Người xưa nói: Một loại gạo nuôi trăm loại người
Người xưa lại nói: Một năm có ngày
Người xưa còn nói: nghề, mỗi nghề đều có trạng nguyên (người tài)
Lúc nhỏ, cô thường ngắm tấm biển gỗ đen đã lâu năm với câu đối phát sáng trên cửa lớn.
Lúc cô đeo cặp đi học cũng ngắm,lúc tan học về nhà liếc nhìn, lúc nghỉ học vui chơi vẫn thường được các bà dì gọi về để giúp lau chùi.
Nhưng thông thường người cầm khăn cũ leo cầu thang để lau chùi tấm biển gỗ là cô, trong đầu chỉ nghĩ là đợi một lát lau chùi xong thì có thể ăn kem, còn những chữ to trên tấm gỗ kia có ý nghĩa gì thì cô chưa từng suy nghĩ, đợi đến khi cô lớn thêm một chút, rốt cuộc cô mới dần dần hiểu rõ ý nghĩa của chữ trên cột gỗ, cũng vào lúc đó cô mới hiểu được vì sao trong nhà mình thường có rất nhiều chú dì ra ra vào vào.
Câu liễn trên của lớn nhà cô,trên dưới phân biệt thành:
Hôn duyên hương bộ thủ trung ác
(Hôn nhân tốt được ghi chép và nắm vững trong tay)
Giai nhân tài tử nhất thủ khiên
(Cô gái xinh đẹp chàng trai tài hoa nắm tay nhau)
Hoành phi thì viết: bà mai trạng nguyên
Trạng nguyên?
Cô lần đọc tiên đọc được: “Nghề nào cũng có trạng nguyên” Khi câu này được nói ra, bởi vì sự mù mờ nhất thời, mà cô đã làm ra việc ngu ngốc đó là mở miệng hỏi một câu: “Bà mai cũng có thể trở thành trạng nguyên sao?”
Câu hỏi ngu ngốc, không đến một giây cô liền hiểu hơn nữa đã tỉnh ngộ rằng mình đã ở nơi không ổn nhất, mở miệng hỏi vấn đề không nên hỏi nhất, tất cả các cô gái đều tập trung đông đủ trên bàn ăn nhà họ La.
Chỉ nghe cô vừa nói câu này, liền nghe được những người lớn trong nhà cô từ người mẹ biết ăn nói của cô, ba người cô, hai bà dì, hai bà cô chồng cùng với bà ngoại và bà nội của cô đồng loạt lên tiếng.
“Ai nói bà mai không thể trở thành trạng nguyên? Nghề nào cũng đều có trạng nguyên, bà mai đương nhiên cũng có người giỏi nhất, bà mai của nhà họ La chúng ta chính là người giỏi nhất trong nghề này”
“Đúng vậy, huống chi tổ tiên đời thứ mười nhà chúng ta cũng đã gái giả trai lên kinh thi trạng nguyên về đó thôi”
“Tiểu Lan, con ở trường phải học hành cho tốt, đừng để mất mặt nhà họ La chúng ta”
“Đúng vậy, làm bà mai không phải là dễ dàng, trong đó không có chút năng khiếu bẩm sinh thì học làm sao cũng không được”
“Tôi còn nhớ khi lần đầu tiên tôi làm mai thì thiếu chút nữa phá hư rồi…..”
Thở nào thở nào, phòng ăn lập tức vang lên một tràng tiếng ồn ào, đủ thứ âm thanh tiếng nói, cứ mãi không ngừng.
Trời ơi, cô đúng là học không ngoan…
Nhìn thấy trước mắt cả mười cái miệng cùng nhau hợp lại bala bala nói đến nỗi nước bọt văng tứ tung, cô hận không thể bịt chặt lỗ tai của mình lại, nhưng nếu cô làm như vậy thật, sau đó có thể sẽ chết càng khó coi, nên cô đành phải cố ép bản thân mở to mắt mỉm cười lắng nghe lời dạy, cười cho đến khi cô cảm thấy miệng mình cũng đã cứng, hơn nữa cũng sắp chuột rút rồi, cả đám cô dì giỏi ăn nói của cô cũng vì phải xem phim truyền hình lúc tám giờ mới chịu tha cho cô.