Vết bỏng của Lucas lành lại rất nhanh, chẳng mấy chốc đã sắp láng bóng như lúc đầu.
Y đứng trước gương đồng, áo vắt trên khuỷu tay, vặn nắp hộp thuốc mỡ, quệt một đống, bôi lên vết bỏng chỗ ngực.
Nhìn vào gương, y bỗng nhiên nở nụ cười.
Heron mở cửa bước vào, thấy ngay nụ cười phản chiếu trên gương của y.
"Cười cái gì?" Hắn đi tới.
Lucas mặc lại áo, cung kính trả lời: "Tôi chưa bao giờ được soi gương, đặc biệt là loại gương đồng sang trọng này."
"Ta nói rồi, về sau sẽ cho ngươi một cuộc sống tốt nhất." Heron nói, "Ta sẽ tận lực giúp ngươi."
Lucas đáp lại: "Tôi cũng vậy."
Heron ngồi xuống, hơi ngửa đầu nhìn về phía y. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ nhỏ, phủ lên bờ môi hắn, khiến sắc môi vốn hồng hào trở nên có chút trắng bệch.
Màu sắc này khiến hắn vô thức nhớ đến tử trạng của bản thân.
Như một loại phản xạ có điều kiện.
"Lucas," hắn trầm giọng, "Ta muốn dẫn ngươi ra ngoài."
"Ngay bây giờ ạ?"
"Ừ. Chúng ta sẽ đến khu vực lúc trước phụ thân ta sống." Hắn dừng một chút, "Ta chỉ mang theo một mình ngươi."
...
Xe ngựa xóc nảy trên đường cái La Mã toàn ổ gà ổ vịt. Heron bán nằm trong xe, nhàn nhã ăn chút mơ muối.
Con đường càng ngày càng gồ ghề, bên ngoài cũng huyên náo hơn, thỉnh thoảng lại chen vào vài tiếng la hét. Mấy con cá nhảy bành bạch rớt khỏi giỏ trúc, quẫy quẫy thân đuôi trong đám nước bẩn tích dưới mặt đường; mùi bánh mì thơm nức mũi hòa cùng mùi cá tanh tưởi, còn có mùi thịt tươi ngây ngấy phơi lâu dưới ánh mặt trời.
Ngựa kéo đột nhiên bị ghìm lại, hí lên vài tiếng bất mãn. Heron động đậy, chậm rãi liếc mắt ra phía trước.
Lucas tay cầm cương, một chân dẫm trên khung xe, một chân tùy ý buông thả. Trong miệng y ngậm một thứ trông như cọng cỏ, cả người toát lên khí chất cuồng dã.
"Chuyện gì?" Heron chậm chạp mở miệng.
"Ở đây đông qua, e là xe ngựa sẽ khó chen qua." Lucas nghiêng đầu đáp.
Ở góc độ này, Heron chỉ có thể nhìn thấy gò má góc cạnh anh tuấn, nên không phát hiện ra ánh mắt dò xét của y.
Hắn tiện tay lấy một miếng mơ muối rồi ném cho Lucas.
"Chụp lấy."
Lucas tiếp được, cánh tay hoa lên một đường đẹp mắt, phần bắp thịt rắn chắc hơi săn lại.
"Cho ngươi." Heron ngồi dậy, "Ta muốn xuống xe. Chỗ này nhìn có vẻ thú vị."
Xe ngựa đậu ở ven đường, hai người đi vào chợ. Từng xâu lạp xưởng được tỉ mỉ treo trên dây cước, mấy chủ sạp nhỏ múc nước tưới rau. Vài nam nhân cường tráng thay nhau khiêng rượu, một thiếu phụ nào đó đang dệt vải trong phòng, phát ra tiếng leng keng. Hài đồng mặt mũi nhếch nhác chạy khắp đường, miệng cười toe toét khiến khuôn mặt tí hon nhăn tít cả lại trông như tiểu quái vật.
Quả thật Heron rất ít khi tiếp xúc với cuộc sống như thế này.
Hắn mua một xâu thịt Khổng Tước đắt tiền, dùng tư thế cực kỳ tao nhã chậm rãi ăn.
Cái này hắn định mua cho Lucas cơ.
"Dạ dày của nô lệ chúng tôi không chứa nổi đồ ăn quý tộc." Lucas đã nói như thế.
"Tự biết thân biết phận, rất tốt." Heron nhai thịt, môi hắn bóng loáng một mảnh.
"Làm người phải hiểu rõ vị trí của mình, thưa chủ nhân." Y cười.
Qua khỏi trung tâm náo nhiệt của khu chợ là vô số cổng vòm của đài đấu ở phía xa, tường đá cẩm thạch khúc xạ lại ánh tà dương, nhìn từ xa như một vị anh hùng trầm mặc giữ ải biên cương.
Ven đường chỉ có vài cửa hàng nhỏ buôn bán lặt vặt, cũng yên tĩnh hơn nhiều.
Tam xoa kích, đoản đao, kiếm sắc, tất cả đều được phỏng chế thành bản thu nhỏ, kích cỡ chỉ bằng ngón tay cái như đồ chơi con nít, bày đầy trên sạp.
Heron chỉ chỉ mấy thứ vũ khí nọ, hờ hững nói: "Ngươi rất quen với mấy thứ kia đi?"
Lucas cười khẽ, không hề trả lời chủ nhân, chỉ dừng trước một gian hàng.
"Không ngờ lại bị chế thành như vậy..." Lucas cầm lấy một đoản kiếm nho nhỏ.
Tay cầm của tiểu kiếm được quấn nhiều vòng bằng dây thừng, một phần buông xuống có thể quấn quanh cổ tay cố định vũ khí, vừa có thẩm mỹ vừa rất tiện lợi.
Y dùng ngón tay vuốt nhẹ hoa văn phía trên, khóe môi câu lên nụ cười không rõ.
Y lại giơ nó lên cao, hướng về phía mặt trời.
"Có điều... Vẫn sắc bén như xưa." Y cảm thán.
"Ngươi rất thích thứ này?"
"Không, ta chẳng qua là cảm thấy có chút kỳ quái..." Lucas cười nói, "Nó đã từng tẩm qua máu biết bao nhiêu kẻ, vốn phải là một vũ khí hung mãnh. Có điều, hiện tại lại trở nên đáng yêu như vậy, không quen lắm."
Y nâng tay phải Heron lên, giúp hắn đeo đoản kiếm vào cổ tay, "Cái này có thể phòng thân." Y nói, "Ngài mặc tia bào, trên giày nạm mã não, ngón tay còn đeo nhẫn vàng, e sẽ có kẻ dòm ngó."
"Cái này dùng được?" Y kề mặt nhìn chằm chằm thứ "đáng yêu" ngoan ngoãn quấn quanh cổ tay mình.
"Được. Nó có thể cắt rách yết hầu đó."
Heron thử vung vài đường, suy nghĩ trong chốc lát, liền mua lại.
Dòng người đã vãng bớt, hai người lập tức gấp rút lên đường. Cuối cùng, trước khi mặt trời lặn cũng đến nơi.
Chỗ ở của Pliny cũng tương tự như nhà chính của gia tộc Polio, đơn giản mà khí khái, nhưng đá cẩm thạch óng ánh sắc hoàng hôn lại khiến nơi này trở nên vừa hiu quạnh vừa quỷ dị. Heron cảm thấy có chút không thoải mái.
Hắn không biết loại cảm giác này bắt nguồn từ màu sắc ảm đạm kia, hay là vì thứ tình cảm phức tạp hắn dành cho "cha". Nhưng, cái gọi là "tình phụ tử" vốn đâu có tồn tại, phải chăng chỉ là cùng chung chuỗi huyết mạch chảy trong cơ thể mà thôi.
Người mất, nhà cũng điêu tàn. Nước mưa đọng lại thành từng vũng trong sân, bên trong, điện thờ, bàn ăn, giá cắm nến, tất cả đều được bày biện ngăn nắp mà tĩnh mịch. Như một thi thể được bảo tồn hoàn hảo, da thịt còn nguyên, nhưng nội tạng thì đã hỏng rồi.
Lucas dẫn ngựa ra đằng sau, múc một chậu nước trong khạp đổ lên lưng nó, dùng lược chải chuốt gọn gàng. Con ngựa phải đi suốt trong thời tiết khô nóng, dĩ nhiên đã rất mệt rồi. Nó nheo mắt hưởng thụ, sảng khoái nằm xuống ngủ. Thường ngày nó chỉ ngủ đứng thôi.
Lucas cười cười vỗ đầu nó, sau đó vào bên trong.
Ánh tà dương nhẹ nhàng phủ lên đỉnh đầu Heron, nhìn từ xa cứ như hắn đang được bao bởi cột sáng vậy. Y phục của hắn được nhuộm thành màu cam nhạt, làn da nhẵn nhụi ánh lên vẻ hồng hào. Hắn đẹp như một bức tượng điêu khắc, đến từng hạt bụi lửng lơ trong không khí trước mặt hắn cũng trở nên rất dễ nhìn.
Lucas thấy như khắp nơi đều là màu đỏ, ngay cả lông mi của hắn cũng thế. Kỳ thực, bốn phía xung quanh còn có Hải Lam bích hoạ, sắc pha lê cùng màu vàng sang trọng của giá cắm nến. Thế nhưng những thứ ấy đều chỉ làm nền cho màu sắc rực rỡ kia, khiến nó trở nên quá chói mắt, chói đến nỗi chỉ nhìn thôi cũng khiến con ngươi y nhức nhối.
"Lucas, ta cần ngươi tìm giúp ta một thứ."
"Là gì ạ, thưa chủ nhân?"
"Một cái hộp bằng vàng, dài chừng ngón út."