Dung Thành

chương 1: một ngày mới chào đón bạn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Một ngày mới chào đón bạn.”

Cửa khoang ngủ mở ra, Liên Xuyên nghe thấy câu chào hỏi quen thuộc của hệ thống.

Hắn ngáp một cái.

Giọng nói này không hề có bất kỳ khác biệt nào với lần đầu tiên nghe thấy trong trí nhớ của hắn, giọng nữ không đổi, âm điệu không đổi, tốc độ nói không đổi.

Trong lúc đi ra khỏi khoang ngủ, Liên Xuyên vẫn đang nghĩ ngợi về ý nghĩa của việc làm một câu chào hỏi của câu chào hỏi này.

Sáng sớm vĩnh viễn bất biến.

Tỉnh dậy, nghe thấy giọng nói này, cửa khoang mở, bước chân trái ra.

Thật sự là một ngày mới? Không phải một ngày trước đó? Hoặc là rất nhiều ngày sau đó?

Có điều, băn khoăn của hắn cũng không có ý nghĩa gì, mỗi ngày và mỗi ngày, cũng chưa chắc đã có gì khác nhau, mỗi ngày đều là ngày hôm nay.

Thứ duy nhất có thể dùng để phán đoán, cũng chỉ có cơn đau đầu như nứt ra, bất chấp thời điểm của hắn.

Nằm xuống ngủ vào một ngày đau đầu.

Tỉnh dậy không đau đầu.

Cho nên đây là một ngày mới.

Hắn liếc qua đồng hồ trên cổ tay, trên đồng hồ là một số màu xanh.

Hôm nay nghỉ ngơi.

Hắn lấy từ trong hộp đồ ăn sáng ra hai khối vuông, một khối màu trắng, một khối màu nâu, trên bao bì trong suốt có in chữ cái, nói cho hắn rằng khối màu trắng là trứng gà, còn màu nâu là thịt bò.

Thật sự là một ngày mới, bữa sáng lần trước là màu xanh lá cây và màu trắng.

Có điều hắn không ăn, nhìn thấy màu đã không có khẩu vị.

Bộ đàm trên bàn phát ra một chuỗi tạp âm ngắn ngủi.

Cùng lúc cầm lấy bộ đàm, Liên Xuyên nghe thấy giọng của Lý Lương.

“Trường học trung tâm số một,” Trong giọng nói của Lý Lương có lẫn cả tiếng thở dốc, “Lập tức tới đây.”

“Dư thừa?” Liên Xuyên xoay người lại mở tủ quần áo, mà lúc hỏi ra khỏi miệng, hắn đã biết chắc chắn là không phải, nếu chỉ là dọn dẹp nhân khẩu dư thừa, căn bản không cần tới đội viên đang nghỉ ngơi trở về vị trí.

“Có thể là năng lực đột biến, nhưng lại không thể nào bóc tách được,” Lý Lương nói, “Đã chặn lại ở…”

Trong bộ đàm vang ra giọng của đội trưởng Lôi Dự: “Lùi lại!”

Ngay sau đó là một tiếng nổ tung.

Lý Lương quỳ rạp dưới mặt đất, tai đã bị chấn động tới mức không nghe thấy được gì, chỉ có tiếng vù vù không ngơi nghỉ, trước mắt toàn là bụi mù, thứ duy nhất có thể nhìn thấy được là những mảnh vỡ màu đen trong khói bụi.

Không biết là những mảnh vỡ sót lại của đội viên nào.

Cậu ta ho khan vài tiếng, rồi nhìn qua bốn phía, muốn tìm thấy những đội viên khác.

“Học sinh đều được sơ tán rồi.”

Lý Lương cuối cùng cũng nghe thấy được giọng nói phát ra từ bộ đàm, tiếp đó lại nghe thấy giọng đội trưởng: “Phân tán đội ngũ, tiếp cận, tổ ba tổ bốn bao vây từ phía sau tòa nhà, ép anh ta ra ngoài bãi đất trống bên ngoài tòa nhà!”

“Không đợi Liên Xuyên đến?” Lý Lương đứng dậy, dựa vào đằng sau một tấm sắt không biết đã bay tới bên cạnh mình từ lúc nào, đi về phía trước nhìn vào bên trong tòa nhà, đều không thấy một bóng người nào.

“Có bốn tổ ở đây! Còn thiếu một Liên Xuyên nữa sao!” Lẫn trong giọng nói khàn khàn là bực bội và phẫn nộ, “Liên Xuyên là chúa cứu thế chắc! Nếu như ngay cả người cùng kề vai chiến đấu với mình mà cậu còn không tin tưởng như vậy, thì còn làm cái rắm gì nữa!”

Lý Lương không nói gì nữa, lúc tổ viên phía trước bắt đầu di chuyển, cậu ta đi cách đó mấy mét, tiến lại gần về phía bên trái đằng trước tòa nhà.

“Hai mắt nhìn thật chặt,” Lôi Dự hạ giọng, “Trước lúc anh ta tấn công sẽ có ánh sáng đỏ.”

Ánh sáng đỏ lóe lên trong khoảng thời gian rất ngắn, không nói tới chuyện đến giờ bọn họ vẫn chưa biết vị trí cụ thể của mục tiêu, kể cả có biết đi nữa, thì thời gian ánh đỏ lóe lên cũng ngắn tới nỗi đội viên thông thường căn bản sẽ không thể nào phản ứng kịp, chỉ cần người nằm trong phạm vi công kích, là sẽ chết.

Nhưng gã vẫn phải siết chặt vòng vây, bên cạnh chính là trường học, và cả một bệnh viện.

Trước lúc Liên Xuyên tới đây, cần phải khống chế được mục tiêu.

Người duy nhất có thể phản ứng giữa lúc ánh đỏ lóe lên và công kích xuất hiện là Liên Xuyên, mọi người đều hiểu rõ chuyện này, bao gồm cả Long Bưu đang ngùn ngụt lửa giận.

“Tôi còn hai con phố nữa là đến,” Bộ đàm vọng ra giọng Liên Xuyên, “Mục tiêu?”

Lôi Dự nhìn chăm chú vào tòa nhà, không thấy được bất cứ động tĩnh nào, xung quanh cũng tĩnh lặng một cách đáng sợ, tất cả đội viên đều đang đợi lệnh phía sau công sự.

“Là một thầy giáo,” Lý Lương dùng tần số bí mật giới thiệu ngắn gọn, gửi tọa độ cho hắn, “Đang lên lớp bỗng nhiên bắt đầu nói… về thời gian, đã bắt đầu hay chưa, đã kết thúc hay chưa… một vài nội dung rất kỳ lạ.”

Liên Xuyên bên đầu kia không nói gì.

“Bọn tôi nhận được mệnh lệnh phán đoán không rõ ràng, đi qua đây thu hồi,” Lý Lương nói, “Anh ta đột nhiên tấn công.”

“Cách tấn công?” Liên Xuyên hỏi.

“Nổ mạnh,” Lôi Dự nói, “Không nhìn rõ được quỹ đạo, nhưng giờ điều thiết bị tới cũng không kịp nữa, cậu phải ra một đòn trí mạng.”

“Hiểu rồi.” Liên Xuyên nói xong, lại không có âm thanh gì nữa.

Lúc Lôi Dự muốn xác nhận vị trí của hắn một lần nữa, trong tòa nhà chợt lóe lên một luồng ánh sáng đỏ.

Nơi cách đó mấy mét tức khắc biến thành một màn khói bụi, tiếp theo, một tiếng nổ thật lớn truyền vào tai gã, ngay sau đó, một mảnh vỡ màu đen xẹt qua trước mắt gã.

Đây là đội viên mới vừa bị bắn trúng.

Đội viên hôm nay mới chấp hành nhiệm vụ thu gom lần đầu.

Nói một cách chính xác, là mảnh vỡ của cậu ta.

Mặt cậu ta.

Lôi Dự thậm chí còn có thể nhìn thấy vẻ mịt mờ trên khuôn mặt ấy.

Lần công kích này qua đi, một bóng đen chợt lóe qua một cửa sổ trên tầng ba.

“Anh ta sắp ra ngoài!” Lôi Dự hô to, vươn cánh tay ra từ phía sau công sự, khẩu súng trang bị trên xương trợ lực () cùng lúc đó đã chuẩn xác bắn trúng vào cửa sổ.

() xương trợ lực Exoskeleton là thiết bị đặc biệt được chế tạo có chức năng bổ trợ sức mạnh và khả năng cho con người nhờ bộ giáp ngoài đeo lên mình. Hiện tại các thiết bị dạng exoskeleton mới chỉ dùng để phục vụ mục đích quân sự nên mục tiêu của các dự án chế tạo Exoskeleton là tạo ra một “khung xương” giúp tăng tốc độ, tính cơ động và sức mạnh của con người, ngoài ra Exoskeleton còn có tác dụng như một bộ giáp bảo vệ binh sỹ (theo trithuctre)

“Đi theo tôi!” Long Bưu vọt về phía trước tòa nhà, nằm rạp người xuống, tạm thời giấu mình phía sau một cây cột.

Cây cột không có bất cứ tác dụng yểm hộ nào, nhưng Lôi Dự cũng không ngăn cản.

Sau khi tạm dừng lại trong một thoáng chốc, Long Bưu lại đứng dậy lần nữa, nhanh chóng lao vào trong tòa nhà, thành viên tổ số ba đi theo sau gã cũng vọt vào theo.

“Ở tầng hai!” Giọng nói gấp gáp của Lý Lương phát ra từ bộ đàm.

Mục tiêu đã từ tầng ba xuống tầng hai thế nào, không một ai nhìn thấy, cũng không có thời gian để ngẫm nghĩ nữa, Long Bưu cùng đội viên trong tổ gã sẽ lập tức đối diện trực tiếp với mục tiêu.

Nhiệm vụ nói rằng, mục tiêu là một thầy giáo, tuổi.

Mà mục tiêu trước mắt trông có vẻ nhỏ hơn nhiều so với độ tuổi , lại giống một thiếu niên hơn.

Kể cả là vậy, gã cũng không chút do dự nâng tay lên, vũ khí trên cánh tay chiếu ra tia sáng màu lam đậm, giống như một tia chớp thật nhỏ.

Mục tiêu chính là mục tiêu, bất kể tuổi tác, bất kể thân phận, nhiệm vụ chính là nhiệm vụ, cần phải hoàn thành.

Nhưng gã đã thấy ánh đỏ lóe lên.

Và cả một bóng đen thon dài xẹt qua giữa ánh đỏ.

Gã biết mình hẳn sẽ không có cơ hội chạm vào đầu đạn trên vũ khí mình nữa.

Cũng biết mình sẽ không chết.

Một tiếng vang lớn phát ra từ bên trái gã, từng hòn đá vỡ nát quấn trong bụi dày mang theo gió ào về phía gã, gã bị chấn động tới mức bay ngang ra xa hơn một mét.

Nhưng gã không bị thương, mục tiêu tấn công chệch.

Bóng đen kia va cho mục tiêu văng ra khỏi vị trí mấy mét, giẫm chân lên tường trước lúc hạ xuống đất, lộn nửa vòng trên không, rồi dừng lại phía trước mục tiêu.

Bộ lông màu nâu đỏ, hai cái tai màu đen dựng đứng, chân sau thon dài mà cường tráng, lực bật đáng sợ……

Đây là con linh miêu tai đen () của Liên Xuyên.

() linh miêu tai đen: hay còn gọi là mãn rừng, là một loài mèo hoang có kích thước trung bình khoảng m (, ft) chiều dài. Linh miêu tai đen thỉnh thoảng được gọi là linh miêu sa mạc hoặc linh miêu châu Phi, linh miêu Ba Tư.

Mục tiêu đã ngã lăn quay ra giữa đất, nhưng không đợi cho bất cứ ai phán đoán ra được hình thức tấn công của anh ta, ánh đỏ đã một lần nữa xuất hiện.

Rồi biến mất.

Công kích lần này đã không thể nào phát nổ được nữa.

Thân thể anh ta đã bị đục lỗ.

Một cái lỗ xuyên thủng qua bụng, xung quanh là tro tàn màu đen, nhẹ nhàng phập phồng theo nhịp thở.

Người duy nhất có thể chớp được thời cơ để tấn công ở tốc độ như vậy, chỉ có mình Liên Xuyên.

Long Bưu lau mặt, đứng lên, nhìn thoáng qua thành viên tổ mình, không có ai bị thương.

“Mục tiêu đã mất đi năng lực tấn công.” Liên Xuyên cúi đầu nhìn kẻ đã bất động bên chân.

“Thu gom.” Bộ đàm truyền ra giọng Lôi Dự.

Liên Xuyên gỡ máy thu gom trên lưng xuống, cái thứ giống như một khẩu pháo nhỏ này, đã quen thuộc tới độ như thể một bộ phận trên người hắn, thân ống pháo lướt qua lòng bàn tay hắn, nhắm thẳng vào mục tiêu dưới đất.

“Tôi không muốn tan biến.” Mục tiêu nhìn hắn, trên mặt không có đau đớn sau khi bị thương, mà lại bình tĩnh lạ thường.

Liên Xuyên không nói gì, ấn lên nút thu gom.

Thân thể dưới đất lập tức bắt đầu vặn vẹo, vỡ ra, hóa thành từng mảnh vỡ màu đen, giống như người đội viên trước đó đã bị nổ chết, những mảnh vỡ ấy xoay tròn, như nổi gió.

Cuối cùng toàn bộ bị hút vào ống thu gom.

Nhiệm vụ kết thúc, nhưng mọi người đều hơi buồn bực.

Loại nhiệm vụ thu gom thông thường vốn chỉ cần một tổ đã có thể hoàn thành dễ như trở bàn tay, lại tốn đến bốn tổ, tổn thất mất ba đội viên, thật sự là ngoài ý muốn.

Những đội viên còn lại đang dọn dẹp hiện trường, mọi dấu vết đều sẽ bị xóa sạch, bất kể là do mục tiêu để lại, hay do đội viên để lại.

Lôi Dự tự mình đi thu gom mảnh vụn còn lại của ba đội viên, rồi đi tới trước mặt Liên Xuyên: “Ăn sáng chưa?”

“Chưa.” Liên Xuyên nói.

“Cùng tôi đến tổng bộ ăn đi,” Lôi Dự liếc mắt nhìn đồng hồ, trên màn hình nhấp nháy lên mấy hàng chữ nhỏ, “Sau đó đi tới sở thành vụ, nhân viên quản lý muốn gặp cậu trong tuần này, không giới hạn thời gian cụ thể, thôi thì hôm nay luôn đi.”

“Vâng.” Liên Xuyên trả lời, rồi xoay người đi ra ngoài.

Linh miêu tai đen vẫn luôn đi theo hắn nhảy lên rào chắn, tiếp đó lại nhảy lên nóc một ngôi nhà ven đường, rồi biến mất phía sau ống khói.

Lôi Dự nhìn lên nóc nhà: “Mèo ăn sáng chưa?”

“Đây không phải mèo.” Liên Xuyên quay đầu lại liếc gã.

“Đại ca ăn sáng chưa?” Lôi Dự hỏi lại.

“Không biết,” Liên Xuyên nói, “Chắc là ăn rồi, tối chẳng biết đi đâu, lúc tôi sắp tới đây mới gặp được nó.”

“Tự tại hơn chúng mình.” Lôi Dự đậu xe bên cạnh dây giăng cảnh báo nguy hiểm, mở cửa xe ra, rồi nhìn những đội viên còn lại, “Tổ một tổ hai chấp hành nhiệm vụ dọn dẹp theo lịch trình đã đặt ra, tổ ba tổ bốn lấy trường học làm trung tâm, tuần tra trong bán kính năm kilomet, phát hiện được gì bất thường, báo cáo rồi hẵng hành động.”

Liên Xuyên lên xe theo Lôi Dự, điểm đến tự động lái được cài đặt là tòa nhà nội phòng, trụ sở của tổng bộ đội dọn dẹp.

Tuy là tổng bộ, nhưng cũng đã rất lâu rồi hắn không tới, đội dọn dẹp có căn cứ của riêng mình, người thường xuyên ra vào tổng bộ cũng chỉ có mình đội trưởng Lôi Dự.

“Lúc nào thì về ăn?” Lôi Dự hỏi.

“Lúc đói.” Liên Xuyên nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trường học nằm ở vùng mới của chủ thành, khu vực phồn hoa nhất, có cảm giác an toàn nhất của chủ thành, người đi đường đều mỉm cười, bước chân nhẹ nhàng.

Nhưng chỉ cần tiếp tục lái xe đi, chẳng mất bao lâu, sẽ chính là một thế giới khác, hầu hết nhiệm vụ của Liên Xuyên đều chấp hành ở nơi đó.

Mỗi lần trở về khu vực an toàn của vùng mới, hắn đều sẽ cảm thấy không quen lắm.

“Dì Xuân nhớ cậu.” Lôi Dự nói.

“Tôi cũng nhớ dì ấy.” Liên Xuyên nói, dì Xuân là Xuân Tam – vợ Lôi Dự, trong ký ức của Liên Xuyên, là sự tồn tại giống như mẹ hắn.

“Nghe giọng cậu, có giống đâu.” Lôi Dự cười.

“Chiều mai,” Liên Xuyên thu hồi ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, quay đầu sang, “Tôi sẽ về ăn cơm.”

Lôi Dự cười, vỗ lên vai hắn.

“Chốc nữa cậu có thể sẽ phải trình bày với bộ trưởng Trần về tình huống cụ thể của mục tiêu lần này,” Sau khi ra khỏi căn cứ của đội dọn dẹp, Lôi Dự dặn dò hắn, “Cậu đã tiếp xúc trực tiếp với mục tiêu.”

“Ừ.” Liên Xuyên gật đầu.

“Liên Xuyên.” Lôi Dự nhìn hắn.

Liên Xuyên cũng quay đầu sang nhìn Lôi Dự.

“Có gì bất thường cần báo cáo với tôi trước không?” Lôi Dự nói.

Liên Xuyên không nói gì, im lặng suy tư trong chốc lát rồi mới mở miệng: “Chắc chắn không có.”

“Được rồi.” Lôi Dự gật đầu.

“Chỉ là công kích loại đơn giản nhất,” Liên Xuyên nói, “Điểm đột phát duy nhất chính là tốc độ, ngoài ra thì không còn gì đặc biệt nữa, đến khoảng cách cũng không nói rõ được xa chừng nào,… không giống với những thứ đó.”

“Rồi,” Lôi Dự lại gật đầu một lần nữa, “Không phải tôi không tin được cậu.”

“Tôi biết.” Liên Xuyên nói.

Lúc tiến vào tòa nhà nội phòng, Lôi Dự dừng chân, nhìn qua xung quanh: “Mèo không được vào…”

“Nó không phải mèo.” Liên Xuyên nói.

“Nó không được vào.” Lôi Dự nói.

“Nó thật sự sẽ không vào.” Liên Xuyên gật đầu.

Tòa nhà nội phòng vẫn cứ bận rộn như trong trí nhớ, người ra người vào ai nấy đều mặt mày nghiêm túc, không quá năm mét sẽ có một cảnh vệ, làm cho khung cảnh bận rộn và nghiêm túc có thêm cả một phần căng thẳng.

Nhưng thực ra, ngoài chuyện lập tức sẽ tới ngày lễ mừng, thì cũng chẳng còn chuyện gì đặc biệt xảy ra nữa, căng thẳng, áp lực là không khí bình thường ở tổng bộ, cũng là một trong những nguyên nhân Liên Xuyên không muốn tới đây.

Văn phòng của bộ trưởng Trần nằm dưới mặt đất, cụ thể là tầng bao nhiêu thì không rõ.

Lúc nhàm chán Liên Xuyên đã từng thử, nhưng cũng chỉ có thể phán đoán ra được có ba lối rẽ.

“Chỉ có vậy?” Bộ trưởng Trần ngồi phía sau bàn làm việc, nghe Liên Xuyên báo cáo xong liền hỏi một câu, “Không có… liên quan gì tới những lần thu gom thất bại trước đây? Ngoài chuyện không thể bóc tách ra?”

“Dựa vào kinh nghiệm cá nhân của tôi thì là vậy.” Liên Xuyên nói.

Bộ trưởng Trần liếc mắt nhìn vào Lôi Dự, Lôi Dự không nói gì.

“Dựa vào kinh nghiệm cá nhân của cậu, như vậy là đủ rồi,” Bộ trưởng Trần nắm hai bàn tay lại với nhau, nhìn Liên Xuyên khẽ cười, “Chuẩn bị sẵn sàng gặp nhân viên quản lý chưa?”

“Bất cứ lúc nào.” Liên Xuyên trả lời.

Tuy rằng cách gọi “nhân viên quản lý” này nghe vào có hơi tùy ý, giống như sở thành vụ hay tòa nhà nội phòng… thế nhưng ba vị nhân viên quản lý của chủ thành lại là trung tâm vận hành của thành phố rộng lớn này, mọi quyết sách trọng đại đều được quyết định chung bởi ba vị nhân viên quản lý.

Người có thể đối thoại trực tiếp với nhân viên quản lý đã ít lại càng thêm ít, đối với người chỉ có một thân phận bình thường là đội viên đội dọn dẹp như Liên Xuyên, có khi cả đời còn chẳng có được một cơ hội như vậy.

Nhưng đây đã là lần thứ hai Liên Xuyên tiến vào nơi nằm sâu nhất bên trong sở thành vụ, đi gặp nhân viên quản lý.

Có lẽ không chỉ hai lần, biết đâu đấy đã có lần thứ ba lần thứ tư, ai biết được, ký ức chỉ là một đoạn hình ảnh không thể chứng minh được bất cứ nội dung gì mà thôi.

Giống như tòa nhà nội phòng, tầng ngầm của sở thành vụ sâu từng nào, diện tích rộng bao nhiêu, đều không có một ai biết, mọi người chỉ biết, mọi bộ ngành cơ mật của chủ thành, đều giấu thật sâu dưới lòng đất, không bao giờ nhìn thấy ánh sáng.

Liên Xuyên đứng bên trong toa xe chuyên chở, cả toa xe chỉ có một mình hắn, bên ngoài cửa sổ xe không có ý nghĩa gì là một màu đen kịt, trong xe chỉ có một ngọn đèn, ánh sáng nhàn nhạt chiếu ra, cũng chỉ có thể chiếu sáng không gian chưa tới một mét, nhìn vào vẫn là một màu đen đậm đặc như cũ.

Toa xe vẫn liên tục đi xuống, có thể cảm giác được vẫn luôn quay chung quanh về bên phải, nhưng cũng không rõ ràng, vòng xoáy tròn này rất lớn.

Cùng với vài chấn động rất nhẹ, xe dừng lại, Liên Xuyên dời tầm mắt khỏi cửa xe, chỉ dùng khóe mắt để quan sát.

Lúc cánh cửa trước mắt mở ra, ánh sáng mãnh liệt bỗng nhiên lóe lên, trước mắt tức khắc trở thành một mảng sáng mờ ảo.

Lần trước mở cửa ra, hắn suýt nữa đã bị ánh sáng này làm chói mù mắt, ngộ nhỡ có tình huống gì đột phát, ít nhất trong vòng ba giây hắn chỉ có thể dựa vào thính giác, quá bị động.

Đi ra khỏi toa xe, xuyên qua hành lang bị ánh sáng mạnh chiếu cho không có một bóng người, rồi đi qua cánh cửa tự động mở, chính là phòng tiếp khách của nhân viên quản lý.

Lần đầu tiên tiến vào nơi này, Liên Xuyên còn từng vì căng thẳng mà tim đập nhanh hơn, nhịp thở cũng trở nên dồn dập.

Lần này sẽ không.

Trái lại cũng không phải là vì đã quen, mà là bởi vì……

Hắn nhìn lướt qua ba cái ghế trống không đặt phía sau bàn bán nguyệt trong phòng tiếp khách.

Nơi này căn bản không có người.

Truyện Chữ Hay