Sự hình thành của Hồng Thiên đại lục phải kể đến một quá trình dài. Bắt đầu từ lúc khai thiên lập địa. Khi đó trời đất hỗn loạn, chưa có được sự ổn định như bây giờ. Nhân lực trên thiên đình thì hiếm hoi. Vì để có thêm một trợ lực cho mình, Vương mẫu nương nương đã bỏ ra đạo hạnh ngàn năm của mình vào một đóa bạch liên trong hồ sen mà do chính tay bà trồng. Đóa bạch liên đó hấp thụ đạo hạnh một ngàn năm đã tu luyện thành hình người. Trở thành một trong những tiên nữ ở bên cạnh Vương mẫu. Vị tiên nữ ấy gọi là Bạch Liên tiên nữ, làn da trắng mềm như cánh hoa, thân mình tỏa ra hương thơm thanh khiết nhất của hoa sen. Mái tóc dài mềm mượt màu bạch kim, mái tóc xinh đẹp ấy không một tiên nữ nào trên thiên đình có thể sánh được với nàng. Vừa dung nhan tuyệt sắc lại vừa phép thuật cao cường. Bạch liên tiên nữ là người lợi hại nhất bên cạnh vương mẫu. Tuy vậy nhưng động tác làm việc của nàng rất an phận ôn hòa, không kiều căng ngạo mạn như những người khác. Ở bên cạnh Vương mẫu năm vạn năm, dần dần bên cạnh người có thêm nhiều tiên nữ khác, tuy không xinh đẹp như vị tiên nữ đầu tiên nhưng lại ngày càng được trong dụng hơn nàng. Bạch Liên tiên nữ bị cố kị nhiều phần dần càng không còn địa vị như trước.
Khoảng thời gian đó thiên hạ thái bình, an dân lạc nghiệp, nhưng thiên đình lại bắt đầu đại loạn. Hai phe phái của hai gia tộc lớn trên thiên đình vì một chuyện mà sinh ra tranh chấp, một phần những gia tộc nhỏ khác không muốn tham gia vao tranh đấu. Nhưng vì bản thân có địa vị ở đây nên bị liên lụy là điều không thể tránh được. Hiểu thấu nỗi khổ này, Bạch Liên tiên nữ đã hướng Vương mẫu nương nương cho những gia tộc đó rút khỏi Thiên đình để xuống trần gian sinh sống, tất nhiên trong đó cũng có nàng. Vương mẫu ban đầu không đồng ý, nhưng lại bị những lời lẽ của nàng nên đành phải chấp thuận. Một nữ nhân quyền lực nhất mà lại bị một tiên nữ uy hiếp, tuy biết được hậu quả sau đó nhưng Bạch Liên vẫn bất chấp mọi chuyện. Lúc này nàng chỉ muốn rời khỏi nơi đang đè ép sự tự do của nàng.
Cùng những gia tộc khác xuống trần gian, tiên nữ dùng phép của mình hóa ra một đại lục, đại lục này nguyên khí dồi dào, đất đai màu mỡ, tài nguyên thì vô cùng trù phú. Bởi vì có gốc gác là thần tiên lại thêm nơi sống trù phú như vậy nên tuổi thọ của những người này tuy bị giảm nhưng vẫn còn sống lâu hơn những người trần bình thường.
Sử dụng quá nhiều phép cho đại lục, Bạch Liên tiên nữ đã rút vào một sơn động để tu luyện. Nhưng trước khi đi vào đã nhận một đóa hồng liên làm đệ tử. Hai sư trò trải qua một ngàn năm để tu luyện nên nguyên khí hệ hỏa, tồn tài song song với nguyên khí hệ mộc.
Trong một ngàn năm đó, một trong những gia tộc cùng đi xuống trần gian đã đứng lên xưng làm hoàng đế cai quản cả đại lục, đặt tên cho đai lục là với mong muốn con dân luôn luôn an cư lạc nghiệm, niềm vui luôn đầy.
Bạch Liên cùng đồ đệ của mình sau khi tu luyện xong cũng ra ngoài, lúc này mọi thứ trên đại lục đã ổn định, có nông dân đồng ruộng, chợ búa và có cả Hoàng đế một nước, những gia tộc lớn nhỏ khác làm trợ lực cho hoàng gia. Để đồ đệ của mình có địa vị ở đây, Bạch Liên cũng lập nên một gia tộc. Nàng là tiên nữ duy nhất do Vương mẫu tạo nên, trước giờ chỉ được gọi là Bạch Liên nhưng không có họ, vì vậy Bạch Liên tiên nữ đã lấy chữ Liên làm họ cho đồ đệ của mình, gọi là Liên Kỳ. Liên gia bắt đầu từ Liên Kỳ cho đến Liên Cẩm Tú bây giờ đã được một vạn năm. Về phần tiên nữ Bạch Liên, sau khi tạo dựng gia tộc cho mình đã vô thức chết đi. Nhiều người nói nàng đã hoàn thành được tâm nguyện của mình nên đã yên nghỉ ra đi.
Hồng Liên đại lục có sáu đại gia tộc, Tiên gia đứng đầu, người đứng đầu Tiên gia chính là Hoàng đế của Hồng Thiên quốc hay Hồng Thiên đại lục. Năm gia tộc còn lại là Liên gia, Phong gia, Ninh gia, Cố gia, Nguyên gia. Đệ tử mỗi gia tộc chỉ có một thuộc tính duy nhất. Riêng Liên gia là có hai thuộc tính là Mộc và Hỏa, những gia tộc khác lần lượt là Phong, Băng, Thổ, Lôi. Các gia tộc qua lại gần gũi không tranh chấp gì suốt hơn một ngàn năm.
Những dữ liệu trên chính ra bản tóm tắt được Ngọc Tiêu Nhi lọc ra trong hàng trăm dữ liệu trong quyển , nhờ đó mà nàng có thể giải thích được những điều kỳ lạ ở sư phụ và những người ở đây. Những người này vì sao lại lời hại như vậy? Tuổi thọ cao như vậy? Bề ngoài xuất chúng như vậy? Hóa ra tổ tiên chính là thân tiên trên trời a.
Liên Cẩm Tú không biết những gì Ngọc Tiêu Nhi đang nghĩ và nàng cũng không quan tâm cho lắm. Suốt dọc đường chỉ im lặng khiến Ngọc Tiêu Nhi cũng không dám mở miệng. Những nha hoàn, sai vặt thấy hai người đều cúi đầu thi lễ, trông rất cung kính. Ngọc Tiêu Nhi sống đến tận bây giờ chính là lần đầu có cảm giác được người khác chân thật cung kính, dù là được hưởng ánh sáng từ sư phụ cũng có cảm giác không thể tả được.
Liên Cẩm Tú dẫn nàng đến một tòa nhà rất lớn, tòa nhà này sang trọng quý phái, quyền có quyền, uy có uy mà tài thì càng có. Cách bài trí ở đây vô cùng đặc biệt không giống như những tòa nhà mà nàng từng thấy, so tòa nhà này với một tòa nhà thượng đẳng ở Tạp Nhĩ Tháp thì thật là Kim cương so với bùn nhão mà.
Nhìn thấy Ngọc Tiêu Nhi đang ngẩn người ở bên ngoài, Liên Cẩm Tú bất lực lên tiếng.
"Còn không vào là ta bỏ ngươi ở bên ngoài luôn đó"
Ngọc Tiêu Nhi lúc này mới hoàn hồn, vội vã đi vào cùng Liên Cẩm Tú, nghĩ đến biểu hiện vừa nãy của mình Ngọc Tiêu Nhi hận không thể đập đầu vào tường. Sao nàng lại giống một nông nữ quê mùa vừa lên thành phố vậy chứ.
Sự hoảng loạn vừa rồi chưa được dập tắt thì một cảm giác khủng hoảng khác lại đến, bước vào nhà, tất cả những nội thất bên trong khiến Ngọc Tiêu Nhi phải choáng váng. Để dễ hình dung thì có thể nói đến căn phòng nhỏ của Võ Ngọc Nhi, phòng của Võ Ngọc Nhi là những món đồ không quý giá nhất thì cũng là độc nhất vô nhị của Tạp Nhi Tháp, những đồ dùng thường ngày đều được đúc từ vàng nguyên chất. Nhưng ở đây, đồ vật bằng vàng chính là rẻ tiền nhất. Nghĩ đến đây Ngọc Tiêu Nhi cảm thấy mình chính là kẻ nghèo nhất thế gian.
"Mẫu thân", Liên Cẩm Tú hướng đến một bà bà đang ngồi trên ghế nói chuyện với một vị ma ma khác. Giọng nói ôn hòa mang đầy sự tôn kính, hoàn toàn khác với lúc nói chuyện với Ngọc Tiêu Nhi.
Ngọc Tiêu Nhi cũng nhìn theo Liên Cẩm Tú, một vị phu nhân mái tóc bạc trắng tay cầm chuỗi phật châu cười hiền hậu với Liên Cẩm Tú. Người này có lẽ là mẹ của sư phụ nàng. Giờ thì nàng biết sư phụ nàng kế thừa nhan sắc từ ai rồi. Vị Liên phu nhân này tuy là lão bà lẩm cẩm nhưng thần sắc vẫn còn tươi trẻ. Hơn mười cái nếp nhăn trên gương mặt nhưng vẫn không làm mờ đi vẻ đẹp vốn có của nàng. Có lẽ khi còn trẻ chính là mỹ nhân một phương. Tuy nhìn nàng ta cười hiền hậu với con cái của mình, nhưng Ngọc Tiêu Nhi vẫn nhìn ra được một nỗi buồn trong mắt người phụ nhân này.
"A Tú, mấy tháng nay con đi đâu mà không về phủ", chất giọng có chút khàn của Liên phu nhân này cất lên mang đầy vẻ quan tâm. Không hiểu sao khi nghe thấy lời này, lòng của Ngọc Tiêu Nhi lại nhói lên một cảm giác đau đớn quen thuộc, nhìn thấy vị Liên phu nhân này lại quen thuộc đến thế.
"Ta đi ra ngoài xử lí một chút chuyện, trước khi đi ta đã nói cho biểu ca, bảo hắn chuyển lời cho mẫu thân rồi mà", Liên Cẩm Tú cười trấn an mẫu thân của mình.
"A Quân hắn nói cho ta biết rồi, ta lúc ấy chỉ tưởng ngươi đi ba bốn ngày rồi về. Nào ngờ đâu ngươi lại biết tích mấy tháng. Suốt mấy tháng nay ngươi có biết mẫu thân lo cho ngươi lắm không", khóe mắt của Liên phu nhân có vài giọt lệ chảy ra. Lúc nhìn thấy cảnh tượng này. Lòng của Ngọc Tiêu Nhi có một chút trách móc sư phụ của mình, có một mẫu thân như vậy sao người lại có thể vô tình như vậy chứ.
Thấy mẫu thân mình ủy khuất, Liên Cẩm Tú luống cuống không biết nên làm gì.
"Mẫu thân, ta xin lỗi, ta làm người lo lắng rồi"
Thấy vẻ mặt hốt hoảng như vậy của Liên Cẩm Tú, Ngọc Tiêu Nhi có chút ngoài ý muốn, không nghĩ đến sư phụ nàng sẽ có lúc như thế này.
"Cha ngươi đã mất, hai muội muội của ngươi cũng bạc mệnh từ rất trẻ, giờ ta chỉ còn mình ngươi, không lo cho ngươi thì lo cho ai đây, nếu ngươi không lo cho cái gia tộc này thì cũng phải nghĩ đến lão bà này chứ", nước mắt của Liên phu nhân không thể kìm nước, cứ như vậy xích phác xích rơi, thật khiến cho một người ngoài như Ngọc Tiêu Nhi cảm thấy ái ngại khi nhìn thấy. Liên Cẩm Tú cũng cảm thấy khó xử về điều này. Mẫu thân của nàng vậy mà trực tiếp nói như vậy ngay trước mặt Ngọc Tiêu Nhi.
"Mẫu thân đừng lo lắng, ta thật sự có công việc cần đi, hôm này ta dẫn một người về thăm người đây", Liên Cẩm Tú cố gắng gạt bỏ chuyện cũ ra, cười ôn hòa với mẫu thân của mình. Đồng thời quay sang nhìn Ngọc Tiêu Nhi, rồi vẫy nàng lại gần.
"Tự Liên, mau đến đây"
Liên phu nhân lúc này mới ý thức được có người lạ ở đây, ngại ngùng lau nước mắt nhìn thiếu nữ khoảng mười tuổi đang đến gần. Nhưng khi nghe đến danh Tự Liên, biểu cảm gương mặt lại biến đổi như không ngờ đến vậy.