Võ Ngọc Bình trở lại đình hóng mát, trên mặt vẫn duy trì nụ cười dịu dàng. Dù nói Võ Ngọc Nhi là kẻ vô dụng, nhưng nàng ta vẫn là công chúa. Có điều nếu là bình thường chỉ cần nàng lên tiếng Võ Ngọc Nhi này sẽ nghe theo răm rắp, thật không hiểu sao hôm nay lại kì lạ như vậy. Tuy không biểu hiện rõ ràng nhưng cảm thấy nàng ta có ý khiêu khích. Không lẽ bất tỉnh mấy hôm liền khôn người ra. Dù thế nào đi nữa nếu nàng lựa chọn rời đi cùng Ngôn Thần chả phải là như ý nàng ta đang ám chỉ.
"Thanh Hà quận chúa nghĩ nhiều rồi, có điều suy nghĩ nhiều một chút cũng không thừa chút nào"
Ngọc Tiêu Nhi có hơi thất vọng khi bọn họ không chịu đi, thôi thì nàng bỏ chút thời gian chơi đùa vậy.
"Ngươi có ý gì hả?", Ngôn Thần tức giận, gân xanh nổi lên đầy trán, gương mặt cực tuấn phút chốc trở nên khó coi.
"Lạc Nhân, cách này của người xem ra không tồi, đời lát nữa về cung ta nhất định bẩm báo lên cho hoàng thượng ban thưởng cho đệ".
Gần đây thiên tai nổi lên ở một số vùng hạ lưu của Thiên Lăng quốc, triều thần và Hoàng thượng đang phải đau đầu nghĩ ra kế sách để giải quyết. Vừa hay Võ Lạc Nhân được giải trừ cấm túc, khi còn ở hiện đại, hắn lại theo đuổi ngành chính trị, những vấn đề này thường ngày rất hay nghe trên ti vi và đài báo nên bây giờ cũng góp một phần.
"Trước kia khi ở hiện đại, đệ vẫn thường nghe những phương án cứu dân của các vị lãnh đạo, nhưng vẫn cảm thấy có chỗ không đúng, phương án vừa rồi chỉ là cải tiến từ phương án kia thôi. Vả lại giúp một phần cho đất nước là bổn phần của đệ", Võ Lạc Nhân khiêm tốn đáp lại, vẻ mặt tuấn mĩ nở lên nụ cười.
Hai người cứ thế cười nói, vô tình đi vào trong Ngự Hoa Viên, đi qua vườn hoa có đình viện của Võ Ngọc Nhi thì dừng lại do nghe có tiếng xôn xao phát ra từ bên trong.
"Ta cứ tưởng nha đầu Ngọc Nhi kia không ở đây thì nơi này sẽ vô cùng yên tĩnh chứ. Tại sao vừa nãy còn nghe thấy tiếng ồn ào", Võ Lạc Phong đứng ở bên ngoài nhìn vào bên trong.
Vươn hoa có vài cây đại thụ đan xen những luống hoa, khi đứng ở bên ngoài nhìn vào sẽ không thấy cái đình viện bên trong nên hai người họ không biết rằng người ở trong đó chính là Ngọc Tiêu Nhi và hai người nọ.
"Lúc trước ta nghe nói nàng ta cấp phép cho một số người có thể tự tiện vào bên trong. Hiện tại nàng ta không có ở đây thì có thể là bọn họ", Võ Lạc Phong cũng hướng ánh mắt vào bên trong, một chút tò mò xen lẫn nhưng cũng bị dập tắt. Chút chuyện nhỏ này sao lại để hắn phân tâm chứ.
"Tuy là vậy nhưng bọn họ cũng quá phận đi, ta nghe nói Ngôn Thần và Thanh Hà quận chúa có tư tình. Tuy Ngọc Nhi đã "không còn", nhưng bọn họ cũng không thể ở chỗ muội ấy làm trao đổi tâm tư", Võ Lạc Phong tức giận nói, gương mặt cực mỹ lộ ra vài nếp nhăn giữa trán.
Tuy rằng Võ Ngọc Nhi bình thường gây ra cho bọn họ không ít chuyện, nhưng sống với nhau một thời gian, cũng nhìn ra điểm tốt từ nàng ấy. Võ Lạc Phong vốn tính càn rỡ, không nghiêm chỉnh nên nhiều lần gây ra rắc rối. Mỗi lần như vậy hắn cầu sự giúp đỡ từ Hoàng thượng và Hoàng hậu không được, nhưng chỉ cần nói với Võ Ngọc Nhi, nàng liền đến bên hai người họ nói giúp cho hắn. Sống ở đây dễ dàng như vậy cũng nhờ có nàng. Cho nên hiện tại thấy sự như vậy hắn cảm thấy bất bình ra không có sai.
"Chúng ta vào xem đi", Phan Lạc Phòng vẫn giữ nguyên vẻ mặt tức giận, nói với Võ Lạc Nhân bên cạnh rồi hai người cùng bước vào trong.
"Ngươi có ý gì hả?"
Vừa bước đến gần đình hóng mát thì hai người đã nghe thấy câu nói tức giận của Ngôn Thần, sự tức giận của Võ Lạc Phong càng được nâng lên. Không ngờ tên này lại dám vô lễ với công chúa được sủng ái nhất, như vậy thì có khác gì là sỉ nhục hoàng thất bọn họ.
"Câu này phải là ta hỏi ngược lại người mới đúng chứ. Ngôn công tử ngươi có phải có ý định gì với vị Thanh Hà quận chúa này không đây?", gân xanh nổi lên đầy mặt của Phan Lạc Phong, xung quanh hắn tỏa ra một cỗ khí cực lạ chỉ dành riêng cho bậc đế vương. Không nghĩ hắn bình thường tự tiện phóng khoáng lại có một bộ dáng như vậy. Trông uy nghiêm mà vẫn giữ được nguyên bản là soái khí.
"Thái tử, nhị Hoàng tử điện hạ", Cả Ngôn Thần và Võ Ngọc Bình đều kinh ngạc, đồng thanh lên tiếng.
Không riêng gì hai người họ, cả Ngọc Tiêu Nhi và nha hoàn của nàng cũng kinh ngạc không kém, thật sự kẻ đang tức giận kia là Phan Lạc Phong, kẻ mà lúc nào cũng chọc điên nàng lên sao. Trong trí nhớ của nàng hắn là kẻ không biết giận là gì, mỗi lần trêu chọc người khác đều tỏ ra vẻ mặt vô tội sau đó là cười chế nhạo. Dù cho bị người khác chửi thậm tệ cũng như vậy. Nhưng bây giờ đứng trước mặt nàng là một con người đang tức giận, toàn thân tỏa ra cỗ khí lớn cùng úy áp của một bát tinh triệu hồi sư.
Ngược lại với vẻ tức giận của Võ Lạc Phong thì trong Võ Lạc Nhân có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Ngọc Tiêu Nhi cũng biết vì sao lại như vậy. Mơ ước của Võ Lạc Nhân là được bước chân vào giới chính trị, nên ngay từ khi xác định được giấc mơ này, hắn đã tôi luyện cho mình thành một kẻ vô cảm với những rắc rối nhỏ, không hấp tấp vội vã. Vì vậy mà bây giờ Võ Lạc Nhân vẫn bình tĩnh khi vừa nghe thấy có người vô lễ với "muội muội" của mình. Nhưng mà đó chỉ là một phần mà thôi.
"Ngôn công tử, không biết từ bao giờ mà quyền hạn của người lại lớn đến như vậy. Còn lớn hơn cả bổn Thái tử nữa", Võ Lạc Phong đi đến chỗ của Ngôn Thần. Không biết từ khi nào mà hắn đã dập đầu xuống nền cỏ quỳ rồi.
Cả Thiên Lăng đều biết, Võ Ngọc Nhi rất được sủng ái, đến cả Thái tử cũng không dám lớn tiếng với nàng chứ đừng nói là một nhị công tử nhỏ nhoi như Ngôn Thần.
"Là ta nhất thời hồ đồ, Thái tử điện hạ mong người rộng lượng bỏ qua cho ta", nghe kĩ hơn nữa thì trong lời cầu xin của hắn có chút run.
Cả đời hắn chưa phải chịu thiệt như vậy. Ngay từ nhỏ hắn đã biết Võ Ngọc Nhi có tình cảm riêng với mình. Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng biết, họ cũng rất ủng hộ chỉ đợi khi Võ Ngọc Nhi trưởng thành sẽ ban hôn cho hai người. Vì biết nàng là công chúa được sủng ái nhất Thiên Lăng quốc, nên hắn đi tới đâu đều được người khác nể mặt, kể cả các vị hoàng tử, đứng bên cạnh họ gần như ngang hàng. Nhưng Võ Ngọc Nhi khi lớn càng lộ vẻ yếu kém, nhan sắc không được nổi bật như những vị tiểu thư quận chúa các nên hắn cảm thấy chán nản. Hắn là hoàng kim võ sư được người người kính trọng, lại có gương mặt tuấn mỹ như vậy đáng lẽ ra phải xứng đáng với một cô nương hoàn hảo hơn, ví như Võ Ngọc Bình là tứ tinh triệu hồi sư hệ Phong, xinh đẹp dịu dàng lại có Thiên phú hơn người. Biết được suy nghĩ của hắn nên Võ Ngọc Nhi nhiều lần nhân nhượng, nàng sợ vạn nhất hắn thật sự ghét bỏ nàng rồi sẽ không thực sự cứu vãn. Thậm chí Võ Ngọc Nhi còn tìm đến Võ Ngọc Bình, biểu muội của Ngôn Thần, nghĩ rằng hai người họ hàng thân thiết sẽ hiểu rõ về nhau, từ chỗ nàng ta Võ Ngọc Nhi có thể hiểu rõ hơn về Ngôn Thần. Nhưng ai biết được nàng là đang tạo cơ hội cho hai người đến với nhau. Đó là suy nghĩ ngốc nghếch của Võ Ngọc Nhi, về mặt tình cảm nàng chưa từng cầu sự giúp đỡ từ Hoàng thượng và Hoàng hậu mà lại tự mình gây dựng tình cảm với hắn, vì nghĩ nếu nàng làm như vậy hắn sẽ cảm nhận được nàng yêu hắn đến mức nào.
Có điều biểu hiện hôm nay của nàng thật có chút khác lạ. Không lẽ bất tỉnh hai ba hôm liền quên sạch tỉnh cảm với hắn rồi sao.
"Thái tử, Ngôn nhị công tử cũng là nhất thời hồ đồ, vừa nãy chỉ là vô ý nói ra những lời đó với công chúa. Thái tử xin người hãy rộng lượng bỏ qua", Võ Ngọc Bình bất chấp quỳ xuống đất, tiếng đầu gối chạm vào nền đất của nàng nghe vô cùng rõ, lại thêm gương mặt xinh đẹp mang chút đượm buồn khiến cho nam nhân nào nhìn vào cũng phải thương xót.
Võ Lạc Phong và Võ Lạc Nhân thấy vậy, vẻ mặt có chút biến, Võ Ngọc Bình nhìn thấy cho là mị của mình thật sự tốt, đến cả Thái tử và nhị Hoàng tử thấy nàng như vậy cũng phải thương xót.
Thật ra Võ Lạc Phong đã có hôn ước với nhị tiểu thư của phủ Thượng thư rồi, đối với những nữ nhân khác hay thậm chí có đẹp hơn nàng gấp trăm lần hắn cũng không có chút rung động nào. Này thái độ vừa nãy của hắn là vì vị này chính là Thanh Hà quận chúa. Nữ nhi rất được sủng ái của Lê vương phủ. Nhiều năm nay Lê vương bắt đầu không yên phận, nhiều lần đối đầu với Hoàng Thượng và các trung đại thần khác. Vạn nhất hắn lợi dụng việc này gây khó dễ cho bọn họ thì phải làm sao. Thật không ngờ Võ Ngọc Bình bề ngoài dịu dàng ngây thơ, tâm tư cũng thật sâu.
Nhìn thấy Thái tử vẫn còn đăm chiêu chưa quyết định, Võ Ngọc Bình quyết thêm một lần nữa. Nàng quay sang Ngọc Tiêu Nhi đang ngồi ngốc nhìn mọi người, nàng ta nắm lấy đầu gối của Ngọc Tiêu Nhi nói.
"Ngọc Nhi, muội tha thứ cho Ngôn huynh đi, hắn chỉ nhất thời hồ đò thôi. Ngươi biết hắn không cố ý như vậy mà"
Võ Ngọc Nhi trước kia sẽ không nghĩ ngời gì đồng ý, còn bây giờ có hay không thì phải chờ đợi thôi.
Ngọc Tiêu Nhi nhìn xuống với biểu cảm ngạc nhiên, đây vẫn là lần đầu tiên nàng có cảm giác dồn người khác vào góc tường, trong đầu một chút hoang mang. Nhưng nhìn thấy biểu hiện của Võ Ngọc Bình này, nàng lại nhớ đến lời kể về Lê Vương phủ của Võ Uyển Thư, trong lòng có chút đề phòng. Lại thêm nếu bây giờ giải quyết bọn họ có chút vội vã, nàng tốt hơn hết vẫn là tự mình xử lí hai người này, tránh liên lụy đến thái tử và mọi người.
"Hoàng huynh, hay là tha cho hắn đi"
Ngọc Tiêu Nhi đứng dậy, nhẹ nhàng nâng Võ Ngọc Bình lên rồi quay sang Võ Lạc Phong dịu dàng nói.