Dung Thành

chương 15: đây là giá trị duy nhất để hắn còn có thể tồn tại

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bảy ngày, Ninh Cốc bị nhốt trong căn phòng nhỏ trên đỉnh tháp đồng hồ, chỉ có thể dựa vào đồ ăn đưa tới để phán đoán thời gian.

Ba bữa sáng trưa tối, cậu đều đếm, đã bữa, vừa đúng bảy ngày.

Nếu không nhờ vẫn còn có người đưa đồ ăn tới đây, Ninh Cốc cũng đã bắt đầu hoài nghi phải chăng mình đã bị quỷ thành lãng quên, bảy ngày đêm tuyệt không có bất cứ ai tới thăm cậu, thậm chí còn không có một kẻ nào xuất hiện bên dưới tháp đồng hồ nữa.

“A ——” cậu thò đầu ra ngoài cửa sổ, hô to giữa gió dữ, “A —— Đinh Tử —— Đinh Tử—— Lý Hướng —— Lý Hướng ——”

Gió quá mạnh, ở độ cao như trên đỉnh tháp đồng hồ, gió lại càng mạnh hơn, mấy câu hô to này của cậu, cảm giác âm cuối còn chưa phát ra được đủ đã bị gió thổi tan.

Cậu nhìn vào màn sương mù dày đặc bị gió mạnh thổi ra thành những hoa văn trước mặt.

Tàu sắp tới lần nữa sao?

Đoàn tàu này nếu như là vật sống, vậy thì nhất định là một đoàn tàu có cá tính.

Trong sinh mệnh hữu hạn chừng hai mươi mấy năm của Ninh Cốc, đoàn tàu này đã tới lui vô số lần, khoảng cách dài nhất đủ để cậu tổ chức hai lần sinh nhật, khoảng cách ngắn nhất thì chỉ có một ngày, kẻ lữ hành cuồng nhiệt nhất còn chưa kịp ngủ được một giấc đã lại phải lập tức khởi hành lần nữa.

Nếu như tàu lại tới, cậu phải làm thế nào mới có thể trốn ra khỏi nơi này, rồi lại làm thế nào mới có thể ra khỏi tháp đồng hồ, chuồn ra khỏi công sự dưới đủ những năng lực giám thị nghiêm ngặt để bước lên được tàu?

“A ——” Cậu lại hô to lần nữa, “Lý Hướng ơi ——”

Với kinh nghiệm của cậu, người duy nhất còn có thể tới giải cứu cậu vào lúc này, cũng chỉ có Lý Hướng đã từng giải cứu cậu vô số lần.

“Lý Hướng cùng trưởng đoàn đến Vịnh Lưỡi rồi.” Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói.

Ninh Cốc hoảng sợ, đột ngột xoay người lại, nhìn thấy nửa khuôn mặt của Lâm Phàm trên khung cửa sổ nhỏ.

“Sao chú lại tới đây?” Cậu cảnh giác hỏi một câu.

“Nhìn xem cháu có chạy không.” Lâm Phàm nói.

“Bọn họ đi bao lâu rồi?” Giờ cậu mới phản ứng được lời Lâm Phàm vừa nói.

“Được mấy ngày rồi,” Mặt Lâm Phàm chậm rãi chuyển về chính giữa cửa sổ, nhìn cậu, “Có buồn không?”

“Không buồn.” Ninh Cốc ngồi trở về trên mặt đất.

Ngày thường cậu hiếm khi giao lưu với Lâm Phàm, người này hay ru rú trong nhà, trốn bên trong phòng đến hai ba tháng không lộ mặt cũng là chuyện hết sức bình thường, giờ lại đột nhiên xuất hiện một mình ở đây… Nếu như không có những trải nghiệm ở chủ thành, cùng với truy hỏi cặn kẽ và chuyện muốn kiểm tra giày cậu của Lâm Phàm, cậu cũng sẽ không có ý nghĩ gì cả.

Nhưng giờ lại cảm giác không hề yên tâm.

“Mấy ngày nay đã tự kiểm điểm chưa?” Lâm Phàm hỏi.

Ninh Cốc nhìn gã, trưởng đoàn và Lý Hướng đều không ở đây, vậy thì Lâm Phàm tới kiểm tra xem cậu có ngoan ngoãn ở đây, có hối lỗi hay không, trái lại cũng không có gì để phải nghi ngờ.

“Không.” Cậu trả lời đúng sự thật.

Lâm Phàm nhíu mày: “Trưởng đoàn nhắn lại là lúc nào cháu đồng ý chưa được sự cho phép thì sẽ không đi đến chủ thành, lúc đó sẽ cho cháu đi ra ngoài.”

“Vậy thì cứ chờ,” Ninh Cốc dựa ra sau, “Cháu không ra cũng được.”

Lâm Phàm nhìn cậu không nói gì.

Ninh Cốc cứng đờ trong chốc lát, cũng nhìn lại gã, khung cửa sổ rất nhỏ, vừa khéo chứa được khuôn mặt của Lâm Phàm, cậu nhìn mãi một lúc, rồi không nhịn được hỏi một câu: “Mặt chú bị kẹt vào cửa sổ rồi à?”

“Sao?” Lâm Phàm sững sờ xong bỗng nở nụ cười.

Đây là lần đầu tiên Ninh Cốc nhìn thấy người này cười, không hề đẹp, những nếp nhăn bị che giấu đều lộ ra, nhưng bất kể là đẹp hay không đẹp, đều làm cho Ninh Cốc rất ngỡ ngàng.

Người này còn biết cười.

“Cháu rất giống ba cháu.” Lâm Phàm thu nụ cười lại, nói một câu.

Ninh Cốc còn chưa kịp hết kinh ngạc vì sự vừa xong, đã lại tiếp tục kinh ngạc thêm một lần nữa, tức khắc có cảm giác bị nghẹn, nuốt nước miếng mấy lần mới bình ổn lại được.

“Chú nói cái gì?” Cậu nhảy dựng lên khỏi mặt đất, đi tới cạnh cửa.

Lâm Phàm không nói gì, mặt dịch ra khỏi khung cửa sổ.

“Lâm Phàm!” Ninh Cốc nổi nóng, lập tức thò đầu ra bên ngoài cửa sổ, nhìn thấy Lâm Phàm đã xoay người, đang đi xuống cầu thang.

Cậu lấy sức đạp mấy đạp lên cánh cửa sắt, bọc kim loại trên giày va vào cửa thành những tiếng loảng xoảng.

“Đừng đi! Chú có ý gì?” Cậu hô to.

“Lúc tàu tới, thủ vệ sẽ đổi ca trực,” Giọng Lâm Phàm nhỏ dần đi, “Có đi được hay không, phải dựa vào cháu.”

“Lâm Phàm!” Ninh Cốc rụt đầu trở về trong phòng, víu lấy cửa sổ lấy sức lắc mạnh mấy cái.

Cửa sổ đương nhiên sẽ không hề sứt mẻ, giọng Lâm Phàm cũng đã biến mất.

“Một ngày mới chào đón bạn.”

Cơn đau đầu còn chưa thuyên giảm, lúc nghe thấy câu chào hỏi của hệ thống, Liên Xuyên vẫn đang bị ù tai.

Bữa sáng hôm nay là thịt bò và trứng gà, hắn ăn hết rồi cũng không nếm ra được mùi vị gì, chỉ thấy đắng miệng.

Đã được một tuần, tần suất cơn đau đầu đã giảm đi rất nhiều, chừng hai ngày nữa hẳn sẽ biến mất.

Liên Xuyên thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài mua ít vật dụng sinh hoạt, rồi đến nhà Lôi Dự.

Hắn không quen mặc thường phục, cũng không quen đi bộ trên đường, càng không quen đi giữa đám đông.

Tuy rằng những lúc như vậy, hắn sẽ không cảm nhận được những ánh mắt cừu hận, sẽ không nghe thấy tiếng chửi bới nguyền rủa độc địa, cũng không áp lực khi phải đối mặt với ánh mắt tuyệt vọng hết lần này tới lần khác.

Nhưng dường như hắn còn muốn làm một con linh cẩu hơn.

Linh cẩu có mục tiêu, linh cẩu có sợ hãi, linh cẩu có giãy giụa dẫu có ra sao cũng phải sống sót.

Mà Liên Xuyên, một người bình thường nhất có trong tay thẻ thân phận cấp hai của chủ thành thì, hoạt động có ý nghĩa duy nhất có thể nghĩ ra được trong cả ngày hôm nay chỉ là đi mua kem đánh răng.

“Muốn vị gì?” Nhân viên thu ngân lấy thẻ thân phận của hắn qua quét một cái, “Tháng này cung ứng bốn vị, chanh vàng, táo, ớt xanh, tiêu.”

“Táo.” Liên Xuyên trả lời.

“Còn lấy gì nữa không?” Nhân viên thu ngân lấy từ phía sau ra một tuýp kem đánh răng màu trắng, bỏ vào cái máy bên cạnh, vài giây sau, một tuýp kem đánh răng màu hồng từ cửa ra lọt vào cái hộc bên tay Liên Xuyên.

“…Không cần.” Liên Xuyên thoáng do dự, cầm lấy tuýp kem đánh răng, “Sao lại là màu hồng?”

“Táo là màu hồng mà.” Nhân viên thu ngân nói.

“Táo không phải là màu xanh à?” Liên Xuyên nói.

“Đó là táo xanh,” nhân viên thu ngân nói, “Muốn màu xanh có thể chọn ớt xanh.”

“Thôi.” Liên Xuyên cầm kem đánh răng, xoay người rời đi.

Mua xong tuýp kem đánh răng màu hồng, Liên Xuyên đã không còn việc gì cần đi lại trên phố nữa, hắn nhìn qua bốn phía, nên tới nhà Lôi Dự rồi.

Dì Xuân sáng sớm đã mua xong nguyên liệu, nói rằng muốn làm cho hắn vài món ngon, còn bảo hắn gọi cả Đại Ca tới.

Thật ra hắn có gọi, nhưng chỉ cần không có nhiệm vụ, sẽ không biết được Đại Ca đang ở đâu, có đi ăn cơm không cũng không rõ.

Đến nhà Lôi Dự cần băng ngang qua bốn trục tung, tuy đều nằm ở khu B, nhưng nơi ở của Liên Xuyên là ký túc xá cao cấp do bộ nội phòng phân cho, căn bản nằm trên một đường chéo với nhà Lôi Dự, cho nên Lôi Dự cũng chỉ về nhà vào kỳ nghỉ.

Tuy không phải ngày nào cũng gặp mặt, nhưng tình cảm vợ chồng thực ra vẫn luôn rất tốt, không hổ là hôn nhân tự do yêu đương, không hoàn hảo được bằng bạn đời do hệ thống ghép đôi, nhưng lại vì liếc mắt một cái giữa đám đông mà động lòng khắc phục được mọi sự không hoàn hảo.

Liên Xuyên đảo mắt một vòng qua bốn phía, ai cũng đều đang chỉ nhìn dưới chân mình, hắn đi về hướng lối vào đường tàu điện ngầm.

Giao thông ở chủ thành rất đơn giản, không có hệ thống giao thông công cộng trên mặt đất, chỉ có mấy con đường tàu điện ngầm kết nối bốn khu của chủ thành với nhau, mỗi trạm dừng dưới lòng đất đều rất lớn, từ quy mô của trạm dừng cùng với những bảng quảng cáo trải rộng khắp mặt tường mặt đất đã có thể nhìn ra được chủ thành từng phồn hoa tới nhường nào.

Hãy để ánh nắng chủ thành đánh thức bạn mỗi sớm mai, đã từng là một câu quảng cáo tự tin tới cỡ nào.

Hiện giờ trạm dừng vẫn lớn như cũ, nhưng tần suất sử dụng lại không tới một nửa, hầu hết các nơi đều đã chìm trong sương đen, biển quảng cáo cũng đã tắt từ lâu, mấy tờ giấy trên tường hầu hết đều là tuyên bố thông cáo và lệnh cấm của sở thành vụ.

Những người vô gia cư đều chọn thà tiến vào Thung lũng lạc lối, chứ cũng không muốn nương mình tại những nơi không người của trạm dừng.

Liên Xuyên đứng trên sân ga, ngây người mắt nhìn về phía trước, nhưng mọi cảm quan của hắn đều đang vận hành, theo thói quen lưu ý tới từng kẻ xung quanh.

Người đàn ông mặc áo màu xám phía sau, ngay từ lúc tiến vào hắn đã chú ý tới.

Thoạt nhìn không khác gì với mọi cư dân bình thường của chủ thành, nhưng Liên Xuyên vẫn có thể cảm nhận được sự đáng ngờ trong mắt gã.

Thân phận không phải thứ hắn để ý, hiện giờ hắn không phải linh cẩu, cho dù trước mặt có đứng một BUG, hắn cũng không thể động thủ được, mọi công nhân viên chấp pháp của chủ thành sau khi cởi đồng phục ra, đều chỉ được phép tồn tại bằng trạng thái người thường.

Người này muốn làm gì, hắn cũng không quá để ý, ở chủ thành, dưới tình huống bình thường, trước mắt không có một ai có thể đe dọa tới an nguy của hắn.

Chuyện hắn để ý là, một người có trạng thái rõ ràng không phải là “cư dân đủ tư cách” như vậy đã bắt đầu xuất hiện ở khu B.

Người áo xám theo hắn lên tàu, vẫn luôn đứng cách hắn chừng một mét, dọc dường, mắt không hề nhìn hắn dù chỉ một lần, mà khóe mắt lại vẫn luôn dừng lại trên người hắn.

Lúc Liên Xuyên xuống xe, gã áo xám cũng xuống theo.

A khu B có hai khu vực cư trú lớn, người lên tàu xuống tàu đều rất đông, Liên Xuyên xuống xe xong, gã áo xám chen vào giữa đám đông đi tới phía trước hắn.

Có sáu lối rẽ để lên mặt đất, là một khoảng cách rất dài, sau khi đi qua lối rẽ thứ ba, gã áo xám quay đầu lại nhìn thoáng qua, phía sau không có ai đi theo, chỉ có hành khách chân bước vội vàng.

Gã dừng lại, thò bàn tay vào trong túi áo khoác lần mò.

Còn chưa kịp lấy thứ bên trong túi áo khoác ra, gã đã có cảm giác bên trái có thứ gì đó va vào mình, cả người gã tựa như đã có một nháy mắt rời khỏi mặt đất.

Tới lúc lấy lại tinh thần, gã đã bị bóp lấy yết hầu ấn lên vách tường lối đi tu sửa cạnh đó.

“Đừng động đậy,” Liên Xuyên ấn ngón cái lên yết hầu gã áo xám, “Đừng nói.”

Vẻ mờ mịt trong ánh mắt của gã áo xám chậm rãi rút đi, biến thành kinh hoàng, nhưng vẫn cứng đờ không dám cử động, cũng không phát ra tiếng.

Liên Xuyên duỗi tay lấy thẻ thân phận của mình từ trong túi ra, dùng ngón tay kẹp quơ quơ trước mặt gã, rồi bỏ lại vào túi trong áo khoác mình.

Sau khi mua xong tuýp kem đánh răng màu hồng, hắn cất thẻ thân phận hơi qua loa, có lẽ đã bị người này nhìn chằm chằm cả dọc đường.

“Đừng báo cảnh,” gã áo xám nói cẩn thận mà sốt sắng, “Xin anh…tôi chỉ muốn mua ít đồ ăn…”

Ngón tay Liên Xuyên dùng lực, lời gã nói bị kẹt lại trong cổ họng.

“Tôi bảo, đừng nói,” Liên Xuyên nói, “Tôi đi xong là anh có thể đi.”

Gã áo xám chớp mắt.

Liên Xuyên buông tay ra, xoay người rời khỏi lối đi.

Lấy được thẻ thân phận cũng không thể cứ thế cầm đi mua đồ được, tin tức xác nhận không khớp, sẽ bị thu gom dọn dẹp lập tức. Nếu muốn dùng, cần phải đến Thung lũng lạc lối, tìm một Con dơi có thể viết lại thông tin thân phận vào thẻ hộ.

Nhưng trước lúc tìm được Con dơi có khi đã bị lạc, có khi đã bị đánh chết, cũng có thể sẽ mãi vẫn không tìm được Con dơi rồi chết đói, cuối cùng tìm được xong cũng sẽ vì không trả nổi phí, bị Con dơi cướp thẻ thân phận sau đó đánh chết hoặc là đói chết, dù sao thì một tấm thẻ thân phận cũng có thể làm được rất nhiều chuyện, giá trị một tấm thẻ nguyên vẹn như vậy rất cao.

Liên Xuyên không muốn nghe những người như vậy nói chuyện, cho dù là trong nhiệm vụ, hay là trong sinh hoạt hằng ngày.

Hắn không muốn nghe thấy bất cứ lời nói bất lực và tuyệt vọng nào cả.

Những lời nói này đó sẽ kéo con người ta vào vực sâu, mãi mãi không nổi lên được.

“Đại Ca còn tới sớm hơn cậu,” Dì Xuân đưa một cốc đồ uống tới, “Nếm thử đi.”

“Tôi mới đi mua ít đồ rồi mới lại đây.” Liên Xuyên nhận lấy đồ uống uống thử một ngụm, khá ngon, vị ngọt hơi chua chua, không bị ngán.

Nhà Lôi Dự không có gì thay đổi, đơn giản mà ấm cúng, trong phạm vi năng lực mình cho phép, hai vợ chồng họ đều rất ưa thích thêm thắt các loại trang trí cho căn nhà.

Sofa và ghế tựa cũng có tới vài bộ kiểu dáng chất liệu khác nhau.

Đại Ca chiếm một cái ghế sofa đơn mềm mại, đang ngủ gà gật.

Cũng không biết là ngủ gật thật hay ngủ gật giả, nói chung là đang nhắm mắt lại không để ý tới mọi người.

Lúc dì Xuân đi chế biến thức ăn, Lôi Dự cầm bao thuốc lá ngồi xuống bên cạnh Liên Xuyên: “Muốn không?”

“Không cần.” Liên Xuyên xua tay.

“Mua gì?” Lôi Dự châm thuốc cho mình, nhìn hắn.

“Kem đánh răng.” Liên Xuyên lấy tuýp kem đánh răng màu hồng trong túi ra bóp bóp, “Đáng yêu nhỉ.”

Lôi Dự nở nụ cười: “Từ nhỏ đã không thích màu hồng.”

Liên Xuyên cũng cười, không nói gì.

Lôi Dự nhắc tới lúc còn nhỏ, hắn lại thấy đau xương, tuy rằng thuở nhỏ vẫn còn có rất nhiều những ký ức khác, dì Xuân đưa hắn đi chơi trò chơi, đưa hắn đi xem các con vật, làm thức ăn cho hắn… Nhưng đau đớn và sợ hãi mới là thứ rõ ràng nhất trong mọi ký ức.

Người ta sẽ không cười đến khắc cốt ghi tâm.

Đau đớn mới vậy.

Người ta sẽ không vui vẻ đến khắc cốt ghi tâm.

Sợ hãi mới vậy.

“Trạng thái gần đây thế nào?” Lôi Dự rít điếu thuốc, im lặng trong chốc lát rồi bỗng hỏi một câu.

“Khá tốt.” Liên Xuyên nhìn gã, Lôi Dự rất ít khi hỏi như vậy, có thể làm cho gã hỏi ra một câu như vậy, hơn nửa là có tin tức gì đó không liên quan tới cơ mật nòng cốt mà chỉ liên quan tới chính Liên Xuyên.

Đại Ca thật sự đang giả vờ ngủ gật, Lôi Dự vừa hỏi xong câu này, nó đã hé một con mắt ra.

“Ninh Cốc kia,” Lôi Dự nói, “Nếu như lại đến chủ thành một lần nữa, có lẽ sẽ sắp xếp cậu đi đối phó.”

“Cậu ta sẽ lại đến?” Liên Xuyên nhíu mày, “Hiện giờ, thoạt nhìn đến năng lực tự bảo vệ cho bản thân mà cậu ta cũng không có.”

“Cũng không thể nói như vậy được,” Lôi Dự nói, “Cậu ta đã chạy thoát khỏi tay cậu, không chỉ có cậu ta chạy thoát, người đi cùng cậu ta cũng chạy thoát.”

Đại Ca nhắm mắt lại, thở một hơi ra từ lỗ mũi.

“Chạy thoát khỏi tay tôi, cần tôi đi bắt,” Liên Xuyên nói, “Là vậy sao?”

“Không phải.” Lôi Dự dí tắt điếu thuốc mới rít có vài hơi, nhìn chằm chằm vào tàn thuốc mãi vẫn không nói gì tiếp.

Liên Xuyên cũng không mở miệng, chờ gã nói tiếp.

“Lần này nhất định phải bắt được, bắt sống,” Lôi Dự nói, “Không tiếc bất kể giá nào, bất kể cậu ta có trốn vào đâu, chỉ có cậu mới làm được.”

“Bất kể trốn vào đâu,” Liên Xuyên cười, mà rất nhanh mặt đã lạnh đi, “Bao gồm cả Thung lũng lạc lối, đúng không?”

Lôi Dự gật đầu.

Đại Ca hung hăng cào móng trên sofa.

“Mới đấy, cào rách rồi có vá lại cho tôi không?” Dì Xuân bưng khay ra, liếc mắt nhìn Đại Ca một cái, đặt khay xuống trước mặt Liên Xuyên, “Lót dạ trước đi, món khác dì vẫn đang làm.”

“Vâng.” Liên Xuyên đáp.

“Xuyên,” Dì Xuân nhìn hắn, “Chỉ có cậu thông qua được thí nghiệm phù hợp.”

“Lực ý chí của cậu, không ai có thể vượt qua được,” Lôi Dự nói, “Nếu có thể bắt được Ninh Cốc ở bên ngoài là tốt nhất, nếu như cậu ta vào Thung lũng lạc lối, rơi xuống trong tay Cửu Dực, vậy đó sẽ là một lá bài của Cửu Dực, chúng ta không thể mạo hiểm.”

Liên Xuyên không nói gì, Thung lũng lạc lối cũng không phải một nơi đáng sợ tới cỡ nào, trong con mắt của hắn, trạng thái của những người sinh sống ở đó xem ra không hề thua kém người ở chủ thành.

Nhưng ngoài Con dơi ra thì, những kẻ mang theo thông tin của chủ thành đi vào đó đều chưa bao giờ ra ngoài cả, hắn không rõ vì sao Lôi Dự và dì Xuân lại khuyên hắn đi vào.

“Cậu cần phải đi,” Dì Xuân nắm lấy tay hắn, bàn tay hơi run lên, giọng hạ xuống rất thấp, “Không chỉ để bắt được Ninh Cốc.”

Liên Xuyên nhìn cô, đột nhiên hiểu ra được vì sao.

Một kẻ lữ hành có thân phận hoặc là năng lực đặc thù, cấp trên yêu cầu cần phải bắt sống cũng không phải chuyện gì lạ, nhiệm vụ như vậy hoàn toàn không phải là hiếm đối với đội dọn dẹp.

Mà một câu cuối cùng này của dì Xuân, lại là đang nhắc nhở hắn.

Nếu như đã cần thiết, vậy thì hắn cần phải đi vào, đi vào để chứng minh bản thân mình.

Tựa như trước đây hắn cần phải chứng minh bản thân có thể phù hợp với Betelgeuse, hiện giờ hắn cần chứng minh bản thân có thể chịu đựng được Thung lũng lạc lối, hắn cần phải chứng minh rằng, bản thân mình là không thể thay thế.

Không thể thay thế, đây là giá trị duy nhất để hắn còn có thể tồn tại.

Đinh Tử sinh sống ở quỷ thành mười mấy hai mươi năm, mà vẫn chưa bao giờ sống những ngày tháng rõ nét đến vậy.

Lúc bước ra khỏi cửa nhà, nó liếc mắt nhìn những vạch bị khắc vào tấm kim loại cạnh cửa, dùng tay moi đếm một lần, mười sáu vạch.

Ninh Cốc đã bị nhốt trên tháp đồng hồ mười sáu ngày, mà nó lại không có lấy nổi một cơ hội lại gần tháp đồng hồ, đến một lần cũng không, quả thực là đang sỉ nhục tình anh em chí cốt giữa nó và Ninh Cốc.

Hôm nay nó không thể chờ được nữa, trưởng đoàn và Lý Hướng đi Vịnh Lưỡi, cứ cách một khoảng thời gian là bọn họ sẽ đi một lần, mỗi lần đại khái chừng hai mươi ngày, trong khoảng thời gian này, bọn họ sẽ không trở về, mọi chuyện đều giao cho Lâm Phàm xử lý.

Lâm Phàm ngày thường không hay ra mặt, nếu như không nhân thời gian này cứu Ninh Cốc ra, đợi tới lúc mấy người trưởng đoàn trở về, vậy thì thật sự sẽ là không có lấy một cơ hội, với tính cách cứng rắn của trưởng đoàn, chưa biết chừng sẽ nhốt Ninh Cốc thành một bộ xương trắng.

“Đi đâu?” Chùy Tử đứng ở cửa.

“Đi tìm Địa Vương.” Đinh Tử nói.

“Mày tìm lão ấy ba lần rồi,” Chùy Tử thở dài, “Lão không lấy được gì hời sao lão lại giúp được.”

“Lão già lăn lộn nhiều năm như vậy, thể nào cũng sẽ có cách,” Đinh Tử cau mày, quay mặt về phía gió đeo kính bảo hộ lên, thứ này là Chùy Tử đưa cho nó, Ninh Cốc kiếm cho nó được ở Thung lũng lạc lối, “Em lấy đồ ra đổi với lão.”

Chùy Tử tóm lấy cánh tay nó: “Lấy gì ra đổi?”

“Cái móng vuốt khỉ kia.” Đinh Tử nhìn gã.

“Đó là móng vuốt chim ưng.” Chùy Tử nói.

“Em thấy giống vuốt của khỉ hơn.” Đinh Tử kiên trì.

“Con khỉ không có móng vuốt.” Chùy Tử nói.

“Anh thấy bao giờ chưa?” Đinh Tử không phục.

“Mày thấy bao giờ chưa?” Chùy Tử cũng không phục.

Đinh Tử không nói nữa, dựng cổ áo đi ra ngoài.

“Cả quỷ thành có khi chỉ có đúng một cái thôi,” Chùy Tử đi theo, “Đổi xong là không còn nữa đâu.”

“Ninh Cốc cũng chỉ có một thôi,” Đinh Tử nói, “Chẳng lẽ nó còn không bằng một cái móng vuốt khỉ?”

“Thôi được rồi,” Chùy Tử gật đầu, “Anh đi cùng mày.”

“Không cần, đây là chuyện của một mình em.” Đinh Tử nói.

“Anh sợ lão lừa cả đồ của mày rồi vẫn chưa nghĩ ra được cách,” Chùy Tử cử động cánh tay, “Lão không ngoan ngoãn anh sẽ tẩn lão.”

Thời gian cơm trưa hôm nay chắc đã qua, bởi vì Ninh Cốc đói bụng, dựa vào mức độ đói, cậu cảm thấy cơm trưa hẳn nên được đưa tới từ ít nhất cũng phải một tiếng trước.

“Này!” Cậu đá đá cánh cửa sắt, “Chốc nữa tôi chết đói bây giờ!”

Truyện Chữ Hay