Lỗ Trực ngồi ngây trong phòng trợn mắt nhìn hóa đơn tiền thuốc: “Cái tên mao hài tử này, ngươi lừa ta, làm sao mà lại đắt thế này?”.
“Tại sao không? Trước mắt ngươi không phải đã có rồi sao?”. Hàn Nhạc cách cái bàn, ngồi đối diện hắn, vừa ăn điểm tâm vừa nói: “Ta cũng không có bắt nạt ngươi, ngươi thử hỏi thăm xung quanh, tiểu tổng quản Hàn Nhạc ta là người tốt, giá này vốn rất phải chăng”.
“Nói càn! Ta rõ ràng đã thấy giá thuốc của Lý đại phu, còn rẻ hơn của ngươi nhiều”.
“Ngươi chỉ dùng mỗi dược liệu sao? Ngươi còn dùng chỗ ở của người ta, còn ăn cơm nhà người ta. Phòng ngươi ở, bệnh nhân ở, cơm ngươi ăn, bệnh nhân cũng ăn. Củi, nước, nhân công bỏ ra để thổi cơm sắc thuốc đun nước cho các ngươi, những thứ này không tính là tiền à? Còn nữa, đích thân tiểu quản sự ta tính toán sổ sách cho ngươi, không đáng được trả công?”. Hàn Nhạc vung nắm đấm nhỏ: “Ngươi định ăn quỵt hả?”.
Lỗ Trực đỏ mặt, trong long thấy vô cùng hối hận. Hắn chỉ định so tài một chút, sao mà lại rước họa vào thân thế này? Hắn thực sự là không có tiền. Xưa nay khám bệnh sẽ không lấy tiền, ngay cả thuốc cũng là tự mình hái, toàn tâm toàn ý học y. Nghe nói có rất nhiều đại phu cũng nhờ so tài mà chứng minh được tay nghề bản thân. Hắn cũng muốn thử một lần, ai ngờ lại là tự đào hố cho mình nhảy.
Hắn nén giọng, cắn răng nói: “Ta đâu có số tiền lớn như thế này. Thuốc ta sẽ lên núi hái, bù cho tiền thuốc. Còn tiền cơm, nước, nhân công ta sẽ trả”.
Hàn Nhạc nhìn hắn thấy thật buồn cười, tên ngốc này, nếu không phải hắn đã chữa khỏi cho hai người kia, Hàn Nhạc liền cho rằng hắn là tên giả mạo. Có điều các đại phu khác và tỷ tỷ đều nói thủ pháp dùng thuốc của hắn rất cao minh, xem ra đúng là có bản lĩnh rồi. Nếu đổi lại là các đại phu khác có lẽ đã vênh mặt lên bằng trời. Tên ngốc này vẫn còn nợ hắn một khoản.
Hàn Nhạc làm bộ gật đầu: “Hái cũng được, nhưng ngươi chỉ được vào núi sâu mà hái, không được hái ở ruộng thuốc. Ngươi từng đi hái thuốc chưa? Có biết hái không?”.
“Đương nhiên, trước khi học y thuật ta dựa vào việc hái thuốc mà sống, sau đó ta cứu sư phụ trên núi, từ đó mới bắt đầu học y thuật. Nói về bản lĩnh hái thuốc, trong sư môn không có ai hơn ta”.
“Lợi hại vậy sao? Chẳng lẽ sư phụ ngươi chỉ nhận một tên đồ đệ?”.
Lỗ Trực nghe không ra lời thăm dò, thực thà đáp: “Sư phụ ta tổng cộng có sáu đồ đệ, ta đứng thứ sáu”.
“Ngươi đứng chót nhất, sao lại muốn đến thành Bách Kiều, còn mấy vị sư huynh của ngươi sao không đến?”.
“Bọn họ đều có danh tiếng rồi, chỉ mình ta là không. Không phải nói nhất cử thành danh sao? Ta muốn làm việc lớn, đã nghe ngóng trong thiên hạ đệ nhất đại phu chính là Vân Vụ lão nhân, ở đây còn có thành Bách Kiều vang danh, vì vậy ta liền tới”.
Nhất cử thành danh: Vốn là chỉ đạt thành tích tốt trong một khoa cử, liền nổi danh thiên hạ. Nay là chỉ nhờ có một việc nào đó mà có thể nổi tiếng.
“Sư phụ đồng ý cho ngươi tới đây?”.
“Sư phụ không hỏi ta ra ngoài làm gì!”.
Hàn Nhạc gãi gãi đầu, thầm nghĩ tên Lỗ Trực này nghe có vẻ cũng không phải giả ngốc, hay là bị người khác dụ dỗ sai khiến? Mấy ngày nay quan sát hắn cũng không thấy hắn có bất kì hành động gì khác. Sau khi bị khiển trách lúc mới đến, liền nghiêm túc trị bệnh cho hai người kia. Tuy vẫn một mực tìm người so tài, nhưng chẳng có ai để ý tới hắn, hắn cũng chẳng còn cách nào. Hàn Nhạc chống cằm suy nghĩ, hắn tuy là ôm đồm cái việc điều tra xui xẻo này nhưng cũng không thể tay trắng quay về được.
“Tóm lại việc đã định rồi!”. Lỗ Trực vỗ bàn một cái, lớn tiếng nói: “Tiền thuốc ta không trả nổi, ta lên núi hái thuốc…”. Lời của hắn còn chưa dứt, đã nghe thấy tiếng ồn ào của mấy người bên ngoài: “Thạch sơn sụt lở, dược nông trên núi gặp nạn, người đâu mau đến cứu người!”.
Dược nông: người trồng hoặc thu thập cây thuốc.
Lỗ Trực nghe vậy liền nhảy dựng lên xông ra ngoài: “Người bị thương ở đâu?”.
Hàn Nhạc cũng chạy ra ngoài, kéo một người hỏi rõ tình hình, dặn dò: “Không được gọi người nữa, trong thành còn có rất nhiều bệnh nhân cần chăm sóc, đừng làm mọi người lo lắng. Mọi người hỗn loạn rồi, lên núi còn nguy hiểm hơn. Ngươi trước tiên đi bẩm báo thành chủ. Không, Trần tổng quản trước, đợi ông ta an bài. Những người bên này để ta hỗ trợ”.
Hôm qua mưa to cả một ngày, làm chân Nhiếp Thừa Nham đau nhức, hắn vô cùng cáu kỉnh. Hàn Tiếu cả ngày hôm qua không ra ngoài, xử lý mọi chuyện xong chỉ ở trong phòng hầu hạ hắn. Trần tổng quản từ sáng sớm đã thông báo với bọn Hàn Nhạc là chủ tử phát hỏa, mọi người tránh xa. Hôm nay lại xảy ra việc này, đành phải báo Trần tổng quản trước, tùy ông ta thông báo và thu xếp người đi giúp.
Người nọ nghe Hàn Nhạc nói xong liền vội vã rời đi. Hàn Nhạc quay đầu nhìn, Lỗ Trực đã đeo cái túi, từ hậu viện cầm theo một cái búa, đeo một bó dây thừng to sau lưng rồi định xuất phát. Hàn Nhạc quát to: “Ngươi đừng cuống lên thế, không được đi một mình!”.
Hắn dẫn theo Diệp Trúc chạy ra đường, người trên đường chạy hỗn loạn, đều đang la hét đến sau núi cứu người. Rất nhiều người gấp gáp đến độ đồ vật trên tay chỉ cần rơi một cái là sẽ văng ra. Trong thành mọi người đều quen biết và sống hòa thuận với nhau, những dược nông kia đều đến từ các nhà các hộ trong thành. Nghe tin họ xảy ra chuyện, cả thành đều kinh động.
Hàn Nhạc thấy tình thế cấp bách, vội dặn dò Diệp Trúc mấy câu. Diệp Trúc gật đầu, vận công bay lên mái nhà hét lớn: “Mọi người chớ hoảng hốt, đại phu mang hòm thuốc, những người khác cầm theo búa, trường côn, cuốc, dây thừng, giá đỡ, chuẩn bị khăn, thanh nẹp. Mỗi nhà mỗi hộ nhất định phải có người ở lại, đề phòng có kẻ ngoài đến thừa cơ cướp bóc, chuẩn bị thuốc men, nước nóng, chữa trị ngay lập tức cho những người được cứu về. Mọi người không được đơn độc hành động, tập hợp ở cửa thành”.
Hàn Nhạc ở phía dưới kéo một người dặn dò: “Tìm mấy người phụ nữ biết chữ, đi từng nhà thống kê một lượt xem hôm nay nhà nào có người lên núi”. Người đó gật đầu. Hàn Nhạc vội vã chạy ra cổng thành, cùng với Tôn đại phu và mấy người dẫn đầu bàn bạc. Tập hợp xong những người đi cứu viện rồi chia tổ. Trai tráng phụ trách di chuyển người bệnh, cứ năm người một đội xuất phát. Các vị đại phu phụ trách xử lý vết thương ngay tại hiện trường, hai người một đội cũng xuất phát rồi. Ngựa và xe ngựa có thể dùng đều dùng toàn bộ.
Trần tổng quản chạy tới, Hàn Nhạc báo với ông tình hình cùng cách sắp xếp, không chịu quay về nhà đợi, hắn nói: “Trần bá, trong thành lúc này đang loạn, người phải về chủ trì đại cục, những người này đã an bài xong hết rồi, lát nữa người bị thương đều sẽ được chuyển về. Phía sau núi cũng cần một người đi giám sát tình hình. Người dạy ta những bản lĩnh này, thành chủ đại nhân cũng ủy thác cho ta trọng trách. Chẳng lẽ mỗi khi xảy ra chuyện lại bảo ta ở nhà coi chừng. Người yên tâm, ta tuyệt đối không lỗ mãng gây sự, hơn nữa còn có Diệp Trúc giám sát”.
Trần tổng quản còn muốn nói điều gì, nhưng vừa nhìn vừa Hàn Nhạc xử lý việc này cũng là ngay ngắn rõ ràng, mang trung bất loạn, hắn cũng quả thực cần người trợ giúp giám sát ngoài thành, vì vậy gật đầu: “Nhưng phải cẩn thận, đừng có chạy lung tung, dàn xếp xong trở lại ngay.”
Mang trung bất loạn: Trong khó khăn, rối ren mà không hoảng hốt, rối loạn.
Hàn Nhạc đồng ý, dẫn Diệp Trúc chạy ra ngoài thành.
Ngoài thành có vài ngọn núi, ngoài thuốc mọc trên ngọn núi thấp, thuốc trên mấy ngọn núi cao cũng không ít. Ngày thường rất nhiều nông dược hợp thành nhóm đi hái thuốc. Hôm qua trời mưa, hôm nay trời trong xanh, là thời điểm thích hợp để thu hoạch của một vài loại thuốc, vì vậy có khá nhiều người đi. Nhưng nào ngờ tới đá núi sụt lở.
Người về báo tin dẫn mọi người lên núi, mấy người dẫn đầu bàn bạc đầu tiên cho một đội lên khảo sát địa thế, không có nguy hiểm gì thì những người phía sau tiếp tục lên. Lỗ Trực là người ngoài, không có ai cùng đội, hắn lớn tiếng nói: “Ta xuất thân vốn là người hái thuốc, đối với việc trèo lên núi cao cũng rất quen thuộc, hơn nữa ta còn biết y thuật, có thể trước tiên chẩn đoán thương thế”.
Không có ai cản hắn, vì vậy đội đầu tiên xuất phát, người trước cột với người sau. Từng bước từng bước dẫm lên nền đất, xác nhận núi không có gì nguy hiểm nữa liền giơ tay ra hiệu với người phía dưới. Sau đó đội này tiếp nối đội kia đi lên, để lại các mốc đánh dấu trên núi.
Hàn Nhạc cùng Diệp Trúc cũng trèo lên, tình cảnh vô cùng thê thảm, rất nhiều người bị chôn vùi, có người bị đẩy rơi xuống núi. Trên đá, các cành cây gãy nhuộm một màu máu, trải đều trên mặt đất. Khắp nơi đều là người bị thương, tình hình vô cùng nguy cấp.
Hàn Nhạc lớn tiếng hô, kêu mọi người chớ hoảng sợ, trước tiên chuyển người bị thương tập trung lại một khoảng đất trống rồi sắp xếp theo mức độ thương thế, cho các đại phu nhanh chóng cứu chữa. Mọi người phân nhóm đi cứu những người bị lấp, bị rơi xuống vực. Những nhóm còn lại đi tìm kiếm ở xung quanh, xem có thể tìm được người gặp nạn nữa hay không.
Một hộ vệ chạy tới, mang theo danh sách dược nông lên núi hái thuốc đã tra được ở trong thành. Hàn Nhạc cầm từng cái một đối chiếu, hỏi xong hết rồi liền phát hiện còn hơn mười dược nông chưa biết tung tích. Hắn bảo Diệp Trúc đưa lên chỗ cao hơn, ngồi trên một cành cây to từ trên cao nhìn xuống. Nếu phát hiện được manh mối hay ở đâu cần chi viện hắn sẽ gọi người tới. Cũng may những ngày qua thường cùng Trần tổng quản và Nhiếp Thừa Nham đi xử lý công việc, cũng đã từng tự mình sắp xếp một số việc. Vì vậy người trong thành ai nấy đều biết hắn là một tiểu quản sự, không vì tuổi nhỏ mà xem thường lời nói của hắn. Cứ như vậy, hiện trường cũng được coi là đâu vào đấy.
Lỗ Trực và các đại phu toàn lực cấp cứu cho người bị thương. Nhưng hắn là người ngoài, không có ai cùng nhóm. Tôn đại phu cho hắn xem xét những người bị thương nhẹ. Lỗ Trực bất bình, các vị đại phu khác đều cứu chữa cho những người hôn mê bất tỉnh, gãy tay gãy chân, còn hắn, vết thương chỉ là ngoài da, xây xước chảy chút máu, vẫn còn tinh lực để khóc lóc ầm ĩ. Thật sự làm hắn cảm thấy y thuật của bản thân bị xem thường.
Hắn nhìn chằm chằm phía Tôn đại phu và một đại phu khác đang cầm máu vùng bụng cho người bị thương, thật sự muốn lao qua đó thể hiện bản lĩnh. Bỗng nghe thấy sau lưng có giọng nói của một nữ tử: “Chỗ khác có còn đau không? A Bình đừng khóc, A Bình rất dũng cảm mà, cười đi, tỷ giúp đệ khâu vết thương, bôi thuốc là máu sẽ ngừng chảy thôi. Đệ sẽ có thể về nhà gặp mẹ, đừng khóc!”.
Lỗ Trực quay người lại nhìn, là nô tỳ bên cạnh Nhiếp Thừa Nham, tên là Hàn Tiếu. Bên này còn có ba, bốn người thương nhẹ, thì ra đang đợi chữa trị. Trông thấy Hàn Tiếu tới liền hô to: “Hàn cô nương cứu mạng!”. Lỗ Trực tức giận trong lòng, hắn vạn dặm xa xôi tới Bách Kiều thành, thách đấu không thành, còn bị sắp xếp chữa bệnh cùng một chỗ với một con nô tỳ. Đây quả thực là sỉ nhục hắn.
Hắn dẫm thùm thụp qua đó, kéo tay một dược nông: “Để ta trị thương cho ngươi!”. Vết thương của dược nông này tuy dài nhưng lại nông, không cần phải khâu, chỉ cần đắp thuốc rồi băng bó. Lỗ Trực tuy ăn to nói lớn nhưng động tác mềm mại nhanh nhẹn. Hàn Tiếu một bên khâu vết thương cho thằng bé, một bên ngẩng đầu nhìn hắn.
Lỗ Trực nói lẩm bẩm: “Nhìn gì mà nhìn, y thuật của ta cao minh, thực sự không cùng một loại với ngươi!”.
Hàn Tiếu tựa như nghe thấy lời hắn nói nhưng không để tâm, chỉ cười cười. Xử lý xong vết thương của thằng bé lại tiếp tục xử lý vết thương ở chân của một dược nông. Lỗ Trực căng thẳng trong lòng, dù chỉ chữa vết thương nhẹ hắn cũng quyết không để thua đứa nô tỳ này. Hắn liền nhanh tay nhanh chân cầm máu cho người tiếp theo.
Cái người này một khi đã tranh đấu liền làm việc hăng say, Lỗ Trực mang tâm trạng không thể thua một đứa nô tỳ nhanh chóng chữa xong cho ba người còn lại. Hắn thấy bên cạnh không còn người để chữa trị nữa, đang suy nghĩ có nên đến chỗ Tôn đại phu chiếm bệnh nhân không, ngước mắt lên liền trông thấy hai người hoảng hốt mang tới một người bị thương, khắp người là máu, chân bị gãy cong queo, sắc mặt xanh mét.
Bên Tôn đại phu đều đang bận, Lỗ Trực vui sướng. Bệnh nhân nguy kịch như thế này, cuối cùng cũng do hắn phụ trách. Nhưng hai người kia đi lướt qua hắn, đặt bệnh nhận trước mặt Hàn Tiếu: “Hàn cô nương, Lưu đại thúc sắp không xong rồi!”.
Lỗ Trực cả người cứng ngắc. Bệnh nhân của Hàn Tiếu đều đã chữa trị xong cả rồi, nhưng dù thế nào cũng không thể mang bệnh nhân nguy kịch đem đến cho nô tỳ chữa, phớt lờ một đại phu chân chính như hắn.
Hàn Nhạc mau chóng xem xét thương thế của Lưu đại thúc rồi ngẩng đầu gọi Lỗ Trực: “Mau đến giúp!”.
Lỗ Trực thầm nghĩ: “Xem kìa, quả nhiên vẫn phải nhờ cậy hắn”.
Hắn bước tới, xem xét miệng vết thương lớn trước ngực bệnh nhân, còn có một cành gỗ to đâm xuyên bả vai, từ xương quai xanh kéo xuống bụng, khó trách hắn cả người đều là máu. Lỗ Trực bắt mạch, mạch đập như có như không, quả nhiên là người sắp chết. Hắn có chút căng thẳng.
“Nhất định phải cầm máu trước đã!”, Hàn Tiếu nói. Lỗ Trực thầm nghĩ lời nói thật vô ích, điều này ai chẳng biết. Hắn tiếp lời: “Đầu tiên xử lí miệng vết thương lớn, cành cây không được rút ra!”.
“Được!”. Hàn Tiếu lớn tiếng đáp, quay lại lật ra hộp châm. Lỗ Trực đã nhanh chóng điểm huyệt người bệnh, máu đã chảy chậm lại, Hàn Tiếu cầm kim, đâm vào mấy huyệt vị của bàn chân, đùi, bụng người bệnh. Lỗ Trực khó hiểu nhìn rồi chợt ngộ ra, kinh ngạc một hồi, không ngờ một đứa nô tỳ lại có loại thủ pháp này.
Nhưng vết thương trước mắt không cho phép hắn nghĩ tiếp nữa, hắn mở túi đặt ở bên cạnh, lấy dao vào châm dài ra, hơ trên đống lửa cạnh bên. Hàn Tiếu cầm bình rượu mạnh, đưa cho Lưu đại thúc một viên thuốc, sau đó lấy một tấm vải tẩm rượu khử trùng vết thương cho ông. Lỗ Trực cầm con dao và châm dài nhẹ nhàng gắp mảnh vụn ở vết thương, kiên nhẫn từ ngoài vết thương đi vào bên trong. Hắn xử lý từ vùng bụng, lúc ngước mắt lên trông thấy vẻ mặt ung dung của Hàn Tiếu dõi theo lưỡi dao xử lí miệng vết thương. Lỗ Trực cúi đầu tiếp tục việc đang làm. Tốc độ của hai người rất nhanh, không bao lâu đã xử lí xong vết thương. Lỗ Trực nhìn Hàn Tiếu nối lại xương sườn đứt gãy, hắn đẩy mạnh ngón tay, thay nàng che cho vết thương ở xung quanh khỏi bị hở ra. Hàn Tiếu gật đầu tỏ ý cảm ơn, rồi lại cầm kim chỉ nhanh chóng khâu miệng vết thương. Nàng khâu xong một đường, Lỗ Trực liền cầm thuốc trị thương theo vết khâu mà bôi lên.
Cành cây đâm trên vai bị Lỗ Trực chặt đứt, nâng người bệnh lên rồi rút ra, Hàn Tiếu dùng lửa cầm máu cho vết thương, nhanh chóng đổ rượu lên thuốc băng bó. Khi hắn chặt đựt cành cây, nàng lại châm cứu cho người bệnh, duy trì tâm mạch, ngăn cản chảy máu. Nàng bình tĩnh trầm ổn, thủ pháp không hề tầm thường. Không hề giống một nô tỳ mà giống như đại phu, hơn nữa còn là một đại phu cao minh. Lỗ Trực vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc. Cho đến khi xử lý xong toàn bộ thương thế căn bản hắn cũng chưa giải đáp được khúc mắc.
Người bị thương nặng đều được chuyển xuống núi, dùng xe ngựa đưa về thành tiếp tục chữa trị, những người bị thương nhẹ cũng chầm chậm di chuyển xuống núi. Trần tổng quản điều phối an bài ở trong thành, phái không ít xe ngựa tới tiếp ứng. Đại đa số đều được cứu về, một số thi thể người gặp nạn cũng được tìm về. Trời đã tối, mọi người đều dần quay về thành.
Hàn Tiếu và Hàn Nhạc đi theo các vị đại phu xuống núi, một số hộ vệ đốt đuốc dẫn đường cho mọi người, ai nấy đều tìm xe ngựa của nhà mình. Lỗ Trực đang định gọi Hàn Tiếu đã thấy Nhiếp Thừa Nham ngồi xe lăn ở một bên, sắc mặt rất khó coi. Cánh tay Lỗ Trực còn chưa kịp bỏ xuống, Hàn Tiếu đã chạy tới chỗ Nhiếp Thừa Nham.
“Chủ tử, người sao lại đến đây?”.
“Nàng nói xem?”. Nhiếp Thừa Nham một bụng hỏa khí.
“Người bận mà, nên ta cũng định trước tiên đi thăm một chút”.
“Kể cả ta rảnh rỗi liệu có thể cùng nàng trèo lên đó?”. Hắn căm hận đôi chân tàn phế này của mình.
“Nếu chủ tử thong thả, ta sẽ cùng người ngắm núi ở đây!”. Hàn Tiếu ứng đối như thường. Lỗ Trực lắng tay nghe, thầm nghĩ đứa nô tỳ này miệng lưỡi thật lợi hại.
“Nàng nói rất hay!”. Nhiếp Thừa Nham rõ ràng không nuốt trôi.
“Tạ lời khen của chủ tử!”. Nàng cười hì hì.
“Hừ!”.
“Ta quay về sẽ giúp người ngâm chân, hôm nay không đau nữa chứ, đừng tức giận, tức giận hại gan. Ta bảo đảm ngày mai không đi thăm người bệnh, liền ở nhà hầu hạ người”. Nàng cười nịnh nọt, đẩy hắn về chỗ xe ngựa.
“Nàng đi hay không đi thăm bệnh ta quản đâu nổi, ta quản không nổi nàng”.
“Đâu có, chủ tử quản nổi, ta nghe lời chủ tử, nói không đi là không đi, ngày mai nhất định ở nhà”.
“Hừ, ở nhà nàng còn phải nghĩ biên soạn điển tịch giải độc”.
“Đó cũng là biên soạn bên cạnh người chủ tử, mấy phương pháp giải độc đó có thể nhanh và đơn giản hơn một chút, vẫn nên là sửa một chút cho tốt”.
Hai người càng đi càng xa, lên xe ngựa, Lỗ Trực chợt nhớ ra, lúc hắn ở chỗ Lý đại phu nhìn thấy một quyển sách giải độc cổ, phần tên chỉ ghi một chữ “Hàn”, chẳng lẽ…
Sao lại có thể?
Lỗ Trực kéo người bên cạnh, chỉ vào Hàn Tiếu đang lên xe ngựa hỏi: “Hàn cô nương rốt cuộc là ai?”.