Đừng Quên Em

chương 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Anh nói cái gì?” Giọng nói sau lưng cao vút lên, tiếng khóc nức nở không kìm được nữa, có vẻ kinh hoàng không thể tin.

Diệp Hoa quay đầu lại nhìn, chỉ thấy gương mặt tái nhợt của Diệp Tử, ánh mắt ngày thường luôn khinh miệt trở nên vô thần trống rỗng, bên trong đong đầy nước. Hai tay cô nắm chặt chăn đơn, thân thể gầy yếu co vào một chỗ run rẩy.

“Anh nói, chân em cho dù có đứng lên được thì cũng không thể khiêu vũ được nữa.” Từng chữ ra khỏi miệng đều mài ở cổ họng, đến nỗi Diệp Hoa cũng thấy nghẹn ngào, mũi bắt đầu lên men.

Cả người Diệp Tử run lên, ánh mắt tập trung lên mặt Diệp Hoa, như bắt được một khúc gỗ nổi giữa dòng nước, cô lắc đầu, giọng nói gấp gáp có vẻ lừa mình dối người, “Anh, xin lỗi, trước đây là em không tốt. Em biết anh ghét em, nhưng đừng lấy chuyện này ra nói đùa có được không?”

Cô vừa khóc vừa lặp lại, hai tay che kín mặt, “Đừng lấy chuyện này ra nói đùa được không?”

Diệp Hoa rất muốn lạnh lùng nói rằng “Tôi không đùa”, cậu rất muốn có thể giống như ý tưởng ban đầu của mình, khinh bỉ nói một câu “Tự làm tự chịu”, nhưng đến hôm nay, nhìn vẻ mặt tan vỡ tuyệt vọng của Diệp Tử, nhìn ánh mắt cô trở nên tối tăm, đột nhiên không thể thốt nên lời.

Có tiếng chân từ xa truyền tới.

Diệp Hoa xoay người, chỉ thấy một nam một nữ sóng vai đi tới. Cô gái có gương mặt thanh tú sạch sẽ, xinh đẹp yếu đuối, giọng nói mềm mại, có vẻ tự trách, “A Tử thế nào rồi?”

“Ngạn Hiên, Tiểu Hàm.” Cậu chỉ lạnh nhạt gọi mấy tiếng rồi cúi đầu, không muốn nói thêm, tránh sang một bên để hai người họ đi vào.

Bạch Y Hàm cất bước vào trong, tay lại không tự chủ nắm chặt tay Trầm Ngạn Hiên hơn nữa. Ánh mắt lạnh lẽo của Trầm Ngạn Hiên chợt ấm thêm vài phần, cậu an ủi cô gái đang lộ vẻ căng thẳng bên cạnh, im lặng kéo cô ra sau lưng mình.

Cậu nghĩ tới tính cách của Diệp Tử, lần này vì Y Hàm nên bị thương, không biết sẽ căm hận cô ấy đến mức nào, không chừng còn gây ra chuyện điên cuồng nào đó.

Nếu như người ngồi chỗ này là Diệp Tử ban đầu thì đúng là sẽ hành động như cậu tưởng tượng. Sau khi biết chân mình bị thương nên phải từ bỏ vũ đạo mà mình yêu thích nhất, Diệp Tử liền lựa chọn cách quên đi tất cả nguyên nhân thật sự, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Bạch Y Hàm, khóc lóc om sòm giống như một người điên, lấy dao gọt hoa quả đâm vào ngực cô ta. Trầm Ngạn Hiên vội ngăn lại, nhưng chậm một bước, tay bị đâm một nhát, còn phải trơ mắt nhìn máu đỏ tươi chảy ra từ ngực Bạch Y Hàm. Nhất thời mắt cậu muốn nứt ra, thất kinh gọi bác sĩ. Cũng may mà bọn họ đang ở bệnh viện, bác sĩ cấp cứu kịp thời, Diệp Tử lại chỉ đâm khá nông nên không có gì đáng ngại, nhưng điều đó đã khiến chút áy náy còn lại trong lòng Trầm Ngạn Hiên bị rửa sạch sẽ.

Trầm gia và Diệp gia từng có quan hệ thân thiết, trên thương trường còn hợp tác với nhau, cha Diệp cực kì chán ghét đứa con gái bị chiều hư do người vợ trước để lại, nên việc vừa xảy ra thì ông ta đã cho Trầm gia một câu trả lời, lập tức ném Diệp Tử ra nước ngoài.

Diệp Tử nhớ tới sự việc lúc trước, ánh mắt vẫn nhìn vào hư không, một tay nắm chăn đơn không ngừng run rẩy, miệng lẩm bẩm, “Không phải, không phải như thế, đừng đùa nữa.”

“A Tử, cậu sao thế, người cậu đã khỏe hơn chưa?” Bạch Y Hàm có hơi sợ hãi cô gái này, nhưng vẫn cố mỉm cười, dịu tỏ vẻ dịu dàng quan tâm.

Trầm Ngạn Hiên cau mày đứng một bên, mặt không thay đổi, đáy mắt lại có chút phiền chán. Với cậu mà nói, tới đây thăm hỏi Diệp Tử chỉ là nhiệm vụ mà cậu phải làm mà thôi.

Nhưng Diệp Tử còn không buồn ngẩng đầu nhìn bọn họ một lần, chỉ cắn môi lắc đầu, giọng nói rất khẽ, khiến người ta khó chịu.

Diệp Hoa đứng nhìn ở một bên, nắm tay xiết chặt lại, cậu biết Diệp Tử thích vũ đạo, mỗi lần đứng trên đài khiêu vũ, ánh sáng từ gương mặt và đôi mắt cô khiến cho ngay cả người chán ghét cô như cậu cũng cảm thấy lóa mắt. Nhưng cậu cũng chưa bao giờ ngờ tới việc không thể tiếp tục khiêu vũ lại khiến cô bị đả kích mãnh liệt như thế này.

Cuối cùng Bạch Y Hàm cũng nhận ra sự khác thường của Diệp Tử, liền quay đầu hỏi: “Diệp Hoa, A Tử bị làm sao vậy?”

“Sẽ không nghiêm trọng như thế đâu.” Diệp Tử đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt lóe lên tia sáng yếu ớt, khóe môi lộ ra nụ cười, “Diệp Hoa, anh đi hỏi bác sĩ lần nữa được không? Nhất định là ông ấy nhầm rồi, cầu thang kia đâu có cao lắm, làm sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy được? Em chỉ không cẩn thận bị trặc chân mà thôi, mấy tháng nữa sẽ ổn, sau đó em vẫn có thể tiếp tục khiêu vũ đúng không?”

“A Tử.” Lời nói của Diệp Tử đã rất rõ ràng, Bạch Y Hàm gọi khẽ một tiếng, trong mắt có vẻ bối rối và sợ hãi.

Trầm Ngạn Hiên kinh ngạc nhìn về phía Diệp Hoa, giọng nói trầm thấp, “Chuyện là thế nào?”

Diệp Hoa chỉ cảm thấy vô cùng phiền lòng, “Bác sĩ nói khiêu vũ sẽ tạo thành áp lực quá lớn cho hai chân, sau khi chân Diệp Tử ổn rồi thì nhất định không được khiêu vũ nữa.”

Giống như tia sét đánh xuống, Bạch Y Hàm giật mình lùi ra sau mấy bước, phản ứng còn mạnh hơn cả đầu sỏ gây nên mọi chuyện là Trầm Ngạn Hiên.

“Cái gì?” Trầm Ngạn Hiên cau mày. Cậu quay đầu nhìn Diệp Tử, thấy cô như một con rối không có linh hồn, ngơ ngác ngồi đấy, lại nhẹ nhàng cười lên. Cho tới bây giờ, cậu chưa bao giờ thấy vẻ mặt ấy của Diệp Tử, bất kể chuyện gì xảy ra, trong suy nghĩ của cậu, cô vẫn luôn là một tiểu thiên nga kiêu ngạo tự tin, cô không quan tâm cậu có bằng lòng hay không mà vẫn quấn quít lấy cậu nhiều năm, theo đuổi người ta nhưng lại không có chút tự ti nào, luôn coi đấy là điều đương nhiên.

Hai mắt Bạch Y Hàm chợt đong đầy nước, cô ta xông lên cầm lấy tay Diệp Tử, cúi đầu xuống, nước mắt thay nhau rơi, “Xin lỗi, xin lỗi, đều là do mình sai, cậu đừng buồn nữa, đừng buồn khổ như vậy được không?”

Tuy trong lòng Trầm Ngạn Hiên có hơi tự trách, nhưng lại lo lắng Diệp Tử sẽ điên lên làm người khác bị thương, vì vậy lạnh lùng kéo Bạch Y Hàm khỏi giường bệnh, “Chuyện này không liên quan đến em, em đi về trước đi, để anh nói chuyện với em ấy.”

Bạch Y Hàm hơi do dự, Trầm Ngạn Hiên lại lập tức đẩy cô ta tới cạnh Diệp Hoa, “Diệp Hoa, đưa Y Hàm về đi, mình và Diệp Tử nói chuyện một chút.”

Không biết điều gì đã khiến Diệp Tử tỉnh táo một chút, cô quay đầu sang, nhìn Trầm Ngạn Hiên, đột nhiên cười nhẹ một tiếng, nụ cười ấy giống như đang khóc, tràn đầy đau khổ và chế giễu.

“Đều là báo ứng, đều là báo ứng.” Giọng cô run rẩy nhưng lại bình tĩnh dị thường, “Nhưng tôi đã làm sai cái gì chứ, tôi chỉ quá thích một người thôi, quá thích người ấy.”

Tiếng khóc nức nở dần vang lên, giọng cô càng trở nên thê lương vạn phần, “Là tôi sai, đều là tôi sai. Tôi không thích anh ấy nữa, tôi không thích anh ấy nữa, hãy trả lại vũ đạo cho tôi có được không, tôi không cần anh ấy nữa, trả lại vũ đạo cho tôi có được không?”

Truyện Chữ Hay