Mang vào bếp xong, đi ra khỏi nhà bếp liền đụng vào lòng ngực rắn chắc của anh.
Cô liền nhướng mặt lên liền gặp sắc mặt như ngọn lửa cháy rừng của anh, anh là đang sắp phát điên rồi.
- Đã đến ngày gỡ bột?
Anh nói tuy không to cũng không như quát nhưng lại mang khí lạnh tê người.
- À...chưa đến.
Cô có hơi run sợ trước khí phách như anh.
- Vậy tại sao lại gỡ?
Anh dùng đôi mắt chim ưng nhìn chằm chằm vào cô.
" Anh lo em sao, còn Đỗ Thu Minh đó là gì của anh?"
Và đó cũng chỉ là những gì cô đang suy nghĩ không muốn nói ra. Cô vẫn cúi đầu không trả lời.
Lửa giận sắp không thể kiềm chế được. Hắn nắm lấy tay cô kéo đi về phía nhà bếp.
- Có phải mẹ bắt cô ấy làm gì không?
Anh lạnh lùng hỏi mẹ Hàn, mọi người đều vì tiếng nói lạnh lùng của anh mà hơi run sợ.
- Mẹ không có... Là nó tự nguyện. Có phải không?
Tuy có hơi sợ với khí phách con trai nhưng mẹ Hàn vẫn mạnh mẽ hỏi người trong phòng bếp.
- Đúng vậy đó.
Tuy họ cũng sợ nhưng lấy lòng chủ tịch phu nhân vẫn là quan trọng hơn.
- Đó con nghe rõ không, không phải mẹ ép vợ con mang thùng hải sản vào bếp.
Nói xong như tự tay vả vào mặt mình, bà liền lấy tay che miệng.
- Mẹ không thấy cô ấy đang băng bột sao?
Hàn Vũ Thần có hơi tức giận. Âm thanh ầm ĩ dưới lầu khiến ba Hàn đang trên thư phòng cũng đi xuống.
- Có chuyện gì?
- Ông...con dâu vu oan cho tôi.
Thấy được chỗ dựa vững chắc ở đây bà liền ôm lấy tay ba Hàn gương mặt như sắp khóc.
- Được rồi, được rồi. Không ồn ào nữa bao nhiêu đủ rồi. Tôi không muốn nhìn thấy mẹ chồng con dâu mâu thuẫn bà nghe rõ không.
- Tôi...
Mẹ Hàn ấm ức đỏ mặt liền lườm cô rõ ghét.
- Tiểu Hà con ổn chứ?
- Con không sao.
- Không sao là tốt. Vũ Thần con xin lỗi mẹ con ngay.
Ba Hàn quay sang con trai Vũ Thần trách mắng.
- Mẹ con nóng nảy xin lỗi mẹ.
Dù biết mẹ có lỗi như do anh hơi nóng nên nhận lỗi với mẹ kính yêu.
Mẹ Hàn buông ba Hàn ra đi lại phía con trai trách mắng nhưng rất cưng chiều.
- Con trai hư, nói chuyện với mẹ kiểu đó con có biết mẹ đau lòng.
Anh buông tay cô ra vỗ vỗ lưng mẹ.
- Con sai, là con sai.
Ba Hàn nhìn cô, biết cô chịu uất ức nhưng biết sao đây ông lại yêu mẹ Hàn đến vậy nên không trách mắng bà được.
Cô chỉ biết cúi đầu cười khổ không muốn ngước mặt lên, có lẽ hai chữ "công bằng" nó không tồn tại đối với cô. Nhưng cũng không sao, mọi chuyện đừng để lớn hơn đối với cô như vậy là bình yên rồi.
Ba Hàn đã nói như vậy anh cũng im lặng không muốn nói gì, mẹ Hàn cũng là người phụ nữ mà anh yêu nhất nên anh cũng không dám nói thêm.
Trên bàn ăn vẫn như cũ mọi người vừa trò chuyện vừa cùng nhau ăn. Chỉ có cô ngồi im lặng mỗi khi ba Hàn hỏi đến thì cô mới trả lời và cười.
Từ đầu bữa cơm đến giờ anh cũng không ăn vô, anh muốn nhanh chống kết thúc ngày hôm nay để mang cô tới văn phòng bác sĩ kiểm tra.
Anh biết cô chịu uất ức như không bao giờ than vãn với anh cũng chả giận hờn gì mẹ cả và đó cũng là một trong những điểm mà anh luôn chú ý đến cô.