương thì nàng không khỏi sững sờ ở tại chỗ.
Bệnh viện thông báo cho nàng bệnh tình bà nguy kịch.
Người với nàng như người xa lạ kia...... Thời gian không còn nhiều.
......
Khi Đào Hựu Tình đuổi tới phòng bệnh mẹ nàng, phát hiện đối phương đang ngồi ở trên giường, mặc trang phục bệnh nhân tử khí trầm trầm, vẫn không nhúc nhích nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Vắng lặng đến làm người sợ hãi.
Trong lòng Đào Hựu Tình thế nhưng sinh ra một tia bi thương không thể nề hà, nhưng lại không phải xuất phát từ thân phận con gái, mà là xuất phát từ thân phận một người bình thường, bởi vì nàng lại phải nhìn một sinh mạng đang sống bất đắc dĩ từ thế......
Cả đời người quả nhiên yếu ớt như tờ giấy, một hồi ngoài ý muốn, một hồi bệnh nặng, mạng liền không còn.
Thân Đào mẹ giật mình, đột nhiên quay đầu lại nhìn phía nàng, sau đó liền cứ nhìn nàng như vậy một câu cũng không nói, thời gian tự nhiên một chút một chút mà trôi đi.
Đào Hựu Tình phát hiện so với lần gặp mặt trước đó bà còn già nua hơn, hai mắt vẩn đục vô thần, tựa như một cây thuốc tàn, tùy thời đều có khả năng sẽ tắt.
Đào Hựu Tình đóng cửa lại, đi đến mép giường bà, thời điểm đang định như trước mở miệng hỏi một câu "Mẹ có khỏe không"thì bà bỗng nhiên chậm rãi đứng lên, sau đó ——
Bà quỳ gối trước mặt nàng, giống như sám hối.
Trong mắt Đào Hựu Tình hiện lên một sợi kinh ngạc, tiện đà bình tĩnh lại, cong thân mình đi đỡ bà: "Mẹ không cần thiết như vậy."
Đào mẫu nhẹ nhàng mà đẩy tay nàng ra, thấp đầu, thanh âm khàn khàn mà nói: "Rất xin lỗi."
Lại là ba chữ này.
Bà đối nàng giống như không lời gì khác muốn nói.
Đào Hựu Tình mím môi, không có trả lời, tiếp theo liền nghe thấy bà nói: "Là tôi thực xin lỗi con, là tôi lừa con......"
Đào Hựu Tình nhíu mày: "Có ý gì?"
Lừa? Bà lừa nàng cái gì?
Đào mẹ lặng im một lát, như là đang rối rắm, giãy giụa. Qua một hồi lâu, Đào Hựu Tình mới nghe thấy bà áy náy bất an mà nói: "Con kỳ thật......"
"Không phải con gái tôi."
---------------------