Tim Tiêu Ký Ngôn đập thình thịch, sau đó bình tĩnh lại, thầm nghĩ chắc mình nhìn nhầm rồi, hay là người này không phải Cận Mộ?
Để nhìn lại lần nữa xem sao, y nghĩ, nếu không phải Cận Mộ thì sẽ chặt khúc vứt ra ngoài.
Y không cầm kiếm mà chỉ đưa tay nhẹ nhàng vén chăn lên.
Dưới chăn vẫn là Cận Mộ không mặc gì.
Hắn thở đều đều như đang ngủ say.
Tiêu Ký Ngôn nhìn lồng ngực trần trụi của hắn, ánh mắt lại dời xuống bụng, cơ bụng săn chắc nổi rõ từng múi, có vẻ rất cứng.
Tiêu Ký Ngôn ngây ngốc, nhịn không được đưa tay sờ ngực hắn.
Sờ rất sướng tay......
Cận Mộ trên giường bỗng rên khẽ một tiếng, Tiêu Ký Ngôn bừng tỉnh, cuống quýt thu tay lại.
Mình đang làm gì vậy? Y giấu tay sau lưng, trong lòng thầm phủ nhận, có gì mà sướng tay chứ? Chẳng sướng chút nào hết.
Nhưng cơ bắp rắn chắc kia quả thực rất bắt mắt, Tiêu Ký Ngôn trầm tư một lát rồi đắp kín chăn cho Cận Mộ, chỉ chừa ra mỗi khuôn mặt.
"Cận Mộ?" Tiêu Ký Ngôn duỗi ngón tay chọc má hắn, "Đầu gỗ?"
Mí mắt Cận Mộ giật giật, đờ đẫn mở mắt ra, thấy Nhị công tử nhìn mình thì mờ mịt gọi: "Công tử......"
Tiêu Ký Ngôn: "Sao ngươi lại ở đây?" Còn không mặc đồ nữa!
Cận Mộ cũng khó hiểu: "Ta......"
Hắn chợt nhận ra mình không hề mặc gì dưới chăn, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, lắp bắp nói: "Công tử, ta không biết, ta không phải......"
Hắn cố ngồi dậy nhưng toàn thân bủn rủn, một chút sức lực cũng không có.
Thấy bộ dạng này của hắn, Tiêu Ký Ngôn hỏi: "Ngươi sao vậy?"
Cận Mộ khó nhọc ngẩng đầu lên nói: "Ta không còn sức nữa."
Tiêu Ký Ngôn kéo tay hắn ra khỏi chăn bắt mạch xem bệnh: "Hình như ngươi trúng nhuyễn cân tán rồi."Nhuyễn cân tán? Cận Mộ chợt nhớ đến chén cháo sáng nay mình ăn, còn có ám vệ Giáp Ất Bính cười hết sức ngây thơ.
Chẳng lẽ là bọn họ? Nhưng hắn không hiểu tại sao bọn họ phải làm vậy? Là ý của Tam công tử sao?
Tiêu Ký Ngôn thắc mắc: "Ngươi đắc tội với ai à?"
Cận Mộ nghĩ ngợi: "Chắc là...... Tam công tử." Nhưng mình cũng không biết đắc tội hắn chỗ nào nữa.
"Lão Tam?" Giờ Tiêu Ký Ngôn mới nhớ ra nhiều ngày rồi không gặp Tiêu Kính Hàn, "Hắn đi đâu vậy? Sao còn chưa về?"
Cận Mộ trầm mặc một lát rồi đáp: "Tam công tử bị thương ạ."
Tiêu Ký Ngôn nhíu chặt mày: "Xảy ra chuyện gì?"
Cận Mộ do dự nói: "Là Vương gia làm."
"Cái gì?" Tiêu Ký Ngôn sững sờ, "Phụ vương......"
Y chợt nhớ lại mấy ngày trước Ngu Nam Vương dẫn hộ vệ tới biệt viện này lục soát khắp nơi.
Thì ra phụ vương tới đây để tìm lão Tam à?
Nhưng tại sao?
Cận Mộ lắc đầu nói: "Ta cũng không biết."
Tiêu Ký Ngôn: "Lão Tam thế nào rồi?"
"Bị thương hơi nặng," Cận Mộ nói, "Nhưng không nguy hiểm đến tính mạng."
Tiêu Ký Ngôn dừng một lát rồi nói: "Để ta đi hỏi phụ vương."
"Công tử, không được đâu," Cận Mộ khuyên y, "Nếu ông ấy hỏi làm sao ngươi biết chuyện này thì giải thích thế nào đây?"
Tiêu Ký Ngôn mím môi không nói gì.
"Công tử," Cận Mộ nói, "Việc này ngươi không nên biết, cũng đừng hỏi nhiều."
Tiêu Ký Ngôn cụp mắt, chậm rãi nói: "Các ngươi đều như nhau, mọi chuyện đều giấu ta, giờ cũng vậy, trước kia cũng vậy."
"Công tử," Cận Mộ do dự nói, "Không phải......"
"Vậy sao ngươi không chịu nói ta biết hai năm trước đã xảy ra chuyện gì?" Tiêu Ký Ngôn nhìn vào mắt hắn, "Sao phụ vương lại đánh ngươi trọng thương, còn đuổi ra khỏi biệt viện nữa?"
Cận Mộ không dám nhìn y mà chỉ lẩm bẩm: "Đều là lỗi của thuộc hạ, công tử quên chuyện này đi ạ."
Nhưng Tiêu Ký Ngôn không chịu, nhìn chằm chằm hắn hỏi: "Ngươi có nói không?"
Y nắm lấy cái chăn trên người Cận Mộ: "Ngươi không nói thì ta sẽ vén chăn lên."
Cận Mộ: "......"
Tiêu Ký Ngôn thấy hắn vẫn làm thinh thì đưa tay vén chăn trên ngực hắn lên.
"Nếu ngươi không nói thì ta vén hết đấy nhé," y đỏ mặt nói, "Phía dưới cũng vén!"
Cận Mộ bối rối nhắm mắt lại rồi cắn chặt răng, cứ như đánh chết cũng không chịu mở miệng.
"Ngươi......" Tiêu Ký Ngôn tức chết, da mặt y vốn mỏng nên thật sự không vén được chăn phía dưới, trong lúc tức giận cắn ngực hắn một cái.
Con ngươi Cận Mộ run lên, trong đầu ong ong, "Công, công tử......"
Tiêu Ký Ngôn cắn xong cũng thấy mình hơi thất thố, gò má nóng bừng, mắng hắn: "Ngươi! Khốn kiếp!" Nói xong hùng hổ bỏ đi.
Lồng ngực Cận Mộ phập phồng kịch liệt, tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
May mà đắp kín chăn, hắn thở dốc nghĩ, nếu để công tử thấy phản ứng dưới người hắn...... chắc sẽ ghét hắn lắm nhỉ?
Tiêu Kính Hàn dựa vào thành giường, thờ ơ hỏi ám vệ Giáp ngoài cửa sổ: "Ném đi chưa?"
"Rồi ạ," ám vệ Giáp rối rít nói, "Chủ tử yên tâm, lột sạch sành sanh luôn ạ."
"Tốt lắm." Tiêu Kính Hàn gật đầu rồi nói, "Ngươi sang phòng bên cạnh nói với Bùi Thanh Ngọc vết thương của ta đau lắm."
"Hả?" Ám vệ Giáp ân cần hỏi, "Vết thương của chủ tử đau à? Có cần gọi đại phu không ạ?"
Tiêu Kính Hàn liếc hắn một cái: "Ngươi đoán xem?"
Ám vệ Giáp lập tức hiểu ra: "Ta đi ngay đây!" Nói xong nhanh chân chạy mất.
Sau khi Bùi Thanh Ngọc biết phòng bên cạnh bỏ trống thì qua đó ngủ, hôm nay bôi thuốc cho Tiêu Kính Hàn xong lập tức về phòng mình.
Ám vệ Giáp giả bộ sốt ruột chạy sang phòng bên cạnh gõ cửa: "Bùi tiên sinh, không xong rồi, vết thương của chủ tử đau lắm! Đau sắp chết rồi!"
Bùi Thanh Ngọc vội vàng mở cửa ra hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Không biết ạ," ám vệ Giáp sốt ruột nói, "Tiên sinh mau qua xem hắn đi!"
Bùi Thanh Ngọc vội vàng chạy tới, trông thấy Tiêu Kính Hàn nằm nghiêng trên giường, một tay che vết thương, nhìn vừa suy yếu vừa đau đớn.
"A Tễ," Bùi Thanh Ngọc đi tới lo lắng hỏi, "Sao lại đau rồi? Gặp đại phu chưa?"
Tiêu Kính Hàn thều thào nói: "Gặp rồi, thuốc cũng uống rồi nhưng vẫn đau."
Bùi Thanh Ngọc đau lòng hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Không sao," Tiêu Kính Hàn khàn giọng nói, "Ta cố chịu đựng một lát là hết thôi."
Hắn nhẹ nhàng nắm tay Bùi Thanh Ngọc: "Ngươi nói chuyện với ta được không?"
Bùi Thanh Ngọc mềm lòng hỏi: "Nói gì cơ?"
Tiêu Kính Hàn nhẹ giọng hỏi: "Có khi nào ta sẽ chết không?"
Tim Bùi Thanh Ngọc thắt lại: "Nói bậy bạ gì đó?"
Tiêu Kính Hàn: "Nếu ta chết thì ngươi có buồn không?"
Bùi Thanh Ngọc không trả lời mà chỉ nói: "Ngươi sẽ không sao đâu."
"Thôi bỏ đi," Tiêu Kính Hàn cười tự giễu, "Ta luôn lẻ loi một mình, ai thèm buồn chứ?"
Hắn sực nhớ ra gì đó nên lại hỏi: "Ta còn chưa thành thân nữa, chết xuống âm phủ có bị ma khác chê cười không nhỉ?"
Bùi Thanh Ngọc: "......" Có phải ngươi nghĩ nhiều quá rồi không?