Hàn Tiếu nằm hai ngày trên giường rồi ngồi dậy một lúc lâu, tuy rằng đêm ngủ nằm mơ nhiều nhưng nàng lại bất ngờ cảm thấy mình thân khinh khí sảng, tựa như sức sống lúc trước đều trở lại. Nàng rửa mặt xong, đứng trước tủ vái lạy bài vị cha mẹ, sau đó tìm khế ước bán thân ở đầu giường vò lại. Nàng lại mở thẳng nó ra, cầm trong tay nhìn một lần nữa, nhìn ba chữ Nhiếp Thừa Nham bị nước mắt làm nhòe đi, khẽ cắn môi, đưa ngọn lửa đốt.
Thân khinh khí sảng: người nhẹ nhõm, tinh thần sảng khoái.
Nàng thu dọn xong, đi xuống lầu tìm Hàn Nhạc, hắn đang ở hậu viện luyện quyền cước công phu với Nghiệp Trúc, tựa như dù Nhiếp Thừa Nham có xích mích với nàng, hặn vẫn có thể quang minh chính đại nói chuyện thân mật với mấy huynh đệ này.
Hàn Tiếu cố gắng giữ bình tĩnh, chào hỏi mấy người Hạ Tử Minh, sau đó gọi Hàn Nhạc cùng đi xem qua Kỷ Hàm Tiếu. Bọn họ đi cả đoạn đường không nhìn thấy Nhiếp Thừa Nham, Hàn Nhạc chủ động giải thích với nàng: “Nhiếp thành chủ ra ngoài có việc, nói là muốn đi tiếp vài người quen trước kia”.
“Ừ”. Hàn Tiếu gật đầu, cố hết sức nhận thức, cuối cùng mới cảm thấy trong lòng ổn định hơn một chút.
Hàn Nhạc thấy nàng không căng thẳng cũng không hoảng loạn, không giống lúc cùng quay về với Nhiếp Thừa Nham, không nén được hỏi: “Tỷ, rốt cuộc tỷ nghĩ thế nào?”.
“Hử? Còn phải suy nghĩ thêm, ta muốn suy nghĩ thêm một chút nữa”.
“Hả?”, Hàn Nhạc có vẻ mờ mịt: “Vậy cả một năm qua đầu óc tỷ dùng làm gì vậy?”.
Hàn Tiếu lườm nó một cái: “Nhạc Nhạc…”.
“Được rồi, được rồi, đệ biết là không nên hỏi”. Cho dù hỏi thế nào cũng không có kết quả. Hai người khám cho Kỷ Hàm Tiếu xong đi ra, lúc đi ngang qua Hàm Tiếu các đã thấy bảng hiệu không còn nữa, Hàn Tiếu đứng đó, lẳng lặng nhìn, rồi vững vàng bước về phía trước.
“Nhạc Nhạc, một năm này ta đều muốn tìm lại chính mình, tìm lại con người cõng đệ trèo đèo lội suối cái gì cũng không sợ kia”.
Hàn Nhạc cười hì hì: “Bây giờ tỷ không thể cõng được đệ nữa”.
“Đúng là không thể cõng được nữa”. Hàn Tiếu quay đầu lại nhìn Hàm Tiếu các, lòng có chút thất vọng: “Nhạc Nhạc, ta chán ghét bản thân mình”.
“Đệ nghĩ tỷ là đang chán ghét Nhiếp thành chủ”.
Hàn Tiếu nhăn mặt, mang bộ dạng của một tiểu nữ nhi: “Chán ghét cả hắn nữa”.
“Chúng ta nhanh chóng tìm một ông chủ quầy thịt lợn, giải quyết chuyện hôn sự thôi. Sau đó tỷ mở một gia y quán, đệ quản lý người đến chẩn bệnh”.
Lần nay Hàn Tiếu quay người lại đánh hắn một cái.
“Đó không phải là do chính tỷ nói sao? Lúc trước tỷ khóc lóc trở về, đau lòng như vậy, đệ luôn nghĩ phải phục hận thế nào”.
Hàn Tiếu cắn cắn môi: “Ta thật vô dụng”.
Hàn Nhạc lại nói: “Cần hữu dụng để làm gì? Chúng ta không phải thần tiên, chúng ta có cuộc sống của mình, hài lòng là được rồi”. Hàn Nhạc mắc bệnh lâu ngày, có thể suy nghĩ rất thoáng.
Hàn Tiếu ra sức gật đầu: “Đúng, đêm qua cha mẹ cũng nói với ta như vậy”.
Hàn Nhạc cười cười: “Tỷ đợi lâu mới có thể nghe cha mẹ giáo huấn, hôm qua chẳng phải thành chủ có không ít chuyện muốn nói với tỷ sao?”.
“Ừ, hắn trả lại khế ước bán thân cho ta”.
Hàn Nhạc kinh ngạc, nó tưởng rằng theo tác phong hành sự của Nhiếp Thừa Nham, phải là uy hiếp dụ dỗ mới đúng, sao lại giao hết khế ước bán thân ra rồi? Đây là đang dùng chiêu gì?
“Sáng sớm hôm nay ta ở trước mặt cha mẹ đốt khế ước bán thân, muốn để bọn họ không phải lo lắng cho ta. Nhạc Nhạc, đệ cũng không cần lo lắng, ta chỉ là…”. Bỗng nhiên Hàn Tiếu ngừng nói, nàng nhìn thấy trước cửa quán trọ Nhiếp Thừa Nham tự mình xuống xe ngựa, hắn cũng thấy nàng, mỉm cười với nàng.
Hàn Tiếu cũng mỉm cười, nói tiếp với Hàn Nhạc: “Nhạc Nhạc, có thể là ta không biết tự hài lòng, nhưng ta thực sự mong muốn, nhưng ta thực sự mong muốn có thể quay về làm Hàn Tiếu dũng cảm không biết sợ trước kia, có thể tìm lại cảm giác lúc trước”.
Hàn Nhạc cũng nhìn thấy Nhiếp Thừa Nham, nhìn hắn, lại nhìn sang tỷ tỷ, dường như đã hiểu ra.
Hàn Tiếu trở về quán trọ cất y dược vào hòm, sau đó kéo Hàn Nhạc đến Long phủ. Long phủ ở kinh thành là thế gia vọng tộc, rất dễ tìm, bọn họ lúc sáng cũng đã nghe ngóng kĩ càng. Nàng đi một đường, trên đường nhìn chỗ này chỗ kia một chút, Nhiếp Thừa Nham vẫn giống như hôm qua, đẩy xe đi theo sau nàng. Ánh mắt người đi đường nhìn Nhiếp Thừa Nham có kinh ngạc, có thương hại, cũng có khinh thường, vẻ mặt Nhiếp Thừa Nham vẫn thản nhiên, giống như hắn cũng rất bình thường.
Lần này Hàn Tiếu cố gắng không quay lại đẩy xe cho hắn, nàng đi tới trước cửa Long phủ, nói với người gác cửa muốn gặp Long Tam phu nhân Phượng Ninh, thỉnh đi thông báo một tiếng, người gác cửa nhìn thấy Nhiếp Thừa Nham, vội vàng qua chào hỏi: “Nhiếp thành chủ, ngài đến tìm Tam gia sao? Xin mời vào”.
Nhiếp Thừa Nham quay sang Hàn Tiếu: “Đi cùng ta chứ?”. Hàn Tiếu lắc đầu.
Người gác cửa kia tuy chỉ giữ cửa nhưng là người hầu ở Long phủ nhiều năm, cũng có mắt nhìn, vừa thấy tình huống này, thì ra đến tìm Tam phu nhân là người có quen biết với Nhiếp thành chủ? Vì vậy hắn vội vàng nói: “Cô nương, xin mời vào, ta lập tức đi thông báo cho Tam gia và phu nhân”.
Hàn Tiếu và Nhiếp Thừa Nham cùng đi vào Long phủ, ngồi trong phòng khách đại sảnh phía sau, Hàn Nhạc và Hoắc Khởi Dương đều lui ra sau một chút, để hai người kia ở riêng một mình, Hàn Tiếu nghĩ một chút nói với Nhiếp Thừa Nham: “Ta đến hỏi thăm Phượng Phượng một chút rồi sẽ đi”.
Nhiếp Thừa Nham gật đầu, lại hỏi: “Ngày mười lăm khám bệnh miễn phí, nàng không muốn đi xem một chút sao?”.
Hàn Tiếu cắn cắn môi, hắn thật hiểu rõ mình. Nàng trả lời một câu không liên quan: “Khế ước bán thân kia ta đốt rồi”.
Nhiếp Thừa Nham đáp lời không ăn nhập đến lời nói của nàng: “Từ từ sẽ đến, đừng nóng vội”.
Hai người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, lại hiểu rõ ý của đối phương. Lúc này một thân ảnh xông vào: “Tiếu Tiếu…”. Người vừa mới gọi trung khí thập phần, khuôn mặt mừng rỡ, chính là Phượng Ninh. Nàng ôm Hàn Tiếu: “Ngươi chịu đến thăm ta rồi, ta rất nhớ ngươi, nhưng Long Tam nói ngươi đã bỏ đi, không cho ta đi Bách Kiều thành”.
Hàn Tiếu không nhịn được cười, Phượng Phượng luôn vui vẻ như thế: “Ta quả thực đã bỏ đi, mấy ngày nay bôn tẩu bên ngoài, nói ra rất dài”.
Phượng Ninh “A” một tiếng thật dài, quay đầu nhìn Nhiếp Thừa Nham một chút, lại nhìn Hàn Tiếu, sau đó liền kéo nàng đi: “Nếu đã tới rồi thì ở lại vài ngày, trong kinh thành này có rất nhiều nam tử tốt, ta sắp xếp giới thiệu cho ngươi, bảo đảm tứ chi khỏe mạnh, có thể chạy nhảy, tính tình lại tốt, ôn nhu săn sóc…”. Nàng cố nói thật to, đi thật xa vẫn nghe tiếng của nàng.
Long Tam tới muộn, chỉ kịp thấy bóng nương tử nhà mình kéo Hàn Tiếu đi khỏi, hắn mờ mịt không hiểu, nhưng vừa vào tới phòng khách nhìn thấy sắc mặt đen như than của Nhiếp Thừa Nham, đã biết nương tử nhà mình làm chuyện chọc tức người không đền mạng. Hắn vô tội khoát tay chặn lại: “Phượng Ninh nhà ta cũng chỉ có lòng nhiệt tình thôi”.
Phượng Ninh quả thực có lòng nhiệt tình, nàng là người thông hiểu ý tứ người khác, ít nhất có kinh nghiệm những chuyện đã qua, có thể hiểu được tâm tình của Hàn Tiếu, nàng nghe Hàn Tiếu nói qua nguyên do sự tình, chỉ hỏi một câu: “Tiếu Tiếu, bây giờ ngươi có quyết tâm muốn bắt đầu cuộc sống mới là vì đã đốt khế ước bán thân, được cha mẹ cổ vũ, hay là bởi vì hắn tới bên cạnh ngươi?”.
Hàn Tiếu sững sờ: “Ta…”. Nàng vậy mà lại không biết. Ban đầu nàng vừa giận vừa tức, không muốn gặp lại, qua một thời gian lại sợ nhìn thấy hắn, sau đó nữa, không biết là sợ phải thấy hắn nhiều hơn hay muốn gặp hắn nhiều hơn.
Nàng vẫn đang ngẩn người, một bà tử bế một đứa trẻ vào, theo sau là một bé gái năm, sáu tuổi. Bà tử nói: “Phu nhân, đã cho nhị tiểu thư ăn xong rồi, ta đưa tiểu thư đi nghỉ trưa”. Phượng Ninh gật đầu, ôm hài nhi vào lòng, dịu dàng nói: “Tiếu nhi ăn no rồi…”. Hài nhi vừa mới sinh, mũm mĩm, hai cánh tay nhỏ vung lên muốn sờ mặt Phượng Ninh. Phượng Ninh hôn nhẹ một cái, lại đưa tay ra ôm lấy bé gái ngoan ngoãn đứng bên cạnh hôn một cái: “Bảo nhi cũng ăn no rồi?”.
Bé gái kia xấu hổ nhìn thoáng qua Hàn Tiếu, trốn vào lòng Phượng Ninh nói nhỏ: “Con muốn đi nghỉ trưa với muội muội vì vậy ăn sớm”.
Phượng Ninh xoa đầu nó, hất đầu sang phía Hàn Tiếu, nói: “Chào dì Tiếu Tiếu”. Cô bé xấu hổ mỉm cười, nói với Hàn Tiếu: “Dì Tiếu Tiếu”.
Phượng Ninh lại nói: “Nói dì biết con tên gì”.
Bé gái kia can đảm lên một chút, đứng dậy: “Cháu là Long Bảo Nhi”. Hàn Tiếu cười kinh ngạc, Long Bảo Nhi nhìn nàng che cái miệng nhỏ lại len lén cười. Long Tiếu vùi trong lòng Phượng Ninh ngáp, Long Bảo Nhi vội vàng nói: “Nương, muội muội mệt rồi”. Vừa nói vừa sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Tiếu.
Phượng Ninh khẽ hôn hai đứa trẻ, giao Long Tiếu cho bà tử, rồi nói với Long Bảo Nhi: “Bảo Nhi thay nương chăm sóc Tiếu nhi thật tốt nhé, nương ở với dì Tiếu Tiếu một lúc”.
Bảo Nhi vâng lời gật đầu, theo bà tử trở về phòng. Hàn Tiếu trợn mắt há mồm: “Phượng Phượng, đó đều là con của ngươi?”. Nàng chưa từng nghĩ, Phượng Ninh thì ra đã là mẹ hai đứa trẻ.
“Ừ”. Phượng Ninh gật đầu, bỗng tay nắm thành nắm đấm: “Đều tại tên lừa gạt Long Tam kia”. Hàn Tiếu mờ mịt không hiểu nguyên nhân, Phượng Ninh rất nhanh đã khôi phục tâm tình, nàng tựa lên vai Hàn Tiếu: “Nhưng mà sau đó ta đã hiểu được, tên lừa gạt kia thực sự rất tốt với ta, ai cũng không bằng”.
Hàn Tiếu dường như cảm động: “Phượng Phượng, ngươi nói xem ta nên làm gì bây giờ?”.
Phượng Ninh nghiêng đầu nheo mắt lại nhìn nàng: “Tiếu Tiếu, ngươi nói người bị bệnh thì phải làm sao?”.
“Nên trị thôi”. Nói đến điểm mạnh của mình, Hàn Tiếu trả lời rất trôi chảy: “Người khác nhau thì bệnh khác nhau, chẩn mạch cẩn thận, kê thuốc, thi châm, chỉ cần mệnh chưa tuyệt, chắc chắn sẽ trị được”.
“Nếu như bệnh nghiêm trọng, uống nhiều thuốc có được không?”.
“Đương nhiên không được, Phượng Phượng, trong nhà ngươi có người bị bệnh sao? Ngàn vạn lần không được nóng vội, phải tùy bệnh bốc thuốc, lượng thuốc, thuốc dẫn, lúc nào uống đều phải chú ý, không thể uống bừa, bệnh ở đâu, để ta xem qua”.
Nhưng Phượng Ninh lại cười: “Tiếu Tiếu, ngươi hãy coi tình huống của ngươi bây giờ như đang mắc bệnh, sẽ hiểu ra ngay. Giống như ngươi nói, ngàn vạn lần không được nóng vội, tùy bệnh bốc thuốc. Nhiếp thành chủ chịu đựng lâu như vậy mới đến tìm ngươi, hẳn là muốn suy nghĩ rõ ràng. Ngươi nếu đã muốn tìm lại quyết tâm bắt đầu cuộc sống lần nữa, sao lại muốn bức mình phải quyết định nhanh như vậy”.
Hàn Tiếu cắn chặt môi, Phượng Ninh lại nói tiếp: “Ta có thể hiểu được tâm tình của ngươi lúc này, lúc ta vừa tỉnh lại, phát hiện mình cái gì cũng không nhớ rõ, người ở Long phủ này từ trên xuống dưới đều vui mừng cho ta, ta cũng có cảm giác tuyệt vọng rối bời này”.
Hàn Tiếu nói: “Ta quả thực đã tự làm mình rối loạn hết lên”.
“Ngươi sao có thể so với ta, tốt xấu gì cũng có một đệ đệ, có một thân y thuật, biết được thân thế của mình, có chí hướng, có mục đích. Lúc đó ta quả thực tứ cố vô thân, vẻ mặt mọi người nhìn ta đều là châm biếm. Nhưng mà ta da mặt dày, suy nghĩ thông suốt, có thể ăn thì ăn, có thể uống thì uống, mặc kệ băn khoăn trong lòng, không để cho người khác coi thường ta, ta sống cuộc sống của riêng mình”.
Hàn Tiếu gật đầu thật mạnh, lúc rời khỏi Bách Kiều thành, nàng cũng nghĩ như vậy. Phượng Ninh kéo tay nàng, hỏi: “Cứ là chính mình, trái tim mạnh mẽ. Nếu không phải suy tính nhiều, tất sẽ cảm thấy mình nhận được rất nhiều. Tiếu Tiếu, lúc trước ngươi dẫn theo đệ đệ gian khổ như vậy cũng chưa từng lùi bước, đó là do ngươi biết ngươi không còn đường lui, bây giờ trước mắt ngươi có nhiều con đường, ngược lại lại thấy hoa mắt khó chọn lựa. Thực ra con đường đó có thể không phải là đường cùng, nhưng đi theo trái tim của ngươi thì sẽ vui vẻ hơn”.
Hàn Tiếu khẽ cắn môi: “Nhưng nếu đi nhầm đường thì sao?”.
“Đi nhầm thì đi nhầm thôi, tìm một con đường mới tiếp tục đi. Ngươi không đi, ngay cả cơ hội để đi sai cũng không có. Lẽ nào lúc trước ngươi đưa đệ đệ đi tìm đại phu, có sợ tìm nhầm đại phu không?”.
Hàn Tiếu hồi tưởng lại một chút: “Sợ, nhưng lúc đó ta không còn cách nào khác”.
“Vậy lúc ngươi chữa bệnh cho bệnh nhân, có sợ trị không khỏi không?”.
Hàn Tiếu lại suy nghĩ: “Cũng sợ, nhưng ta lại càng sợ nếu ta không trị khỏi thì người bệnh sẽ chết”.
“Vậy bây giờ ngươi và Nhiếp thành chủ xa nhau, là vì sợ cái gì?”. Hàn Tiếu im lặng, nàng sợ nàng và hắn sẽ không hạnh phúc.
“Tiếu Tiếu, không được nóng vội, tùy bệnh bốc thuốc. Lúc trước ngươi là một tiểu nô tỳ dám cùng Nhiếp thành chủ tương luyến, bây giờ ngươi đã là thần y danh tiếng lẫy lừng, chẳng lẽ lại không yêu được một nam nhân chân què?”. Phượng Ninh nhướng mày cười nói: “Không cần phải quyết định vội, chờ đến khi ngươi thực sự xác định không cần hắn, ta sẽ tìm cho ngươi một người khác, ta nghiêm túc đấy”.
Hàn Tiếu bị nàng chọc cười, nàng ôm lấy Phượng Ninh: “Phượng Phượng, ta yêu ngươi lắm”.
“Ừ”. Phượng Ninh ho khan một tiếng: “Long Tam nói, không được hồng hạnh vượt tường, cho dù chỉ là ý niệm trong đầu cũng không cho phép”.
Vừa nói xong, phía cửa quả thực vang lên thanh âm của Long Tam: “Nương tử ghi nhớ lời vi phu nói, làm vi phu cảm thấy hết sức yên tâm”. Hàn Tiếu chợt ngồi thẳng dậy, thấy mình quá thất thố trong nhà người ta. Long Tam tựa vào khung cửa, vô sỉ nói: “Tiếu Tiếu,vị què kia của nhà ngươi đã ngồi khóc từ lâu, ngươi đi xem đi thôi?”.
“Chủ tử sẽ không đâu”. Hàn Tiếu bật thốt ra, sau đó lại ỉu xìu, rõ ràng là đã đốt khế ước bán thân rồi mà, nô tính của nàng tột cùng là mạnh thế nào chứ?
Phượng Ninh cũng bật cười: “Các người lúc xưng hô vô cùng thân mật, đi nói cho hắn biết, khóc cũng không có cửa đâu, trên đời này không phải chỉ có một mình hắn”.
Hàn Tiếu đi thật, nàng tỉ mỉ quan sát Nhiếp Thừa Nham, hắn gầy đi, nhưng tinh thần lại không tệ lắm, hắn cũng không sắp khóc như Long Tam nói, nhưng thật sự có hơi bất an. Hàn Tiếu nghĩ đến điểm tốt, tuy hắn chủ động nắm nơi chốn trong tay nhưng ít nhất hắn không thể nắm chắc thời gian.
Nàng không nói lời nào, Nhiếp Thừa Nham dường như có chút không kiên nhẫn: “Phượng Ninh kia lại nói bậy gì với nàng nữa?”