Anh ta nói: “Cô đang ở sân bay à?”
Tôi thành thật báo cáo: “Có bão tuyết, sân bay đóng cửa, chuyến bay hủy bỏ“.
“Tôi sẽ tới ngay“.
Anh ta nói xong liền ngắt điện thoại, tôi không biết làm thế nào anh ta biết tôi đang ở đâu, tôi ngồi đó chờ đợi không tới hai mươi phút đã thấy anh ta bước vào đại sảnh đi tới chỗ tôi.
Tiểu Xán từng nói Tô Duyệt Sinh bị bệnh đang phát sốt, tôi cũng thấy thần sắc anh ta có vẻ như đang bệnh, nhất là đôi mắt, gần như là dày đặc tơ máu, anh ta cũng không lãnh đạm như bình thường, mà là nắm lấy cổ tay tôi, gần như thô lỗ kéo tôi đứng lên: “Đi“.
Tôi bị anh ta nhét vào trong xe, khí lạnh theo cửa xe đóng lại mà tràn vào khiến tôi như bị đông lạnh run cầm cập.
Lòng bàn tay anh ta nóng rực, Tiểu Xán nói không sai, anh ta bị sốt.
Tôi có chút bất an, cài dây an toàn xong liền thu mình vào trong ghế ngồi, giống như làm vậy có thể tạo ra một tầng vỏ trứng mỏng manh, ngăn cách tất cả mọi sợ hãi.
Anh ta ngồi bên ghế điều khiển, không có khởi động xe, tôi còn đang hoang mang, anh ta đột nhiên xoay người lại, giơ tay lập tức giáng cho tôi một bạt tai.
Tô Duyệt Sinh chưa bao giờ đánh người, lần này tôi bị đánh đến mơ hồ, đau đớn nóng rát tràn đến càng khiến tôi sợ hãi, tôi sửng sốt hồi lâu, vẫn chưa ngẫm ra được xảy ra chuyện gì, chỉ biết theo bản năng che mặt, nhìn anh ta.
Trên mặt anh ta ửng hồng không bình thường, hô hấp dồn dập, thái dương nổi lên gân xanh, tôi chưa từng thấy Tô Duyệt Sinh như vậy bao giờ, anh ta dữ tợn như đang biến thành một người khác, một người hoàn toàn xa lạ tôi không hề quen biết.
Anh ta mất tiếng khàn giọng, mang theo phẫn nộ khiến người ta sợ hãi: “Trâu Thất Xảo, cô đừng có làm chuyện quá đáng!”
Tôi há miệng thở dốc, nói không ra lời.
Anh ta lại dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, vô cùng xa lạ, cũng vô cùng quen thuộc, tôi cảm thấy loại tình huống này dường như đã từng trải qua ở nơi nào đó, gió cuốn tới đập vào cửa kính xe, tôi có chút hoảng hốt, giống như đang ở trong mộng, tôi dùng sức lắc đầu một chút, nóng bỏng đau đớn trên mặt nhắc nhở tôi, đây không phải mộng, đây là sự thật.
Tôi cố gắng bình tĩnh giải thích: “Em biết mình không nên đến Canada, em đã tính lập tức rời đi ngay, nhưng chuyến bay bị hủy bỏ“.
Tô Duyệt Sinh cứ thế nhìn tôi, vẻ mặt đó tôi không biết phải nói thế nào, tóm lại là một loại biểu tình vô cùng cổ quái.
Tôi chỉ biết cố gắng giải thích: “Tuyết ngừng lại em lập tức đi ngay, em thực sự không cố ý chạy tới quấy rối, em chỉ cảm thấy... trong điện thoại anh nghe có vẻ rất mệt mỏi, em chỉ muốn tới nhìn anh một chút...”Tôi không thể nói hết câu, bởi vì Tô Duyệt Sinh đã khởi động xe, xe rít gào lao đi thật xa, đây là loại ô tô vượt địa hình nhất đẳng, nhưng tốc độ lái xe của Tô Duyệt Sinh quá nhanh, khiến tôi nhanh chóng cảm thấy kinh hãi, theo bản năng nắm chặt dây an toàn, trong tầm mắt đều là một mảnh tuyết trắng xóa, vô số bông tuyết từ trên cột đèn rơi thẳng xuống, giống như vô số bươm bướm, lóa mắt cái gì cũng không nhìn rõ, tôi không biết chúng tôi đang ở đâu, cũng không biết xe chạy bao nhiêu lâu, tóm lại không đợi tôi phản ứng kịp, 'Ầm' một tiếng, toàn bộ thân xe nghiêng qua.
Không biết chúng tôi đụng phải cái gì, quán tính làm cho tôi bị dây an toàn kéo chặt thật đau, Tô Duyệt Sinh lại mở cửa xe, mở dây an toàn ra, kéo tôi xuống dưới, hai chúng tôi ngã vào trong tuyết, tôi đang muốn đứng lên, lại bị anh ta ấn vào đống tuyết, khối tuyết lạnh như băng bị xới tung lên, mặt tôi chôn vùi trong tuyết, gần như hít thở không thông.
Anh ta ấn người tôi trong tuyết, gằn từng chữ một: “Cách xa con tôi ra một chút!”
Tôi sợ tới mức cả người phát run, khắp người gần như bị tuyết chôn lấp, anh ta cũng không thèm liếc mắt nhìn tôi một cái, đứng lên cố gắng mở cửa xe, không quá hai bước liền bị trượt ngã, nhưng rất nhanh lại đứng lên, mở cửa xe.
Tôi trơ mắt nhìn anh ta lái xe rời đi.
Tôi bị vứt bỏ trong cánh đồng tuyết, bốn phía không có nhà cửa, cũng không có ngọn đèn, gió cuốn bông tuyết thổi tung lên người tôi, tôi vừa lạnh vừa sợ. Điện thoại của tôi để trong túi xách, mà túi xách thì ở trên xe anh ta rồi.
Tôi sốt ruột thiếu chút nữa khóc lên, dự báo thời tiết nói tuyết sẽ đổ lớn suốt đêm, nhiệt độ không khí -20 độ, nhiều nhất nửa giờ thôi, tôi sẽ bị đông cứng ở nơi này.
Tôi không muốn đắc tội với Tô Duyệt Sinh, bởi vì hiểu rõ đắc tội với anh ta sẽ chịu không nổi. Nhưng cũng không nghĩ tới anh ta sẽ hận tôi đến mức muốn giết chết tôi.
Tôi lau lau lệ nóng trên mặt, nhanh chóng cuốn chặt quần áo quấn quanh người, cố gắng nhận biết phương hướng, tôi nghĩ hẳn phải đi về phía bên kia cánh đồng thì mới có thể đến được thành phố kêu cứu?
Tôi liều mạng di chuyển đôi chân sắp đông cứng, tuyết lớn, gió càng lớn, trên người tôi chỉ có chiếc áo bành tô mỏng manh hiển nhiên không thể chống đỡ được với cái lạnh rét buốt như vậy, tôi văng qua ngã lại trong đống tuyết vô số lần, mỗi lần đứng lên đều cảm thấy bản thân sắp bị đông chết, nhưng tôi không thể chết ở nơi này.
Tôi dùng cả lăn lê bò cũng không biết mình đã đi được bao xa, càng không biết bản thân đang đi có đúng hướng hay không, cuối cùng tuyệt vọng, sau một lần ngã quỵ nữa, tôi ngay cả đứng lên cũng không còn sức lực.
Bông tuyết mềm nhẹ vây quanh tôi, kỳ thực, tuyết rất ấm áp, tôi không muốn xa rời vùi mặt vào trong tuyết, lạnh quá, nếu vùi sâu thêm chút nữa, có phải sẽ ấm áp hơn không?
Tôi mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, lại cảm thấy như có người đang tát mạnh vào mặt tôi, ánh đèn làm chói mắt, tôi thật sự lười mở to mắt ra, nhưng người kia nhất quyết không tha, vẫn dùng sức bóp chặt miệng tôi, đau đến mức nước mắt muốn chảy ra, bị gió thổi tới, lập tức đông cứng trên mặt.
Tôi được bế vào trong xe, một khối tuyết lớn dính trên mặt, không khí ấm áp dần dần phả lên mặt tôi, rốt cục tôi có thể mở to mắt, nhìn thấy Tô Duyệt Sinh, ánh mắt anh ta vẫn đỏ như vậy, tất cả đều là tơ máu, anh ta ném nắm tuyết ra ngoài cửa sổ xe, sau đó, dùng ngón tay run run, sờ sờ nghe mạch đập trên cổ tôi.
Khóe miệng tôi giật giật, rốt cục có thể nói chuyện: “Em... em...”
Tôi cảm thấy trên mặt tôi có gì đó nóng nóng, tôi nghĩ không ra là cái gì rơi trên mặt tôi, Tô Duyệt Sinh nhanh chóng xoay mặt đi chỗ khác.
Tứ chi tôi chết lặng, đầu óc bởi vì khí lạnh xâm chiếm mà đặc biệt choáng váng, đầu lưỡi cứng ngắc, tôi cố gắng nói thật rõ: “Có máy bay, em sẽ đi“.
Tôi được anh ta ôm vào đây, nhưng cũng chẳng còn chút sức lực nào, tôi không biết anh ta đang nhìn gì, có vẻ như anh ta đang rất cẩn thận nhìn vào mắt tôi, mi tâm có vết nhăn nhợt nhạt, đây gần như là chuyện tôi không cách nào hình dùng được, tôi nghĩ anh ta hẳn phải rất tức giận mới có thể làm nên chuyện này, ném tôi vào trong đống tuyết.
Tôi đã biết điều đại kỵ của anh ta, lần này tôi phạm phải đại sai lầm rồi.
Tôi nói: “Sau này, em sẽ không làm phiền anh nữa“.
Trong mắt anh ta có tầng hơi nước mỏng manh, tôi bị đông lạnh trong gió tuyết lâu lắm, suy nghĩ có chút chậm chạp, cho nên ánh mắt vẫn không chuyển mà cứ nhìn vào anh ta, trên thực tế tôi đều đang cố sức chuyển động mắt, tôi kinh ngạc nhìn nước mắt chảy xuống từ trên mặt anh ta, Tô Duyệt Sinh khóc ư, đây là điều tôi không thể nào tưởng tượng nổi.
Hai giọt nước mắt kia chảy xuống từ trên mặt anh ta, chảy thẳng đến cằm, rồi trong thoáng chốc đã không thấy tăm hơi. Trong vẻ mặt mang một loại biểu tình bi thương mà tôi không thể nói nên lời, tôi cho tới bây giờ thật không thể tưởng tượng được trên mặt Tô Duyệt Sinh lại có thể xuất hiện biểu tình như vậy.
Anh ta thì thào dường như đang mê sảng tự nói với chính mình: “Trước kia em cũng từng nói vậy, em đã nói sẽ không đến làm phiền anh. Nhưng em không làm được“.
Tôi khiếp đảm nhìn anh ta.
Không biết trải qua bao lâu, ngón tay đông cứng rốt cục có thể nhúc nhích, lúc này tôi mới phát hiện anh ta vẫn đang ôm tôi như cũ, giống như đang ôm một đứa con nít. Tôi vô cùng bất an, nhẹ nhàng dùng ngón tay trỏ lướt qua mu bàn tay anh ta.
Anh ta giống như bị điện giật, lập tức buông tay ra, làm tôi thiếu chút nữa té xuống ghế ngồi.
Anh ta không thèm nhìn tôi, lại qua một lúc lâu sau, giọng điệu mới bình tĩnh nói: “Tôi đưa cô về khách sạn“.
Tôi không nói cho anh ta biết khách sạn không có phòng, cũng không biết sân bay còn đóng cửa nhiều hay ít ngày. Tôi sẽ tự sinh tự diệt, chẳng thà mỗi ngày ngồi trong đại sảnh khách sạn chờ có chuyến bay về nước, cũng không muốn cầu xin sự giúp đỡ của anh ta.
Một bạt tai kia đánh lên khiến mặt tôi sưng tấy, tôi tuy rằng không biết xấu hổ, nhưng trong lòng ít nhất cũng còn chút giới hạn.
Đến cửa khách sạn, vừa cho xe dừng lại, anh ta đột nhiên hiểu ra: “Nửa đêm cô ngồi ở đại sảnh, có phải khách sạn đã đầy phòng rồi không?”
Tôi cười gượng: “Không phải, em muốn ngồi ở dưới một chút thôi“.
Anh ta liếc mắt nhìn tôi một cái, khởi động xe lần nữa.
Tôi được đưa đến một dãy biệt thự ở vùng ngoại thành, các nhà hàng xóm cách nhau rất xa, gần như hoàn hoàn không thể nhìn tới các nhà khác, nơi nơi đều là cây to thân lớn. Tàng cây đọng đầy tuyết, nửa đêm càng lộ vẻ yên tĩnh.
Trong phòng im ắng, không có một ai. Tô Duyệt Sinh mở đèn, ánh đèn sáng tỏ ấm áp, tôi hoảng hốt gần như có cảm giác mình vừa sống sót trở về với nhân gian sau một vụ tai nạn. Trong phòng hơi ấm thật đầy, tuyết trên người đã sớm tan đi, quần áo ẩm ướt, lúc này mới cảm thấy lạnh.
Tô Duyệt Sinh không để ý tới tôi, trái lại tự mình đi rót hai ly lượu, rượu càng mạnh càng ấm áp, tôi ôm ly rượu uống một ngụm, hơi cồn nóng bừng bừng theo thực quản chạy thẳng vào trong bụng, nước a xít chạy thẳng vào bụng khiến tôi ghê tởm, vội vàng hỏi toilet, vừa xông vào liền nôn ra.
Tôi nôn đến mật xanh mật vàng cũng ra, tối nay xảy ra quá nhiều chuyện giống như cơn ác mộng, đến bây giờ tôi vẫn chưa thể khẳng định được bản thân đã tỉnh táo hay chưa. Tôi cố gắng làm sạch sẽ chính mình, vừa nhấc đầu, thì thấy Tô Duyệt Sinh trong kính.
Anh ta đứng ở một chỗ không xa, có chút nghi ngờ phán đoán nhìn tôi.
Tôi cầm khăn tay lên lau khô bọt nước ở khóe miệng.
Anh ta đột nhiên hỏi tôi: “Không phải cô có thai rồi chứ?”
Tôi thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, trên mặt sưng đau càng khiến tôi khó chịu, tôi nói: “Không có, ngày hôm qua là say máy bay, hôm nay bụng lại bị lạnh.”
Không biết vì sao, tôi cảm thấy ánh mắt anh ta rất lạnh, giống như nếu thật sự tôi mang thai, liền xem như đây là tội ác tày trời.
Tôi nói: “Anh yên tâm, em không ngu xuẩn vậy đâu, hơn nữa sao em lại muốn sinh con cho anh chứ, mang thai lại chẳng uy hiếp gì được anh. Em biết tính anh, nếu anh không muốn có con, phụ nữ khắp thiên hạ này đều không ai dám lén sinh“.
Giọng điệu anh ta vô cùng mỉa mai cười lạnh một tiếng: “Đúng đó“.
Tôi ngậm miệng, biết bản thân đã nói sai rồi, không lẽ Tiểu Xán là do cô gái nào đó lén lút sinh ra. Lỡ như đây là sự thật, vậy lần này còn không phải là tôi đánh vào mặt anh ta ư?
Nhất định là tôi bị vùi trong tuyết lạnh lâu lắm lắm, bị đông đến choáng váng mất rồi.
Tô Duyệt Sinh ném tấm thảm giường cho tôi, đi thẳng lên lầu ngủ.
May mắn sofa trong phòng khách ở ngay cạnh lò sưởi, vô cùng ấm áp.
Rốt cuộc tôi không ngủ được. Trằn trọc đến hừng đông, mới mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, lại thấy mình giống như đang nằm mơ, trong mơ xảy ra rất nhiều chuyện, khiến tôi vô cùng vô cùng đau lòng, cái loại khổ sở này không cách nào để hình dung, ngay cả tôi muốn khóc cũng khóc không được.
Tôi từ trong ác mộng giãy dụa tỉnh lại, không ngờ vừa tỉnh, liền thấy một đôi mắt to đen đang nhìn trừng trừng ngay cạnh bên.
Tôi giật mình, gần như cho là mình lại đang nằm mơ, không ngờ phản ứng của Tiểu Xán so với tôi còn kịch liệt hơn, nó bỗng chốc nhảy ra thật xa, có lẽ vì động tác quá mạnh làm động đến miệng vết thương của thằng bé, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn vì đau mà nhăn lại.