Hôm sau, Tống Thanh Hà và Hàn Vũ Thần tạm biệt ông về lại thành phố vì cả hai đều có việc.
Sau chuyến xe dài tiếng hai người đã về đến nhà. Cả một tuần về thăm ông Tống Thanh Hà chưa về nhà chính nên sau khi nghỉ ngơi một lát cô lại chuẩn bị về nhà họ Hàn.
Theo quy tắc của nhà họ Hàn, cho dù cả hai dọn ra ngoài sống thì con dâu phải về nhà chồng vào mỗi ngày cuối tuần để thực hiện quy tắc làm dâu.
Trong suốt hai năm qua số lần Hàn Vũ Thần về nhà cùng Tống Thanh Hà đếm trên đầu ngón. Vậy nên cô cũng không có đánh thức Hàn Vũ Thần dậy mà lặng lẽ đi.
Tống Thanh Hà không hiểu chính mình vì sao lại vì câu nói của Hàn Vũ Thần mà cô lại khóc lóc thê thảm đến vậy. Tống Thanh Hà đã suy nghĩ rất nhiều về câu nói của ông trước khi đi.
" Ta biết con chịu đựng nhiều uất ức, nhưng tuyệt đối không được nói ra hai chữ " li hôn " trước mặt nhà họ Hàn vì họ sẽ không bao giờ chấp nhận, mà còn làm khó con thêm "
Theo như lời ông nội nói, nhà họ Hàn có truyền thống và nghiêm cấm không được phép li hôn cho dù cả hai sống không hạnh phúc cũng phải chấp nhận sống cùng nhau suốt đời.
Nghe xong Tống Thanh Hà câm nín lặng im, vậy là cô phải sống như thế này suốt đời sao? Bức tường mạnh mẽ cô cố gắng nổ lực xây dựng bao lâu nay vì câu nói của Hàn Vũ Thần mà liền sụp đổ tất cả, vậy thời gian sau cô phải đối mặt với Hàn Vũ Thần như thế nào.
Dò đầu bức tóc một hồi Tống Thanh Hà mới đứng dậy rời khỏi nhà.
Hôm nay, có vài người bạn của mẹ Hàn đến dùng cơm trưa, trà chiều và Tống Thanh Hà là người phụ trách.
Vừa đặt tô súp lên bàn ăn mẹ Hàn liền khó chịu cất giọng.
- Đầu bếp nhà họ Hàn dạy cô như vậy sao?
Không cần phải suy nghĩ cô liền biết mẹ Hàn đang kiếm cớ làm khó cô. Biết trước điều đó Tống Thanh Hà mỉm cười lễ phép nói.
- Bởi khẩu vị của ba không ưa mặn nên con có thay đổi gia vị một tí.
Mẹ Hàn tức giận tay đập mạnh lên bàn.
- Cô hiểu cha chồng đến vậy sao? Tôi là vợ ông ấy hơn năm nay, cần cô dạy?
Thấy biểu cảm tức giận của bà, Tống Thanh Hà liền nhanh nhẹn trả lời.
- Dạ không phải, con chỉ..
- Được rồi, ra sau nhà làm vườn phụ Tiểu Nhân.
Tống Thanh Hà bị mẹ Hàn sắc bén cắt lời liền ngậm ngùi cúi đầu.
- Dạ, xin phép mẹ, xin phép cái cô con xuống.
Mọi người chỉ liếc nhìn cô một cái đầy chán nản rồi quay sang mẹ Hàn mỉm cười tươi trò chuyện như cũ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tống Thanh Hà lặng lẽ bước đi. Cô thật sự quá mệt mỏi rồi. Lần nào về cũng thế, lần nào cũng vậy.
- Mợ chủ chịu khổ rồi. Lúc nào về đây cũng bị bà chủ gây khó dễ. Phải chi cậu chủ biết mợ chủ như vậy mà bảo vệ.
Tiểu Nhân nhìn cô đầy thương tiếc.
- Em không cần để ý, chị vẫn ổn mà. Những chuyện này không được phép nói cho Vũ Thần nghe.
Nhắc đến Hàn Vũ Thần tim cô không khỏi se lạnh tủi thân tê dại.
- Tại sao lại không nói cho cậu chủ nghe vậy mợ chủ?
Tiểu Nhân thắc mắc hỏi.
" Biết rồi, anh ấy có ra mặt bảo vệ mình không hay vẫn im lặng cho qua mà không thèm quan tâm? "
Tống Thanh Hà nghĩ sẽ nói như vậy nhưng lại thôi, cô mỉm cười cho qua.
- Sao vậy mợ chủ?
Cô càng không mở miệng Tiểu Nhân càng thắc mắc.
- Tuổi nhỏ, biết thế là được rồi.
Nói rồi, Tống Thanh Hà cho Tiểu Nhân một nụ cười rồi di chuyển đến chậu cây khác tiếp tục cắt tỉa.
Tiểu Nhân im lặng nói nhỏ.
- Cho dù mợ chủ không cho thì em đây cũng phải báo lại cho cậu chủ thôi, biết sao giờ em là camera của cậu chủ vừa lắp đặt mà.
Cảm thán một mình xong Tiểu Nhân cười khúc khích tiếp tục công việc.