Edit: Tojikachan
Nguồn: mongthuycungs.wordpress.com
(Học theo Hàm Đan; học theo người chẳng thành, lại còn quên cả cái vốn có (thời Chiến Quốc, dân quận Hàm Đan nước Triệu, nổi tiếng về thuật đi bộ. Người nước Yên hâm mộ, sang học thuật đó, nhưng đã không học được, lại quên cả cách đi bộ của chính mình, trở nên đi đứng lạch bạch tức cười. Câu trên ngụ ý chớ nên đua đòi rởm.) (Nguồn: )
Mặc áo len lộ đầu vai màu hồng nhạt rộng rãi, nửa người dưới một cái váy ngắn màu cà phê nhạt, mặc tất dài đến đầu gối, đeo một đôi ủng ngắn màu trắng, khoác một quai balo đơn giản màu trắng. Tôi khẽ hát nhỏ, mặt mày hớn hở đi vào công viên tennis Shimo của Tokyo. Hôm nay là ngày diễn ra trận đấu cuối cùng của giải khu Kanto đoàn thể nam tennis bộ trung học phổ thông, hôm thứ bảy huấn luyện khiến tôi bỏ lỡ trận đấu ngày hôm qua của Kunimitsu, hôm nay tôi phải bồi thường cho cậu ấy, ha ha.
Mới vừa đi vào công viên, bỗng nghe thấy phía sau có một tiếng gọi khá xa lạ: “Nakamura Kimiko!” Nhìn lại, thấy một thiếu nữ ăn mặc thời trang vừa vẫy tay với tôi vừa chạy tới.
“Ủa? Musuko.” Tôi có chút kinh ngạc nhìn cô gái phía trước, “Okamoto Musuko.”
“Ừ, đã lâu không gặp, hình như cậu đẹp hơn trước kia đấy.” Okamoto đánh giá tôi từ trên xuống dưới một lượt.
“Cám ơn, cậu cũng rất xinh đẹp.” ca ngợi thật tình.
“A, đây là sự thật mà. Nhưng trước kia trông cậu thật đúng là không nhìn nổi, bây giờ thì thuận mắt hơn.” cậu ấy cao ngạo nhìn tôi.
“Ha ha.” Tôi có lệ cười cười, Okamoto Musuko chỉ là có chút thích làm náo động thôi, còn đâu thì đều tốt cả, hồi trung học cơ sở cũng không tiếp xúc với cậu ấy nhiều.
“Hôm nay cậu tới làm cái gì?” cậu ấy dựa vào thân cây bên cạnh, cảm giác có chút từ trên cao nhìn xuống.
“Đến đây đương nhiên là xem tennis, còn cậu?” Nhẫn nại bắt chuyện với cậu ấy.
Như là chỉ chờ tôi hỏi những lời này vậy, cậu ấy vừa lòng cười cười, có chút đắc ý nói: “Hôm nay tớ tới xem trận đấu của bạn trai, biết bạn trai tớ là ai không?”
Thành thật lắc đầu, cậu đến trường ở Shonan, tôi đến trường ở Tokyo, làm sao mà tôi biết? Muốn khoe ra thì cứ nói thẳng là được, lòng vòng quá.
“Bạn trai tớ là người đẹp trai nhất Shonan bọn tớ, rất có tiếng ở giới tennis nam trung học, Wakato Hiroshi. Thế nào, nghe nói qua đúng không?” Okamoto kiêu ngạo nói.
“Ha, nghe nói qua.” Kết giao với một bạn trai có đội fan điên cuồng, hẳn là cậu ấy rất vất vả, tôi có chút đồng tình nghĩ.
“Tớ biết mà.” cậu ấy có chút thương hại nhìn tôi, “Đừng hâm mộ, một ngày nào đó cậu cũng sẽ yêu đương. Nhưng mà có lẽ không gặp được mỹ nam như Hiroshi nhà bọn tớ đâu, được rồi, hẹn gặp lại.” Tùy ý vẫy vẫy tay với tôi, rồi nhanh chóng rời đi.
Kỳ thực chỉ là muốn khoe ra một chút thôi, cậu ấy thật đúng là không thay đổi, bất đắc dĩ lắc đầu.
Sân Tennis không giống kiếm đạo quán chúng tôi, tất cả mọi người đều tiến hành trận đấu ở một sân. Đi trong công viên tennis to như vậy, nhìn bao nhiêu sân Tennis giống nhau như đúc, mấy vạch đen sau đầu không ngừng xuất hiện.
“A, bạn gái của đội trưởng.” Không cần quay đầu cũng biết, đây nhất định là bạn Echizen Ryoma đáng yêu.
Cười tủm tỉm xoay người, dùng giọng nói dịu dàng nói với cậu ấy: “Echizen-kouhai, chị không để ý em gọi chị là Nakamura-senpai đâu.” Thành công nhìn thấy gương mặt cậu ấy ửng đỏ, có chút khẩn trương kéo kéo vành nón.
“Vâng, Nakamura-senpai.” đứa trẻ thật ngoan.
“Senpai, ngày đó đúng là rất tuyệt!” Momoshiro lớn giọng sùng bái nhìn tôi, ” Mọi thành viên ở đây đều rất hâm mộ đội trưởng đấy, nhưng lại không có ai đến giải cứu em ra ngoài. Đúng là rất thảm, rất thảm.”
“Ủa? Cô bé kia không phải là bạn gái của em sao?” Tôi chỉ chỉ Tachibana An đang cười nói với hai “fan Ryo” siêu cấp – Tomoko và Sakuno đằng sau cậu ấy, ái muội hỏi.
“Senpai! Đó không phải, không phải…” Momoshiro đỏ mặt giống như thạch lựu tháng tám vậy.
“Không phải cái gì? Không phải bạn bè bình thường?” Tôi đè thấp tiếng nói, xấu xa nháy mắt.
“Nakamura-senpai thật sâu sắc.” Ryoma liếc mắt, xấu xa nhìn Momoshiro Takeshi.
“Echizen! Em đừng có nói bậy!” hình như Lớn Giọng-kun có chút thẹn quá thành giận.
“Thôi, thôi, về vấn đề tình yêu của Momoshiro-kouhai, chúng ta tìm tòi nghiên cứu sau đi, hiện tại có thể nói với chị là sân diễn ra trận đấu của Seigaku ở nơi nào không?” Ho vài cái, khôi phục thành vẻ dịu dàng.
“Bọn em cũng phải đi xem trận đấu của các tiền bối, cùng nhau đi thôi, senpai.” mặt Momoshiro vẫn chưa hết đỏ ửng, xem ra “tình yêu Momo-Tachi” không phải là tin đồn.
Nhìn thấy đám nữ học sinh mặc “Rau xanh” quen thuộc cách đó không xa, biết được đã đến sân Seigaku. Đến gần, đám nữ vừa rồi còn điên cuồng đột nhiên tự động tách sang hai bên, nhường một con đường cho chúng tôi.
“Echizen, không nghĩ tới cậu ở giới trung học cũng có tiếng như thế.” Tôi nhìn nhìn cậu bé xinh đẹp bên cạnh, chế nhạo nói.
“Senpai, kỳ thực là chị có tiếng hơn.” Ryoma giật mình, bất đắc dĩ nói.
“Sao?” Tôi nhìn quét chung quanh một vòng, chỉ thấy đám nữ sợ hãi lại khẩn trương nhìn tôi. Ủa? Tôi nghiêng đầu, nửa ngày cũng không hiểu.
“Senpai, lễ hội học viện Seigaku.” Echizen tốt bụng nhắc nhở.
Tôi đột nhiên trừng lớn mắt, lúc bão nổi, có nhiều người thấy sao? Có chút cứng ngắc ngẩng đầu, nhìn thấy tôi khó chịu, đám nữ đều bất giác lui ra sau một bước. Tôi nào có khủng bố như thế chứ!! Căm giận! (Tác giả Phi: cậu vốn rất khủng bố! )
Đi theo nhóm Momoshiro đến khán đài, bỗng nghe thấy giọng nói mềm nhẹ của Fuji vang lên: “Hm ~ là ‘công chúa ác ma’ của chúng ta đến à.”
Hung hăng trừng cậu ta, không phải là ngày đó làm bại lộ cậu một chút thôi sao, sao lại vẫn còn ghi hận chứ?
“Nhờ phúc của Nakamura-san, ngày đó bọn tớ may mắn nhìn thấy cảnh tượng băng sơn đồ sộ hòa tan đấy.” Inui Sadaharu nâng nâng mắt kính, im hơi lặng tiếng hiện ra bên trái tôi, “Bình thường, khả năng Tezuka mỉm cười là %, khả năng chủ động ôm nữ sinh là %. Không, phải nói nếu có thể dùng số âm để biểu hiện số phần trăm, thì khả năng là -%.” Nói xong, khép laptop lại, tươi cười gian trá với tôi.
Tốt, Đầu Nhím, cho tới bây giờ, người duy nhất chưa bị tôi trả thù chính là cậu. Chờ đấy, một ngày nào đó tôi sẽ làm cậu tự động im lặng.
“Kimiko.” Một tiếng dịu dàng gọi, khiến tôi tỉnh táo lại từ suy nghĩ tà ác.
Chậm rãi quay đầu, mỉm cười như mưa thuận gió hoà: “Kunimitsu, trận đấu hôm nay cố lên nhé!”
“Ừ.” Cậu ấy nhè nhẹ trả lời, trong đôi mắt tràn đầy sự vui vẻ. Kunimitsu mặc trang phục thể thao có phong thái khác với bình thường, nếu nói bình thường, cậu ấy là lòng hồ sâu, thâm trầm mà lãnh liệt. Vậy thì bây giờ cậu ấy giống như nước suối chảy mạnh nơi vùng núi, toàn thân phát ra sự linh động mà trong trẻo.
“Tay phải của cậu có gì vậy?” Mèo Lớn Kikumaru tò mò nhìn chằm chằm cổ tay tôi.
Không hổ là tuyển thủ có thị lực xuất sắc nổi danh, vừa rồi hơi hơi giật tay phải, ống tay áo chỉ hơi hé lộ ra một góc bé tí, cậu ấy đã nhìn thấy.
Giơ tay phải lên, ống tay áo trôi xuống, người chung quanh tò mò thò đầu đến gần.
“Là khuôn trọng lực, đại khái là nặng kg.” mắt kính của Inui Sadaharu lòe ra một tia ánh sáng, chuẩn xác đánh giá ra sức nặng.
“Ủa? Vì sao Nakamura-san lại đeo khuôn trọng lực vậy.” Bảo mẫu Oishi quan tâm nhìn tôi.
“Tay trái của tớ bị thương, tạm thời không thể luyện tập, thầy muốn tớ tăng mạnh lực tay phải, cho nên yêu cầu tớ đeo khuôn trọng lực.” Nhẫn nại giải thích.
“Nakamura-sensei thật nghiêm khắc.” Mèo Lớn chớp mắt to đáng yêu, đồng tình nhìn tôi.
“Ừ, thầy nghiêm khắc là có trách nhiệm với tớ mà.” Thoải mái cười cười.
“Đúng rồi, Kunimitsu. Đối thủ tiếp theo của Seigaku là ai?” Tò mò nhìn về phía giữa sân.
“Josei Shonan.” Nhàn nhạt trả lời trung, có đánh bại đối thủ vô tận khát vọng.
“Không được sơ suất lên đi!” Ở bên cạnh cậu ấy, mỉm cười mà đứng.
“Ừ.” Cậu ấy yên lặng nhìn tôi, thầm hiểu lòng tôi.
°`°¤ø,¸¸,ø¤°`°
“Seigaku vs Josei Shonan, trận đánh đơn thứ ba, Tezuka Kunimitsu vs Wakato Hiroshi, điểm số -, hai bên trao đổi sân!”
“Tuy rằng cậu ấy dẫn đầu rất rõ ràng, nhưng mà mỗi một bàn, điểm số đều rất gần nhau.” Oishi có chút lo âu nhìn bên trong sân.
Đúng vậy, Wakato Hiroshi đã bắt đầu sử dụng chiêu “Phong cách của Pretender”, “Huett” cùng với “Cao thủ Nadal sân đất đỏ”. Bắt chước không tệ, tư thế không tệ, chỉ là mỗi một lần bắt chước đều bị Kunimitsu đánh lại nguyên hình. Kunimitsu, quả nhiên có sự bình tĩnh và thực lực siêu việt hơn tuổi.
“Oishi-kun, không nên gấp gáp, phải tin tưởng Tezuka-kun.” tiền bối Yamato khoác đồng phục trường, khoanh hai tay trước ngực, đầu chuyển đọng theo đường bóng tennis trong sân mà hơi hơi.
Trong sân, bóng người thon dài cơ hồ chỉ đứng ở một chỗ chưa từng di chuyển, đây là Tezuka Zone. Tuy rằng không xa lạ, nhưng mà lại nhìn thấy trong hiện thực, vẫn không khỏi tán thưởng, đúng là tuyệt chiêu rất giỏi. Đối diện, phạm vi di chuyển của Wakato Hiroshi bắt đầu chậm rãi nhỏ đi, muốn tiến hành bắt chước chiến thuật sao?
Quả nhiên, sau khi một cầu này kết thúc, cậu ta tung mũ lưỡi trai lên không trung, hai tay ôm chặt ở trước ngực, đột nhiên ngẩng đầu, một tạo hình xinh đẹp: “Biến thân!” Bên ngoài sân, rất nhiều nữ sinh vừa giơ cao “Love Wakato” và “Wakato-kun em yêu anh” vừa hét. Đi đầu là bạn học cũ của tôi, Okamoto Musuko. Cậu ấy khóc lên, tinh thần kích động, rống to: “Wakato-kun, tất thắng!”
Sau khi biến thân, Wakato Hiroshi chỉnh lại gương mặt, mặt không biểu cảm. Đang học Kunimitsu sao? Khuôn mặt Kunimitsu tuấn tú hơn cậu, ánh mắt Kunimitsu linh động hơn cậu. Huống chi, cú đánh vào quả tennis của Kunimitsu mãnh liệt chiến thắng hơn cậu, ý chí của Kunimitsu kiên cường hơn cậu. Buồn cười nhìn cậu ta, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
“Nakamura đang lo lắng sao?” Gấu Nhỏ cười tủm tỉm nhìn tôi.
“Không phải, chỉ là cảm thấy buồn cười.” Tôi thoải mái nói.
“Buồn cười?” Kikumaru tò mò thò đầu đến.
“Ừ, vẽ hổ không giống thì sẽ thành chó.” Nhàn nhạt đáp.
“Quả thật rất buồn cười.” Fuji sáng tỏ cười cười, xoay người nhìn về phía bên trong sân
Giữa sân, nghiễm nhiên hai cái Tezuka Zone. Hai người đứng thành một đường chéo, dưới chân đều không hề rời đi cái vòng Zone kia. Ai sẽ lộ ra sơ hở trước đây? Kunimitsu vẫn rất bình tĩnh, không kiêu không nóng nảy, không vội không chậm, theo tiết tấu của mình mà vung vợt bóng bàn. Wakato Hiroshi thì trái lại, máy móc bắt chước, biểu cảm dại ra, làm cho người ta liếc mắt một cái cũng có thể phân rõ thật giả.
Đánh vài cái qua lại, Kunimitsu rốt cục bắt đầu thay đổi. Chỉ thấy đôi mắt phượng của cậu ấy hơi hơi nheo lại, cổ tay trái hơi thay đổi, thả ra một cú đánh ngắn linh hoạt qua lưới. Wakato Hiroshi không dự đoán được sự biến hóa này, ra sức chạy tới gần lưới, nhanh chóng cúi người, khó khăn đánh tennis đi. Ngay lúc cậu ta đang thấy may mắn, Tezuka đã đứng ở trước lưới, vợt bóng bàn hơi nghiêng, nhẹ nhàng mà đánh cầu trở lại chỗ sâu nơi sân đối phương.
“-”
Kế tiếp, những lúc Wakato Hiroshi bắt chước Tezuka Zone, luôn phải đề phòng Kunimitsu đánh cầu ngắn, đánh cầu cao, tinh thần lập tức khó có thể tập trung. Chiêu thức bắt chước này cũng càng ngày càng lệch quỹ đạo, rốt cục bắt đầu chỉ biết chạy vội trái phải.
“Bắt chước chung quy không phải là phong cách của mình, copy tư thế, copy biểu cảm, nhưng vĩnh viễn không copy nổi ý nghĩa chủ yếu.” tiền bối Yamato chậm rãi mở miệng, gương mặt nghiêm túc.
“Trung Quốc có một câu thành ngữ là “Học theo Hàm Đan”, nhìn thấy tư thế đi của người khác xinh đẹp. Vì thế bắt chước theo phong trào, nhưng mà đến cuối cùng chẳng những không học được dáng vẻ tao nhã, thậm chí còn quên đi bước chân ban đầu của mình.” Tôi mỉm cười nhìn bên trong sân, ai có thể bắt chước cậu chứ, Kunimitsu. Trong sân, cậu giống như một thác nước liều lĩnh xối từ trên vách núi xuống, tráng lệ mà sôi động. Có thể cùng người như vậy chia xẻ tình yêu, thực sự là may mắn của tôi.
Trận đấu rốt cục lấy tỉ số áp đảo - mà kết thúc, Seigaku lấy - chiến thắng Josei Shonan. Nhìn Wakato Hiroshi căm giận rời đi, cùng với Okamoto Musuko phía sau cậu ta, vẻ mặt sợ hãi không dám tiến lên. Tôi quay đầu cùng Kunimitsu nhìn nhau, trong lòng yên lặng nói: thứ tôi muốn không phải là mê luyến đi theo cậu, mà là cùng cậu ấy sóng vai mà đi.
Spoi:
“Biết rồi mà, biết rồi mà, tớ sẽ đến lập tức.” Nhận mệnh đáp ứng, “Không phải là Mukahi nhà cậu bị đả bại sao? Có tất yếu phải gào to như rồng lửa không vậy?” Cuối cùng vẫn không nhịn được chế nhạo Yuki vài câu.
“Cậu mau cút đến đây cho tôi!” một tiếng bạo rống oanh tạc tai phải của tôi, tai bắt đầu ù lên, người chung quanh nghe thấy đều đồng tình nhìn tôi.