Vừa bước qua cổng nhà, Heron lập tức ngoan ngoãn chạy đi báo tình hình thằng cu nhà Gattuso cho Fanny.
Fanny suy yếu nằm trên giường, để Foley Tina dùng một cành cây nhúng nước nhỏ từng giọt xuống ngực, thực hiện nghi thức đuổi tà theo lời bảo của thầy cúng.
"Foley Tina, đủ rồi, đi đun cho mẹ ta ly sữa dê đi." Heron không mấy tán thành với hành động mê tín kia, "Ta nghĩ sữa dê sẽ tốt hơn thứ nước này đó."
Foley Tina gật đầu, đặt cành cây sang một bên, nhẹ nhàng đi vào nhà bếp.
Fanny mở mắt, thều thào nói: "Hermia, lại đây nào. Ta có mấy lời muốn nói với con."
Heron ngồi xuống mép giường, nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của bà.
"Hermia, Tử Thần đã gọi ta rồi." Bà nói chữ được chữ mất, nhưng nụ cười dịu dàng vẫn thường trực trên khóe môi.
"Ta mơ thấy Pliny, là Pliny lúc còn trẻ. Hắn ngồi trên xích đu gỗ trong sân, tay ôm huân lô (?), hai chân đưa đẩy tùy tiện. Ta còn có thể nhìn rõ khuôn mặt anh tuấn kia, anh tuấn đến mức vượt lên trên vạn vật..."
"Mẹ!" Heron siết tay bà, "Hắn đã chết rồi!"
Bà không để ý đến Heron, tiếp tục nói, đôi mắt đục ngầu thấp thoáng nét bi thương: "Nếu lúc đó ta không kết hôn với hắn thì tốt biết mấy. Thứ ti tiện như ta căn bản không xứng với hắn... Ha ha, hắn là chủ một gia tộc lớn đủ sức hô mưa gọi gió, tiền tài nô lệ vô số muốn gì được nấy, thế mà cuối cùng vẫn không thể tự chọn cho mình một người bạn đời tâm đầu ý hợp."
"Ai bảo mẹ không xứng với hắn?! Hắn là gia chủ gia tộc Polio, mẹ cũng là người nhà Claudius! Rõ ràng là ngang nhau!"
"Hermia, có nhiều chuyện con không hiểu... Pliny là kiểu người kiệm lời, chuyện gì cũng giấu hết trong lòng. Dù hắn chưa bao giờ than vãn, nhưng ta chắc chắn hắn đã rất hối hận, cũng chịu nhiều đau khổ vì cuộc hôn nhân chính trị này."
Đến đây thì Foley Tina bưng sữa đến. Nữ nô lệ cẩn thận nâng cơ thể mềm nhũn của chủ nhân dậy, lót một cái khăn ăn cho Fanny rồi kề chén sữa bên mép bà, đút cho bà từng ngụm một.
Fanny chậm rãi uống sữa, Foley Tina đợi bà uống xong liền cầm khăn giúp bà lau sữa dính trên khóe miệng.
"Sau khi ta chết rồi, con hãy phóng thích cho Foley Tina." Fanny nói với Heron, "Người như nàng xứng đáng được hưởng một cuộc sống tự do, kết hôn với người mình yêu rồi sinh một đàn con nối dõi tông đường."
Foley Tina nghe vậy lập tức quỳ xuống, cơ thể vì kích động mà run rẩy không ngừng, như muốn dùng cả linh hồn để cảm tạ chủ nhân.
"Được rồi, Foley Tina." Heron nói, "Chỉ cần ngươi chăm sóc tốt cho mẹ ta, ngươi sẽ được tự do. Nếu muốn kết hôn, ta đây sẽ thay mẹ chuẩn bị đồ cưới cho."
Foley Tina đứng dậy, nghẹn ngào phát ra tiếng nức nở đứt quãng.
Fanny quay sang Heron, hạ giọng: "Sáng nay lúc con chưa về, Tư Lan có phái người sang gửi thiệp hồng, là con trai Darling của bà ấy muốn kết hôn. Con muốn đi không?"
"Darling? Là thẩm phán đương nhiệm ạ?"
"Ừ, cũng là gia chủ đời tiếp theo của gia tộc Antony. Con đừng làm cậu ta mất mặt, nếu được thì xây dựng mối quan hệ với nhà bên đó luôn."
Kiếp trước, khi nhận được thiệp hồng, Heron đã từ chối không chút do dự, vì cùng thời điểm diễn ra hôn lễ có tổ chức một buổi giác đấu, mà hắn thì thích cái sau hơn.
Nhưng giờ hắn nghĩ lại rồi.
Bởi vì hắn còn nhớ, vị thẩm phán đã tuyên bố hắn là "Người thừa kế không hợp pháp" chính là Darling này. Y là một trong số ít những người không "Trông mặt mà bắt hình dong" của tòa án.
"Con sẽ tham gia."
Hôn lễ của quý tộc sang trọng nhưng không kém phần rườm rà.
Hoàng hôn buông xuống, đoàn người tay cầm đuốc bắt đầu hộ tống tân nương về nhà chồng, lửa bập bùng thắp sáng cả một con phố.
Người nổi bật nhất tất nhiên là vị tân nương kia. Nàng mặc áo cưới truyền thống của La Mã, đầu đội khăn lụa màu vỏ quýt, nồng trang diễm mạt (thoa đầy son phấn), rực rỡ như một đóa hồng đang e thẹn khoe sắc.
Nàng được phu quân bế nhảy qua bậc cửa. Có hai nô lệ cầm cành phỉ phất phất, cầu chúc đôi phu thê trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử. Cột đá cẩm thạch hai bên đã được bôi đầy mỡ, quấn vài vòng len, tượng trưng cho tiền vô như nước, phú quý dồi dào trong cuộc sống phu thê sau này.
Heron ngồi trong góc khuất, im lặng ăn bánh ngọt. Tân lang Darling đang bận tối tăm mặt mày, hắn không tìm được cơ hội bắt chuyện với y.
Phoebe trang điểm lộng lẫy vừa vào đã chú ý đến hắn.
Nàng đỏ mặt, vội vàng tìm gương chỉnh trang lại đầu tóc, chỉnh lại cái vòng ngọc trai trên cổ, thoa thêm chút dầu ôliu, ngắm nghía mấy bận mới hài lòng cầm một cái chén kim phấn (?) đã chuẩn bị cho Heron, uyển chuyển đi về phía hắn.
Heron quay sang nhìn nàng, nói mấy câu sáo rỗng: "Chúc mừng, tân nương với tân lang rất xứng đôi đấy."
Phoebe nhìn thấy nụ cười của hắn, tâm tình cũng thả lỏng hơn. Nàng đẩy chén qua cho Heron, ngượng ngùng vân vê tóc mình.
"Cha của chị dâu là nguyên lão tối cao, sẽ giúp ích rất nhiều cho sự nghiệp của ca ca."
"Ừm, nhất định tân nương sẽ thực hiện tốt trách nhiệm của mình."
"Của hồi môn của chị ấy rất kinh người, ngoài đống vàng bạc châu báu ra, gia tộc Antony chúng ta còn nhận được mẫu đất và nô lệ đã qua huấn luyện." Nàng sờ sờ mũi, "Cha ta có nói, nếu sau này ta kết hôn, nhất định sẽ chuẩn bị lễ vật còn khủng hơn nữa kìa..."
"Chúc mừng tiểu thư." Heron nở nụ cười chân thành, trì độn không nhận ra ẩn ý của Phoebe.
Heron cầm chén, vừa liếc qua thành chén liền ngẩn người.
Giữa hai lớp vách thủy tinh là những hạt vàng nho nhỏ lấp lánh dưới ánh đèn, trông như những mảnh sao trôi nổi giữa ngân hà, miệng chén nạm dây vàng kiểu lượn sóng, bên trong là sữa bò trắng đục sóng sánh mịn màng như tơ lụa.
Heron khẽ nghiêng chén rượu, hạt vàng nhận ánh sáng ở các góc độ khác nhau, khúc xạ nên những màu sắc xinh đẹp.
"Cái chén này đẹp nhỉ." Heron tán thưởng.
"Thế ta tặng nó cho ngài nha?" Khuôn mặt Phoebe trở nên sáng ngời, "Thứ này là do Hoàng Đế ban cho gia tộc Antony, cực kỳ trân quý đó."
"Vậy ta xin nhận!" Heron thích thú giơ chén lên, "Chúc gia tộc Antony mãi trường tồn như dòng sông Tiber!"
Hắn đưa lên môi uống một ngụm, lợi dụng cái chén che khuất tầm nhìn của Phoebe, kín đáo liếc qua tình hình bên Darling.
Đôi mắt đen sâu không thấy đáy như thu hết vạn vật vào, lại như không thu bất cứ thứ gì.
Trong đám tân khách nhốn nháo, hắn tình cờ bắt được một bóng người, cơ thể cứng lại, chân mày khẽ nhíu.
Hắn vội vàng uống hết sữa trong chén rồi cầm chén đi thẳng, quên chào Phoebe luôn.
Là Brutus.