Đừng Nuôi Trà Xanh Ảnh Đế Công Làm Thế Thân

chương 11

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lâm Tiểu Phượng nằm trên mặt đất, há miệng run rẩy viết: "Tôi là Lâm Tiểu Phượng, tự nguyện ủy quyền..."

Tống Nhiên đọc một câu, cô ta viết một câu.

Cứ như vậy, dùng chữ viết xấu như gà bới, còn có cả lỗi chính tả, kéo dài hơn nửa giờ đồng hồ, cuối cùng cũng viết xong "Giấy ủy quyền của người giám hộ".

Sau đó, Tống Nhiên cầm tay cô ta, buộc cô ta ấn dấu tay vào nơi ký tên, hài lòng gật gật đầu: "Không sai, như vậy là được rồi."

Lâm Tiểu Phượng không học hành gì, không hiểu được những loại giấy tờ như vậy, cô ta chỉ biết sau khi viết tờ giấy này, toàn bộ chuyện của Lâm Phi Vũ sẽ do Tống Nhiên xử lí, vì thế liền suy nghĩ lệch lạc.

Tròng mắt cô ta đảo quanh, nịnh nọt cười nói: "Anh đẹp trai này, cậu có phải cũng yêu thích thằng con hoang...!Phi Vũ hả? Muốn nuôi nó bên người rồi chậm rãi chơi? Không sao không sao, cho dù không viết tờ giấy này, cậu muốn chơi nó ra sao, tôi cũng không thèm quản."

Tống Nhiên chửi thẳng: "Dm cút."

Lâm Tiểu Phượng cười rạng rỡ: "Thật đó, tôi cũng không biết bố nó là ai nữa, nó còn hại tôi suýt chút nữa rong huyết mà chết rồi, cái loại nghiệt chủng này, sinh ra là để cho người khác chơi..."

Tống Nhiên hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén nửa giận, lạnh lùng nói: "Lâm Tiểu Phượng, cô chơi ma túy chơi đến hỏng đầu à? Nếu như không muốn nuôi nó thì cũng không cần..."

Anh còn chưa nói hết, bỗng nhiên cảm thấy không đúng, nhưng chưa kịp quay đầu lại, cổ họng liền căng thẳng, bị ghìm chặt không thở nổi.

Người đàn ông trung niên phía sau không biết đã tỉnh dậy từ bao giờ, dùng ống tuýp mạnh mẽ ghìm cổ anh! Nháy mắt, Tống Nhiên hiểu ra, hóa ra ban nãy Lâm Tiểu Phương cố ý trọc giận, phân tán lực chú ý của anh để cho tên đại ca Từ kia đánh lén anh!

Mắt anh tối dần, bên tai là tiếng cười gằn của đại ca Từ: "Dám làm bậy trên đầu thái tuế gia?! Hôm nay ông đây cho mày tàn phế!"

"Khụ khụ..." Tống Nhiên bị ghìm đến nỗi mặt mày đỏ cả lên, muốn nói cũng không thốt ra tiếng, anh nhắm mắt lại, sau đó dùng hết lực toàn thân, ngửa mạnh về phía sau.

"Ầm!!" Một tiếng trầm đục nặng nề vang lên, hai người đập mạnh vào tường!

Gáy đại ca Từ bị va đập mạnh vào tường, lực đạo trên tay nhất thời nới lỏng.

Chớp thời cơ, Tống Nhiên xoay người, nắm cổ áo của hắn ta, không chút do dự đập đầu hắn lên tường mấy cái.

"Ầm! Ầm! Ầm!!"

Đại ca Từ bị đụng đến vỡ đầu chảy máu, trực tiếp xụi lơ ở chân tường, ngay cả quần cũng ướt.

"Ha, haa." Tống Nhiên thở hổn hển vài hơi, chậm rãi đứng thẳng người, sau đó nhìn từ trên cao xuống, lắc lắc màn hình điện thoại: "Họ Từ, ông xem mấy tấm ảnh này chụp như nào?"

Đại ca Từ trợn tròn mắt: "Mày, mày..."

Tống Nhiên cười nói: "Đây là ảnh tôi vừa chụp, cũng không tồi nhỉ? Những tấm ảnh này tôi sẽ gửi cho một người bạn, nếu như chẳng may tôi với Phi Vũ xảy ra chuyện, ngày hôm sau những bức ảnh này sẽ xuất hiện trên các trang web lớn của Giang Thành, đảm bảo anh em cùng đối thủ của ông đều có thể nhìn thấy."

Sắc mặt đại ca Từ hết trắng lại xanh, đôi môi run rẩy: "Mày, mày dám!"

Tống Nhiên nhíu mày, khom lưng, dùng di động nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt ông ta: "Tôi dám."

Sau khi xử lí xong mấy chuyện này, Tống Nhiên cẩn thận cất "Giấy ủy quyền của người giám hộ" vào ngực, trói chặt đại ca Từ với Lâm Tiểu Phượng ở sô pha, rồi mới quay lại phòng ngủ ôm Lâm Phi Vũ ra.

Lâm Phi Vũ gắt gao ôm chặt cổ anh, hai người trở về nhà.

Về đến nhà, Tống Nhiên vừa sợ vừa thương, lấy hòm thuốc ra, tự tay bôi thuốc cho thằng nhóc, đến cả giọng cũng dịu dàng hơn: "Có đau không? Cục u ở trán này không được đụng, cũng không được xoa."

Anh bôi thuốc không biết khống chế lực tay khiến Lâm Phi Vũ đau đến hít khí, nhỏ giọng: "Em không đau."

Bôi thuốc xong, Tống Nhiên tay chân vụng về dán lên trán thằng nhóc một tấm băng gạc, ôn nhu an ủi: "Không sao rồi, có giấy ủy quyền là có thể ký hợp đồng, còn có thể nhờ người giúp nhóc làm học bạ.

Nhóc cố gắng học tập thật tốt, nghỉ hè và nghỉ đông đi đóng phim kiếm tiền, qua vài năm lớn lên là ổn thôi."

Lâm Phi Vũ chớp mắt: "Làm mấy thủ tục ấy, cần sổ hộ khẩu phải không anh?"

Tống Nhiên vỗ đầu: "Ừ, hình như cần bản sao sổ hộ khẩu, anh sang lấy."

Lâm Phi Vũ vội nói: "Em biết sổ hộ khẩu để đâu, để em đi lấy cho, em còn có chút đồ cần phải thu dọn nữa."

Tống Nhiên hơi chần chừ, nhưng nghĩ đến ở ngay cách vách, hơn nữa hai người kia đều bị anh trói lại, liền gật đầu: "Đi nhanh về nhanh."

Lâm Phi Vũ ngoan ngoãn gật gật đầu: "Dạ."

Vừa bước ra khỏi cửa, mặt Lâm Phi Vũ nhanh chóng sầm xuống, tựa như từ ngày xuân ấm áp hoa nở bỗng thành tháng giêng nước đóng thành băng, cậu cười lạnh một cái, đẩy cửa đi vào .

Lâm Tiểu Phượng và đại ca Từ bị chói chặt trên ghế sô pha, miệng bị nhét giẻ lau, hai người nhìn thấy Lâm Phi Vũ, mở to mắt, "ưm ưm ưm" hét lên.

Lâm Phi Vũ không để ý tới hai người, trực tiếp đi vào phòng ngủ lấy sổ hộ khẩu, thuận tiện vơ vét hết đống trang sức, sau đó vào bếp lấy một thứ, đi về phòng khách, nhìn hai người kia.

"Ưm ưm." Lâm Tiểu Phượng như đang cầu xin cậu.

Lâm Phi Vũ mặt không thay đổi nhìn cô ta, từ từ kéo miếng giẻ lau trong miệng cô ta xuống.

Lâm Tiểu Phượng thở hổn hển, lên tiếng cầu xin: "Con trai ngoan, mau giúp mẹ cởi trói."

Lâm Phi Vũ nhìn cô ta, không hề động đậy.

Lâm Tiểu Phượng chuyển động con ngươi, dịu dàng, dụ dỗ nói: "Con trai ngoan, nghe lời của mẹ, người kia là người xấu, mẹ thấy cậu ta là vì con còn trẻ, muốn nuôi con bên người chậm rãi chơi đùa..."

"Ba!!" Lâm Phi Vũ trực tiếp tát cô ta, khinh bỉ nói, "Đồ đ."

Lâm Tiểu Phượng nháy mắt bối rối, tức giận mắng lớn: "Thằng con hoang, mày dám đánh tao?! Con mẹ nó, mày tưởng mày ghê gớm lắm à? Cái loại nghiệt chủng như mày, lẽ nào sau này không bán (thân) chắc? Mẹ mày cái đồ..."

Lâm Phi Vũ mặc kệ cho cô ta chửi bới, đột nhiên nở nụ cười âm trầm: "Chửi lâu như thế, trời cũng tối luôn rồi, mẹ có đói không? Con mang "đồ ăn ngon" cho mẹ đây."

Cậu cười hì hì, từ sau lấy ra một thứ —— Hóa ra, vừa nãy cậu đến phòng bếp là để lấy một cục thịt thối, đang bốc mùi kinh tởm.

"Mày, mày...!Mày muốn làm gì?" Lâm Tiểu Phượng đoán được cậu muốn làm gì, ban đầu không dám tin, sau đó trên mặt xuất hiện biểu tình sợ hãi và buồn nôn, gắt gao mím chặt miệng.

"Cho mẹ ăn cơm tối." Lâm Phi Vũ một bên dịu dàng nói, một bên bịt mũi Lâm Hiểu Phượng, "Trước đây con nấu cơm không ngon, khiến mẹ tức giận, lần này đảm bảo rất ngon, thật đó."

Lâm Tiểu Phượng nghẹn đỏ mặt, không chịu được há mồm thở.

Đúng lúc ấy, Lâm Phi Vũ không chút do dự mà nhét đống thịt thối kia vào miệng cô ta.

Lâm Tiểu Phượng mở to hai mắt, giãy dụa phản đối: "A, ưm ưm..."

"Ăn ngon không?" Lâm Phi Vũ hứng thú nhìn cô ta vài phút, lại quay đầu nhìn về phía đại ca Từ.

Đồng tử đại ca Từ căng ra, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống.

Lâm Phi Vũ cụp mắt nhìn hắn một lát, ôn nhu hỏi: "Dáng vẻ cháu rất dễ nhìn sao? Muốn "chơi" cháu à?"

Nhìn ánh mắt lạnh lẽo của cậu, đại ca Từ không khống chế được mà run lẩy bẩy, con ngươi vẩn đục lộ vẻ cầu xin.

Lâm Phi Vũ nhìn hắn, từ từ nhấc chân lên, hung hăng đạp xuống, sau đó dùng lực nghiến một cái.

"Ưmmmmm ——" Từ lão đại mắt trợn to, hắn ta muốn lớn tiếng gào thét, hắn ta muốn khóc, nhưng miệng bị nhét giẻ, không kêu lên được.

Một lúc sau, Lâm Phi Vũ nghiêng nghiêng đầu, nở nụ cười vô hại: "Bác Từ, bác không phải muốn "chơi" cháu sao? Bây giờ "công cụ" mất rồi, sao có thể "chơi" cháu đây?"

Nháy mắt, đại ca Từ ngất xỉu, dưới thân một mảnh c đ giàn giụa, Lâm Tiểu Phượng cũng ngả nghiêng bên cạnh, giống như đã mất ý thức.

Ngay lúc Lâm Phi Vũ đang "tinh tế thưởng thức" hai người bọn họ, thì cửa bị gõ: "Cốc cốc cốc! Tiểu Vũ?"

Ca ca đến? Trong lòng Lâm Phi Vũ nảy lên, vội vàng ôm chăn từ phòng ngủ ra, đắp lên người Lâm Tiểu Phượng với đại ca Từ, xong xuôi mới chạy ra mở cửa.

"Sao lâu vậy? Anh còn tưởng nhóc xảy ra chuyện gì."Tống Nhiên hơi nhíu mày, đến cạnh sô pha nhìn một tẹo, "Nhóc đắp chăn cho hai người họ làm gì?"

Lâm Phi Vũ cụp mắt, hoảng loạn vò vò tay, tựa như làm sai chuyện: "Ca ca, tuy mẹ với người kia rất xấu nhưng mà trời lạnh như vậy, em sợ họ chết lạnh, liền đắp chăn cho họ....!Anh, có phải em làm sai không?"

Vẫn là một đứa trẻ, mặc dù thông minh với trưởng thành sớm, nhưng đối với mẹ ruột vẫn còn nhẹ dạ.

Tống Nhiên nhịn không được, thở dài, tiện tay kéo thằng bé lại gần: "Lạnh, nhưng không chết được, đừng quan tâm họ, đi thôi."

Lâm Phi Vũ chôn mặt trong khuỷu tay anh, yên lặng cười thầm: "Dạ, nghe lời anh."

Sau khi lấy được giấy ủy quyền và sổ hộ khẩu, Tống Nhiên cân nhắc cẩn thận, mang theo Lâm Phi Vũ, chuyển vào kí túc xá nhân viên.

Thứ nhất, nhìn thấy người phụ nữ kia Tống Nhiên chẳng còn khẩu vị gì nữa.

Thứ hai, mặc dù có ảnh khỏa thân đe dọa đại ca Từ nhưng Tống Nhiên vẫn lo lúc Lâm Phi Vũ không có anh ở cạnh sẽ bị trả thù.

Cuối cùng, kí túc xá nhân viên là phòng hai người, cũng không mất phí, nên rất phù hợp với anh và Lâm Phi Vũ.

Tống Nhiên cẩn thận nghĩ tiếp, đợi đến khi hoàn thành học bạ, anh sẽ cho Lâm Phi Vũ ở trong kí túc xá trường, thỉnh thoảng anh sẽ giúp cậu tìm vai diễn, đợi đến lúc Lâm Phi Vũ mười tám tuổi, có thể tự lập được rồi.

-

Lại một tuần trôi qua, mấy cái hợp đồng đã giải quyết xong, mười vạn tiền thưởng cuối năm cũng tới tay Tống Nhiên, còn có, catxe đóng phim của Lâm Phi Vũ, Thôi đạo đã trả trước một nửa, vì vậy kinh tế của Tống Nhiên rộng rãi hẳn ra, từ nghèo rách bước vào hàng ngũ khá giả.

"Đây, Tiểu Vũ, cái này cho nhóc." Tống Nhiên đưa cho Lâm Phi Vũ một tấm thẻ ngân hàng.

Lâm Phi Vũ chớp mắt: "Ca ca, anh cho em thẻ ngân hàng làm gì?"

Tống Nhiên không để ý mà nói: "Trong này có mười vạn tệ, là catxe Thôi đạo trả sớm một nửa.

Nhóc không có căn cước nên không thể mở tài khoản ngân hàng, anh dùng căn cước của mình mở một tài khoản cho nhóc, mật mã là sinh nhật nhóc, đừng tiêu tiền lung tung."

Lâm Phi Vũ do dự nói: "Ca ca, không phải anh đang nợ ngân hàng sao? Cầm catxe của em trả nợ trước đi."

Tống Nhiên phất phất tay: "Không có chuyện gì, anh dùng thưởng cuối năm trả trước một phần rồi, có lẽ năm sau sẽ trả hết thôi.

Chuyện của người lớn, trẻ con đừng quan tâm vớ vẩn."

Lâm Phi Vũ nhìn Tống Nhiên, con ngươi màu hổ phách hơi lấp lóe, đang định nói, thì Tống Nhiên đã đứng dậy: "Đi thôi, ngày kia nhóc vào đoàn, quay xong thì phải đi học luôn, không thể ăn mặc nghèo nàn như này, anh đây dắt cưng đi mua quần áo đẹp."

"...!Dạ."

Hai người một đường đi thẳng tới trung tâm thành phố, sau khi xem mấy cửa hàng quần áo thể thao của thiếu niên, Tống Nhiên dẫn Lâm Phi Vũ vào một cửa hàng quen thuộc.

Theo thói quen, Tống Nhiên nhìn quanh một lượt, tùy tiện chỉ vào một chiếc áo len nâu nhạt: "Cái áo kia, phiền cô lấy xuống cho em trai tôi thử một chút."

"Vâng, mời theo tôi." Nhân viên phục vụ vẻ mặt tươi cười gỡ quần áo xuống, dẫn Lâm Phi Vũ đến phòng thử đồ.

Lát sau, Lâm Phi Vũ đi ra, cậu có chút không quen mà nắm góc áo, ngại ngùng nhìn về phía Tống Nhiên: "Ca ca."

Mấy nhân viên ngạc nhiên thốt lên: "Tiên sinh, em trai ngài đẹp quá!"

"Đúng vậy, cứ như thiên thần ấy!"

Tống Nhiên cũng khá ngạc nhiên, nhưng nguyên nhân khiến anh ngạc nhiên lại khác —— Lâm Phi Vũ mặc bộ quần áo này, thật sự rất giống dáng vẻ của anh thời niên thiếu.

Đôi mắt hạnh màu hổ phách, khóe môi mang theo ý cười, núm đồng tiền bên má trái, cái cằm nhỏ gọn, mặc áo len nâu nhạt mềm mại, đôi chân thon dài thẳng tắp...!Trong giây lát, anh có cảm thấy như đang soi sương, bên trong là mình thời thiếu niên.

"Ca ca?"

Tống Nhiên phục hồi tinh thầm, ho nhẹ một tiếng: "Vậy lấy cái này..."

Anh còn chưa nói xong, Lâm Phi Vũ đã ngắt lời: "Anh, em còn muốn đi xem tiếp cơ."

"Không thích sao? Anh thấy cái này ok mà." Tống Nhiên nghi hoặc.

Lâm Phi Vũ len lén nhìn nhân viên cách đó không xa, nhanh chóng tiến sát đến tai Tống Nhiên, nhỏ giọng nói: "Ca ca, vừa nãy em ở phòng thử đồ lén nhìn bảng giá, tận mười vạn tám đấy."

Tống Nhiên giật mình, biểu tình trống rỗng.

Không sai, nhãn hàng nổi tiếng này là nhãn hiệu hồi trước anh thích nhất, nhưng bây giờ, căn bản anh không trả tiền nổi!

Quá nghèo, không xứng đi dạo.

Thấy dáng vẻ bị giá cả làm kinh ngạc đến ngây người của anh, không hiểu sao Lâm Phi Vũ cảm thấy buồn cười, khong nhịn được mà cong cong khóe môi, dịu dàng nói: "Ca ca, em mặc bộ đồ này rất đẹp sao? Nhưng em lại thấy mấy bộ đồ thể thao ban nãy cũng không tồi."

Nói nhảm, nhóc giống anh như thế, mặc đồ của hiệu này chắc chắn là đẹp nhất, ngay cả chủ nhãn hiệu này còn khen anh đây sinh ra là để mặc nó, thậm chí còn muốn anh làm người đại diện đấy nhé!

Nghĩ vậy thôi, ngoài miệng Tống Nhiên lại nói: "À, anh thấy nhóc rất hợp với đồ ở đây, nhưng đắt quá, chúng ta đi cửa hàng khác xem xem."

Lâm Phi Vũ nhìn Tống Nhiên, nghiêm túc đáp: "Nếu như anh thấy nó đẹp, đợi khi nào em kiếm được tiền, sẽ mua hết quần áo của hiệu này".

Truyện Chữ Hay