Tôi cảm thấy bối rối vì đã chứng kiến chuyện của gia đình Luke. Tôi chắc chắn rằng lúc đó Lisa Fletcher sẽ cảm thấy đang hối tiếc vì đã theo những cảm hứng nhất thời mời một người lạ ăn cơm cùng với những người thân của anh ta.
Tôi gợi ý với Luke:
– Tôi nghỉ tôi nên đi trước khi chị gái anh quay lại. Chị ấy sẽ không vui nếu thấy tôi vẫn còn ngồi đây.
– Không, cô nên ở đây. Chị tôi sẽ không bằng lòng khi nghĩ rằng lối cư xử của chị ấy đã làm cô sợ mà bỏ đi. Vài phút nữa chị ấy sẽ ổn thôi, rồi cô xem.
Jami lo lắng hỏi:
– Có phải cháu cứ gọi chú là Lulu nên cô Marguerite mới giận vậy không? Cháu không muốn làm cô Marguerite buồn đâu mà. Giọng Jami có vẻ hối lỗi. Luke dỗ dành cậu bé:
– Cháu chẳng có lỗi gì cả, Jami ạ.
– Bà bảo cháu là điều phiền phức đối với cô chú. Cháu nghe thấy bà nói với cô Nana là nếu không vì cháu thì cô Marguerite đã không phải hoãn đám cưới.
Jami mếu máo, Luke nghiêm nghị bảo:
– Cháu nghe nhầm đấy, Jami ạ! Còn nữa, cháu không được phép nghe trộm người khác nói chuyện, nhớ chưa chàng trai? Nào, bây giờ cho chú biết, cô Marguerite định cho chú cháu ta làm gì chiều nay nào?
– Chúng ta sẽ gặp cô Frederique, sau đó sẽ đi mua sắm. Nhưng cháu không thích mua sắm đâu, Jami nhăn nhó nói.
– Chú cũng chẳng thích mua sắm. Luke nói với thằng bè rồi liếc qua tôi vẻ khôi hài. Anh ta nói tiếp:
– Dù sao thì ngày hôm nay cũng không tệ lắm bởi vì cháu sẽ được mua những thứ cháu thích. Cháu nghĩ chúng ta sẽ mua gì cho Nana nào? Sôcôla nhé?
– Cô ấy không thích sô cô la đâu! Jami bĩu môi.
Tôi gợi ý:
– Một con mèo Trung Quốc thì sao nhỉ? Cháu có nói là Nana thích mèo mà.
Jami đồng tình:
– Đúng rồi, cô ấy thích mèo. Cô ấy cũng có một con mèo.
Luke gật đầu tán thưởng. Một con mèo Trung Quốc ư? Được đấy, phải không Jami? Chắc chắn cô Marguerite sẽ biết chúng ta tìm được một con mèo như thế ở đâu. Anh ta cười, đứng dậy, nhìn xuyên qua gian phòng về phía Marguerite đang đi ra. Ở quấy thanh toán có một người đàn ông vẻ phong sương đang nhìn theo Marguerite. Người đàn ông ấy làm tôi mơ hồ nhớ tới một người ở công viên Luxembourg khi ông ta đang đứng xem bọn trẻ con với vẻ chăm chú không che giấu nổi.
Marguerite đến chỗ chúng tôi và nói lời xin lỗi.
– Lisa ạ! Tôi xin lỗi về chuyện ban nãy, hy vọng cô sẽ không phiền lòng chứ?
Rồi quay sang Luke, Marguerite bảo:
– Tôi hy vọng đã không để cậu phải đợi qúa lâu. Nói rồi chị ta cười. Nụ cười của chị ấy tươi, tự nhiên chứng tỏ chị ấy đã lấy lại được bình tĩnh. - Chắc cậu đang lo lắng lắm vì cậu biết Frederique sẽ sốt ruột như thế nào nếu chúng ta không đến chỗ hẹn đúng giờ, phải không?
Luke lắc đầu:
– Đúng là phụ nữ, hình như một cô gái chỉ bắt người đàn ông đợi mình, còn chẳng bao giờ có chuyện ngược lại cả.
Jami cáu kỉnh:
– Cháu không muốn đến vói cô Frederique chiều nay đâu. Cô ấy chẳng để ý gì đến cháu hết, như thể là cô ấy không nhớ cháu. Cháu muốn đi với cô Lisa dể chọn qùa cho Nana cơ. Thằng bé nhìn tôi đầy hy vọng.
Luke nháy mắt vẻ hài hước:
– Nhưng ngày hôm nay chúng ta đã làm phiền Lisa đủ rồi. Chú chắc cô ấy vì lịch sự nên không tỏ ra sốt ruột đấy thôi, chứ hẳn cô ấy muốn đi lo chuyện của mình lắm rồi.
Luke nhầm. Tôi chẳng muốn đi lo chuyện của tôi chút nào. Thời gia ít ỏi mà tôi chia sẻ cùng gia đình hấp dẫn và đầy tò mò này đã làm cho ý tưởng đi quanh Paris của tôi trở nên mờ nhạt.
Hơn nữa, trước đó tôi vừa thấy mình bị cuốn hút bởi người đàn ông mà tôi vừa quen. Tôi thích cách anh ta nhìn, cách anh ta cười. Tôi thích cách anh ta trêu chọc chị gái mình và sự dịu dàng trìu mến anh ta dành cho đứa cháu nhỏ.
Tôi ước gì mình biết anh ta rõ hơn, nhưng điều đó không thể bởi ít phút nữa thôi chúng tôi sẽ bắt tay nhau và chào tạm biệt. Sẽ là như vậy.
Sợ nếu trả lời lưỡng lự sẽ làm mọi người nghĩ rằng tôi muốn lợi dụng họ, nên tôi nói nhanh:
– Anh nói đúng đấy. Tôi e là phải chia tay mọi người ngay bây giờ. Chiều nay tôi phải đợi một cú điện thoại tại khách sạn. Nói rồi tôi đi cùng mọi người ra nhà hàng và dừng lại nơi vỉa hè để bắt tay tạm biệt từng người. Tôi nói:
– Cảm ơn vì mong muốn được ăn ở Lipp, cái mong muốn từ ngày tôi còn học ở Sorbonne đã trở thành hiện thực.
Marguerite bắt tay tôi trước tiên. Chị ấy đề nghị:
– Lisa, cô có ở đây xa lắm không? Tôi không thể lái xe đưa cô về khách sạn được ư?
Tôi cười với chị ấy và nói:
– Cảm ơn đề nghị của chị. Nhưng khách sạn tôi ở gần đây thôi. Nó nằm trên phố Seine. Đằng nào tôi cũng cần thể dục giải phóng calo mà chị.
Tôi rụt tay ra khỏi bàn tay nắm chặt của Marguerite và chìa nó cho Jami:
– tạm biệt nhé Jami. Cô hy vọng cháu sẽ tìm được một món quà ưng ý cho Nana.
Thật vui vì được gặp cháu.
Tôi nói với Jami rồi đưa tay về phía Luke. Chúg tôi bắt tay nhau. Tôi cảm thấy rất rõ sự mạnh mẽ từ những ngón tay của Luke đang nắm lấy những ngón tay tôi.
– Tạm biệt Luke. Tôi nói nhanh. Tôi hy vọng những ngày nghĩ còn lại của anh ở thành phố Paris sẽ vui vẻ, tôi cũng hy vọng anh sẽ không gặp những rủi ro tương tự như ở hồLuxembourg.
– Tạm biệt Lisa. Luke nói trong khi vẫn nắm chặt tay tôi. –Cám ơn vì cô đã đến đúng chỗ và đúng lúc. Đôi mắt xanh của anh bắt gặp cái liếc mắt của tôi. – Hy vọng tất cả các bức ảnh của cô chụp đều đẹp và hy vọng cuốn sách của cô sẽ đạt được thành công, chúc cô may mắn trong tương lai. Các ngón tay của Luke dường như mỗi lúc một xiết chặt hơn. Tôi hy vọng chiếc lá cô nhặt được ở công viên sẽ mang lại cho cô những điều tốt đẹp mà cô hằng mong muốn. Luke nói thêm, Marguerite nhìn Luke tò mò, không hiểu anh ta đang ám chỉ điều gì, trong khi Luke chẳng tỏ vẻ gì vội vã, cứ tiếp tục nắm tay tôi và nói:
– Xin cám ơn một lần nữa vì đã giúp chúng tôi, Lisa ạ. Jami và tôi mang ơn cô.
– Luke, cậu đang làm cho Lisa bối rối đấy. Marguerite nói với Luke. Chính giọng chị ấy cũng lộ vẻ bối rối:
– Cô ấy đang vội đi mà, cậu cũng vậy. Nếu không Frederique sẽ bực mình. Cậu đang nằm trong sổ đen của cô ấy còn gì.
Marguerite nói rồi kéo tay Luke một cách kiên quyết. Sau khi chào tạm biệt tôi một lần nữa, họ đi về phía Marguerite để xe. Họ đi ngang hàng với nhau, Jami đi giữa. Cô và chú nó đi hai bên, mỗi người dắt một tay nó. Hình như thằng bé nói điều gì ngộ nghĩnh nên tôi thấy Luke và Marguerite cúi xuống nhìn thằng bé cười, khiến tôi cảm thấy một chút ghen tị trước cảnh gia đình vui vẻ ấy.
Tôi vội vàng quay gót và vì bất ngờ nên tôi va phải một người đàn ông đang đi từ tiệm ra. Cú va chạm suýt làm cả hai chúng tôi cùng ngã. Tôi chưa kịp hoàn hồn xin lỗi thì người đàn ông ấy đã văng ra một câu chửi thề tục tĩu bằng tiếng Pháp. Chẳng thèm nhìn xem tôi có sao không, ông ta cắm cổ bước đi. Người đàn ông đó đã qúa lạm dụng giờ nghỉ trưa của mình và đang lo sợ bị ông chủ khiển trách, hay đang nóng lòng đến với người tình của mình. Tôi thật không hiểu người phụ nữ nào lại có thể thích con người thô lỗ ấy.
Buổi chiều hôm đó, cho dù đã cố gắng lắm nhưng tôi vẫn không tài nào không nghĩ đến Luke và cháu của anh ta. Tôi băn khoăn không biết họ đi mua sắm có vui không, cứ thắc mắc về người phụ nữ có tên Frederique mà Marguerite đã nhắc đi nhắc lại trong lúc trò chuyện. Tôi tự hỏi, cô ấy trẻ hay già, cô ấy có phải là chị của Luke hay không, là bạn của Marguerite hay là bạn cua Luke?
Đêm đó, tôi thậm chí đã mơ thấy Luke. Đó là một giấc mơ dễ chịu, đến nỗi khi chuông đồng hồ báo thức reo tôi cũng chẳng muốn thức dậy.
Khi đi tắm, tôi vẫn nghĩ đến Luke. Tôi càng nghĩ càng thấy anh ta hấp dẫn.
Mặc dù tôi đã chứng kiến anh ta khá lúng túng khi Jami khóc đòi mẹ. Nhưng tôi vẫn chắc rằng anh ta là một người đàn ông biết làm chủ tình thế, một người đàn ông quyết đoán. Cái cằm cương nghị của anh ta cho tôi biết điều đó. Và việc anh ta quyết định mời tôi đi ăn trưa rồi bằng sự quyến rũ của mình buộc tôi phải nhận lời khi tôi đang lưỡng lự, chứng tỏ anh ta là một người đàn ông kiên quyết.
Tôi cũng cảm thấy Luke là một người đàn ông sẽ làm bất cứ điều gì mà anh ta định làm và sẽ làm tốt. Lúc anh ta trao đổi về thực đơn và bảng rượu với người phục vụ ở nhà hàng, anh ta nói tiếng Pháp thật cừ, đến nỗi người không biết có thể tưởng lầm anh ta là người Pháp.Trong công việc, Luke có thể là một người cứng rắn, nhưng trong con người anh ta vẫn có sự dịu dàng. Sự dịu dàng đó thể hiện rõ trong cách xử sự của anh với Jami.
Tôi ước mình có dịp để tìm hiểu và kết bạn với anh ta.
Tôi đang tắm thì chợt nghe có tiếng chuông điện thoại vọng ra từ phòng ngủ.
Tôi vội vàng tắt vòi nước rồi quấn mình bằng khăn tắm lớn. Hắt những lọn tóc rối bù ra phía sau, tôi đi qua căn phòng đến bàn để điện thoại. Những vết chân ướt của tôi in rõ trên nền thảm.
– Dạ, tôi nghe! – Tôi trả lời điện thoại bằng tiếng Anh như thường lệ.
– Lisa, cô đấy phải không?
Tôi cho có thể vì lúc đó tôi đang nghĩ đến Luke nên khi nghe giọng nói trong điện thoại tôi thấy nó giống giọng của Luke. Bởi không phải anh ta thì ai có chuyện gì mà lại gọi cho tôi vào lúc sáng sớm như thế này.
– Vâng, tôi là Lisa đây. –Tôi nói chậm rãi.
– Tôi là Luke đây! – Có một tiếng cười pha lẫn trong giọng nói của Luke ở đầu dây đằng kia. Tôi hy vọng không làm cô thức giấc, tôi biềt bây giờ vẫn còn sớm, song tôi muốn liên lạc với cô kẻo cô ra ngoài.
– Có chuyện gì không ổn ư? – Tôi lo lắng hỏi:
– và... tại sao anh lại biết số điện thoại để liên lạc với tôi?
– Không có chuyện gì đâu! Luke vội vàng qủa quyết:
– Cô không nhớ sao?
Cô đã nói tên khách sạn đang ở khi Marguerite đề nghị đưa cô về mà.
– Ồ! vậy hả? Giọng tôi vẫn chưa hết ngạc nhiên, tôi không biết tại sao Luke lại muốn liên lạc với tôi.
– Đúng cô đã nói mà. Luke tiếp tục:
– Tôi quên chưa trả lại cho cô chiếc khăn. Tối qua tôi vừa thấy nó trong túi áo. Tôi không biết mình phải làm gì sau đó. Chị Marguerite đã nói tên khách sạn nơ cô đang ở cho tôi. Chúng tôi sẽ mang khăn đến chỗ cô nhé.
Tôi sẽ gặp lại Luke. Đúng là một điều tuyệt vời, không thể tin nổi.
Không phiền gì nếu chúng tôi đến khách sạn thăm cô chứ? Giọng Luke có vẻ khá lo lắng:
– Cô sẽ không ra ngoài bây giờ phải không?
– Ồ vâng! tất nhiên là không rồi, anh cứ tới. Tôi nhẹ nhàng đáp:
– Tôi sẽ không ra ngoài ngay đâu. Tôi đang tắm thì anh gọi điện tới. Dẫu sao tôi cũng phải ăn sáng cơ mà.
– Thế thì tốt rồi! Luke nói, sau đó anh ta bảo:
– Cô đợi tôi chút nhé!
Tôi nghe thấy tiếng thì thầm qua điện thoại rồi Luke tiếp tục:
– Jami đó, nó đang hỏi xem liệu nó có được ăn sáng với cô hay không? Nó là một con qúy con nghiện bánh sừng bò đấy. Nó thích loại bánh ấy lắm, dù nó không thể rót cả đống mứt anh đào lên trên để xây nhà như nó vẫn làm ở nhà.
Tôi vui vẻ trả lời:
– Tất nhiên là Jami có thể ăn sáng cùng tôi, tôi hiếm có dịp được dùng bữa sáng với một anh bạn trẻ và đẹp trai như Jami. Anh hãy nói với nó là tôi đồng ý.
– Với cả hai anh bạn trẻ đẹp trai chứ, Luke chỉnh:
– Tôi cũng sẽ đến đấy. Bây giờ thì tạm biệt nhé Lisa. Chúng tôi sẽ gặp cô lúc giờ.
– Tạm biệt! Tôi đặt điện thoại xuống và thở một hơi khoan khoái. Tôi dùng chiếc khăn lau những giọt nước chưa khô hết trên người và nhón chân trở lại phòng tắm, lấy lọ phấn thơm xịt lên người một cách hào phóng.
Tôi quyết định mặc chiếc áo sơ mi kẻ sọc màu kem pha màu caramen và chiếc quần âu kẻ nổi màu mật ong. Tôi cho áo vào trong quần rồi ngồi xuống bàn trang điểm.
Nhìn vào gương, tôi thấy bộ dạng mình thật đáng ngại. Không giống như Marguerite, tôi chẳng có được khuôn mặt khiến người ta phải nhìn đến lần thứ hai. Mặc dù được thừa hưởng đôi mắt màu lục lam, mái tóc vàng màu lúa mạch của mẹ. Song nhìn tôi vẫn chẳng có gì nổi bật cả. Tôi chẳng hy vọng sẽ thu hút được sự chú ý của một người đàn ông như Luke.
Qua dáng vẻ, qua trang phục trang nhã đắt tiền, và cách nói năng của chị em Luke, tôi có thể kết luận rằng, nhà Fletcher thuộc về một thế giới sành điệu hơn thế giới của những người trung lưu như tôi. Một thế giới mà trong đó, mọi phụ nữ đếu rất thời trang như chị của Luke. Ở thế giới ấy, người ta chị vận những loại quần áo có nhãn của các nhà may danh tiếng chứ không phải bộ đồ được mua vội ở một cửa hàng trên đường cao tốc như tôi.
Tôi lấy chiếc túi khoác bằng da, kiểm tra lại để đảm bảo là tôi không quên mang thêm phim chụp cũng như cuốn sổ tay. Sau đó tôi đeo máy ảnh qua vai và đi ra thang máy.
Vừa bước vào phòng tiếp tân, tôi đã được đón chào bằng một tiếng reo vui vẻ:
– Cô ấy kia rồi! Jami chạy nhanh về phía tôi và bắt tay chào với điệu bộ rất Pháp.
Tôi cười với thằng bé:
– Cháu đúng giờ đấy. Chú của cháu cứ Edouard hai chú cháu không đến đây trước chín giờ cơ.
Tôi nắm bàn tay Luke đang chìa về phía tôi và mỉm cười với anh ta:
– Chắc anh đã phớt lờ tất cả đèn giao thông trên đường nên mới đến đây nhanh như vậy.
– Chúng tôi không đi bằng xe ô tô. Tôi để xe cho Marguerite và đi xe điện ngầm đến đây. Jami thích đi xe điện ngầm. Nó chả lạ mà.
Tôi rùng mình nói:
– Tôi không thích đi tàu điện ngầm. Tôi chỉ đi tàu điện ngầm trong những trường hợp thật cần thiết thôi. Tôi mắc chứng sợ những nơi kín mít, vì thế nếu không đi bộ thì tôi sẽ đi bằng xe buýt để thăm Paris.
Tôi đi trước dẫn đường tới phòng ăn. Jami có vẻ háu đói. Luke thì chỉ gọi một tách cà phê. Vừa uống cà phê, anh vừa thích thú nhìn tôi và Jami ăn sáng một cách ngon lành.
Khi tôi đang liếm chút mứt anh đào dính trên ngón tay, Luke hỏi tôi:
– Cô định đi đâu hôm nay Lisa? Tôi nghĩ là cô đã hẹn gắp bạn bè?
Tôi lắc đầu:
– Hôm qua thời tiết xấu, tôi chẳng chụp được kiểu ảnh nào, tôi định nếu hôm nay đẹp trời sẽ đi chụp. Tôi phải bù lại quỹ thời gian đã mất. Ở gần bảo tàng Carnavalet có những khu phố gắn với những sự kiện lịch sử rất lãng mạn. Tôi muốn chụp chúng cho quyển sách tôi định làm.
– Bảo tàng Carnavalet ư? Luke nhắc lại:
– Tôi nhớ là tôi đã thăm nới đó khi tôi bằng tuổi Jami bây giờ, tôi vẫn còn nhớ khá rõ, đặc biệt là... Luke lắc đầu:
– Những chiếc máy hành hình... Tôi nghĩ Jami sẽ thích đến thăm nơi ấy, đúng không Jami?
Chỉ có ngốc tôi mới không đoán được Luke đang gợi ý khéo để được tôi mời đi cùng. Mặc dù ý nghĩa được đi cùng Luke làm tim tôi đập rộn lên, song tôi vẫn tự nhủ rằng, như thế chẳng có lợi cho tôi chút nào và rằng anh ta chưa biết cách nào để Jami vui vẻ, trong khi anh ta lại biết rõ tôi, cho nên anh ta mới hy vọng tôi giúp.
Tự nhiên tôi nói:
– Tôi chắc là Jami sẽ thích. Đó là một nơi nổi tiếng. Có rất nhiều học sinh quanh vùng đều tới thăm. Ga thánh Paul, là ga điện ngầm gần nhất, tôi nghĩ thế.
Luke nhìn tôi:
– Lisa, vừa mới quen cô thôi, liệu có là một đòi hỏi qúa nhiều nếu chúng tôi đi cùng cô không? Sẽ không ảnh hưởng gì tới công việc của cô chứ?
Ánh mắt Luke hướng vào tôi đầy hy vọng. Cho dù tôi có định từ chối đi nữa thì tôi cũng khó mà cưỡng nổi lời đề nghị hấp dẫn ấy. Tuy nhiên, tôi giả bộ suy nghĩ giây lát rồi mới nói:
– Sẽ có một điều kiện. Nếu tôi cần một người mẫu để làm cho bức ảnh thêm sinh động, thì tôi có thể yêu cầu Jami được chứ?
Jami cười sung sướng và để thay cho câu trả lời, nó đứng dậy ngay lập tức.”.
Vui sướng” đó là từ mà tôi có thể dùng để diễn tả những giờ tiếp theo của ngày hôm đó.
Vì chẳng có tuyến xe buýt nào gần đó và vì Jami vẫn còn đau chân. Không thể đi bộ xa được, tôi buộc phải đề nghị đi tàu điện ngầm. May mà có Jami nói chuyện như con khướu thu hút tâm trí của tôi, nên trên tàu điện ngầm tôi không có cảm giác như đi vào một cái hang.
Khi chúng tôi đi ra khỏi tàu điện ngầm tại ga Thánh Paul, chúng tôi không đi tới bảo tàng ngay mà ghé vào một tiệm bánh gần đó mua ba chiếc bánh kem to.
Chúng tôi ngồi ăn bánh trên một chiếc ghế dài dưới bóng cây trong quảng trường Voges. Có một thằng bé nhìn chúng tôi rồi mạnh dạn rủ Jami đi chơi.
Tôi cứ nghĩ Jami chả hiểu thằng bé kia nói gì với nó, song thật ngạc nhiên là Jami đã trả lời cậu bạn đến làm quen với nó bằng tiếng Pháp không hề do dự, và vẫn dùng tiếng Pháp, nó quay sang Luke hỏi mượn cây ba toong.
Luke đưa cây ba toong cho Jami và đứng xem hai đứa trẻ giả vờ chơi trò đấu kiếm một lúc, sau đó anh ta quay lại mỉm cười với tôi và hỏi:
– Sao thế Lisa? Cô không thích ư?
Tôi thốt lên đầy ngạc nhiên:
– Jami nói tiếng Pháp giỏi quá, thật đáng kinh ngạc.
– Tại sao? Hình như Luke có vẻ khó hiểu. Tiếng Pháp là tiếng bố nó cơ mà.
À! Tất nhiên, cô không biết điều đó mà, đúng không nào?
– Làm sao mà tôi biết được? Chúng ta quen nhau rất tình cờ mà. Chỉ mới hôm qua thôi, chúng ta chỉ là những người xa lạ.
– Cô không quan tâm đến chúng tôi lắm nên không cần hỏi phải không?
Anh ta nhìn tôi thăm dò.
Tôi đáp:
– Chị gái anh có cho tôi cơ hội để hỏi đâu cơ chứ. Vả lại khi mọi người nói đến những chuyện khó nói của gia đình, tôi nghĩ tốt hơn tôi không nên tò mò.
– Thực ra chúng tôi không có nhiều chuyện khó nói đâu, chỉ có mỗi một chuyện làm chị ấy lo lắng. Để tôi kể cho cô nghe về chúng tôi nhé.
– Ồ! Không cần đâu!
– Tôi nghĩ là cần đấy. Cô sẽ hiểu thái độ của Jami rõ hơn, nếu cô biết chút ít về nguồn gốc của nó.
– Jami có một nửa dòng máu Pháp, cũng như tôi và Marguerite. Luke làm tôi ngạc nhiên bởi những gì anh ta vừa kể.
– Vâng! Anh ta mỉm cười trước sự ngạc nhiên của tôi rồi kể tiếp:
– Cả ba chúng tôi đều là người lai. Nhà tôi ở phố Cécile thuộc Dauphiny. Bố tôi là người Anh. Bố tôi là giáo sư trợ giảng ở trường đại học Grenoble, nơi mẹ tôi theo học.Còn mẹ tôi là một người thuộc dòng họ De La Haie giống như Jami.
Khi bố mẹ tôi cưới nhau, ông ngoại tôi đã tặng mẹ tôi một biệt thự nằm trong khu đất của gia đình như một món qùa cưới. Dĩ nhiên, ông muốn bố mẹ tôi sống ở đó. Bố tôi chấp nhận, nhưng ông ta đưa ra một đề nghị. Ông muốn tất cả các con của ông bà phải được sinh ra ở Anh và được nuôi nấng như người Anh. Cô thấy đấy, bố tôi cũng muốn mình phải được toại nguyện như gia đình Counte – gia đình mẹ tôi.
Vậy tại sao cả anh và Marguerite đều nói tiếng Anh?
– Không phải lúc nào chúng tôi cũng nói tiếng Anh. Ở nhà chúng tôi nói tiếng Pháp. Chúng tôi sống trong một ngôi làng ở Pháp. Tôi làm việc cho gia đình nhà Haie – nơi mà hầu như người ta chỉ nói tiếng Pháp. Bác Henry – anh của mẹ tôi – người mà chúng tôi đã chuyển đến sống cùng sau khi bố mẹ tôi bị thiệt mạng trong một vụ tai nạn cáp treo, bắt buộc chúng tôi phải nói tiếng Pháp với ông. Bác Henry là chủ gia đình, bác ấy luôn thích theo ý mình và đôi khi rất đàng hoàng, mặc dầu bác ấy để chúng tôi được học ở Anh cho đến khi chúng tôi mười tám tuổi.
– Jami là thế nào với anh? Tôi hỏi – Tôi đang kể đến đó đây. Một trong những lý do khiến bac Henry muốn tôi và Marguerite đến sống cùng là vì để cho con trai bác ấy có bạn. Mẹ anh ấy chết trong một vụ tai nạn cùng với bố mẹ chúng tôi.Alain lớn hơn tôi hai tuổi, nhưng chúng tôi rất hợp nhau. Chúng tôi càng gắn bó với nhau hơn khi cha anh ấy tái hôn năm anh ấy mười bảy tuổi. Mấy năm sau, Alain cũng kết hôn. Anh ấy lấy một cô gái người Anh mà anh ấy gặp trong một chuyến đi trượt tuyết. Để làm hài lòng vợ, Alain toàn nói tiếng Anh ở nhà. Cha và mẹ kế của họ không biết tý tiếng Anh nào nên họ bực lắm. Đôi khi tôi có cảm tưởng Alain cố tình nói tiếng Anh để chọc giận bà mẹ kế mà anh ấy không ưa, hơn là để làm hài lòng vợ.
... Tuy nhiên, một năm trước đây, người chủ nhà của Counte, bác Henry của tôi ấy, đã qua đời, và Alain được thừa kế toà lâu đài của dòng họ. Điều ấy cho phép anh ấy tiếp tục tạo ra những thay đổi mà trước đó hai bố con họ thường không thống nhất được với nhau. Tất nhiên, Giselle, mẹ kế của anh ấy không ủng hộ. Sáu tháng trước, Alain đang lái xe chở Jami đến Cécile để thăm một người bạn thì xe bị nổ lốp.Mặc dù Alain đã cố gắng điều khiển chiếc xe, nhưng vẫn không tránh khỏi điều khủng khiếp xảy ra sau đó. Chiếc xe trượt ngang qua đường và lăn xuống khe núi.
Ôi! Không! Tôi kêu lên sợ hãi.
Luke sợ Jami chơi mệt quay lại nên nhanh chóng kể hết câu chuyện.
– Có phép màu nào đó, không hiểu sao Jami lại văng ra và thoát chết. Nó chỉ bị gãy một chân và một vài vết bầm. Cô để ý mà xem, nó vẫn đi hơi cà nhắc và rất sợ bị đau nữa.
– Mẹ của Jami đã chết ngay, còn Alain sống được thêm mười lăm ngày.
Khoảng thời gian đủ để anh ấy sắp đặt những chuyện cần thiết. Anh ấy muốn đảm bảo rằng cái dự tính của anh ấy về lau đài vẫn được tiếp tục tiến hành mà không có sự can thiệp của Giselle. Anh ấy đã chỉ định tôi và Marguerite làm người giám hộ của Jami cho tới khi nó trưởng thành với điều kiện nếu Marguerite kết hôn trước tôi, chị ấy và chồng sẽ nuôi Jami và sống ở lâu đài.
Tương tự như vậy, nếu tôi kết hôn trước, tôi cũng sẽ làm như thế. Alain muốn Jami có một gia đình trọn vẹn, cô hiểu chứ?
Tôi gật đầu:
– Thằng bé may mắn vì cả anh và chị gái đều yêu thương nó. Nó biết nó có thể tin cậy vào anh và chị ấy.
– Chúng tôi không được may mắn như vậy đâu – Luke nói nghiêm túc – Chúng tôi đã không lường hết được những phức tạp sẽ xảy ra. Vị hôn thê của Marguerite khi nghe những điều kiện đó, anh ấy từ chối chấp nhận. Gia đình anh ấy ở Paris và anh ấy cũng có công việc ở đó.Tại sao anh ấy lại phải từ bỏ mọi thứ để chấp nhận trói buộc vào cái gia đình đã được định đoạt sẵn như vậy chứ? Anh ấy bảo Marguerite rằng lời hứa mà chị ấy đã nói không mang tính rằng buộc. Nhưng cũng như tôi, Marguerite không thể nuốt lời được. Bây giờ thì mọi người đều ở vào thế bí, không thể làm theo ý mình được nữa.
– Thế Jami có biết chuyện gì đang diễn ra không? Trẻ con thường rất nhạy cảm. Tội nghiệp thằng bé.
– Tội nghiệp Marguerite thì đúng hơn. Luke nói:
– Lúc này chị ấy là người đang phải chịu đau khổ. Chị ấy đã phải hủy bỏ đám cưới. Việc ấy khiến người ta xì xào nhiều lắm vì chẳng ai biết lý do tại sao. Tôi ước gì mình có thể giúp chị ấy.
– Anh có thể giúp được chứ! Nếu anh kết hôn. Điều ấy với anh cũng không khó khăn lắm, đúng không? Anh sống tại lâu đài này. Anh làm việc ở Cécile.
Anh lại yêu quý Jami, bất cứ ai cũng có thể nhận ra điều đó.
Luke nhìn tôi chua chát:
– Cô nói nghe có vẻ đơn giản đấy Lisa ạ, nhưng cô quên mất một điều. Tôi sẽ phải tìm một phụ nữ sẵn sáng chấp nhận Jami giống như tôi. Hiện tại, tôi cũng gặp rắc rối tương tự Marguerite. Nhưng thôi, hôm nay hãy quên chuyện của gia đình tôi, kẻo lại làm cô mất vui.
Bạn chơi của Jami bị mẹ gọi đã đi xa. Jami quay lại chỗ chúng tôi, lúc ấy đã đến giờ ăn trưa.Chúng tôi ăn trưa tại một nhà hàng rất dễ chịu ở Sevigne, sau đó chúng tôi đi thăm bảo tàng. Jami cũng giống chú nó hồi bé, rất tò mò trước những chiếc máy chém thu nhỏ và khi bước ra khỏi quán trà ở Barres, chúng tôi đã thấy một con mèo lang thang giữa những bụi cây.
Ngày dạo chơi của Jami trở nên thú vị hết sức, khi con mèo cho no vuốt ve và tôi cũng chụp được một kiểu ảnh lúc con mèo đang nhoài về phía Jami đón thức ăn từ tay thằng bé.
Trên đường chúng tôi đến tàu điện ngầm, tôi bảo Jami tôi sẽ gửi cho cháu những bức ảnh tôi chụp có nó ngày hôm đó. Tôi nói:
– Cháu hãy nói cho cô biết địa chỉ để cô gửi ảnh đến nhé. Jami nhìn chú nó và anh đã trả lời thay thằng bé:
– Chúng tôi đang ở nhà một người bạn trên đường Louis. Tôi sẽ viết địa chỉ cho cô khi chúng ta lên tàu.
– Khi nào về Eđinburgh tôi mới rửa ảnh được, vậy nên tôi cần địa chỉ nhà Jami.
Luke nài nỉ:
– Cô không thể rửa chúng ở đây được ư? Như thế cô sẽ trao tận tay Jami và chúng ta sẽ cùng xem. Cô nói còn ở Paris mười ngày nữa cơ mà.
– Ngày mai cô có thể chụp ảnh cháu nữa đấy. Không cần giữ ý, Jami nói vui vẻ:
– Cháu thích được chụp ảnh lắm. Cô để cháu làm những việc thật là thích.
– Jami, cháu không được làm phiến cô Lisa. Dù sao thì... anh ta nhìn tôi tò mò:
– Chú không nghĩ là cô ấy có thể chịu đựng chúng ta thêm một ngày nữa đâu.
Tim tôi đập rộn lên và không giấu nổi sự vui sướng qua ánh mắt. Tôi biết rõ tôi đã giúp Lisa làm cho Jami vui vẻ nên anh ta gợi ý gặp tôi một lần nữa.Tuy nhiên tôi biết rằng tôi đã có một ngày thật vui vẻ bởi vì tôi đã được đi cùng một người đàn ông cực kì hấp dẫn.
– Nếu như anh chịu được việc bị tha lôi tới khắp các phố lẻ và nếu Jami không thấy phiền, chịu chỉ cho tôi những cảnh lạ mắt thì chẳng hề gì. Thực ra, hai người đã giúp tôi nhìn Paris bằng con mắt mới mẻ.
– Hay quá. Vậy chúng tôi sẽ gọi cho cô nhé.
Tôi gật đầu cười và nói với Jami khi nó bắt tay tạm biệt tôi:
– Jami, cô sẽ lại đặt bữa sáng cho cháu nhé!
Luke hỏi:
– Vậy cô không đi tàu điện ngầm với chúng tôi sao?Chúng ta sẽ đi cùng tuyến mà.
– Tôi sẽ đi bộ về khách sạn.
– Từ đây ư? Cô sẽ kiệt sức đấy. Anh ta nài nỉ:
– Cô sẽ xuống sau chúng tôi một ga. Đừng sợ, nếu cô thấy lo, tôi sẽ nắm tay cô.
Anh ta trêu tôi y như đã trêu chị mình.
Luke nói đúng, tôi sẽ phải đi bộ khá xa. Từ đó, tôi sẽ đi bộ qua bên kia sông rồi qua phố De La Seine. Tôi biết đi tàu điện ngầm là hợp lý, song tôi vẫn lưỡng lự.J nắm lấy tay tôi:
– Cháu sẽ bảo vệ cô, đi nào. – Nó nói vẻ rất người lớn, rồi kéo tôi đi về phía tàu điện ngầm.
Dù có sự” đảm bảo” của Jami song tôi vẫn cảm thấy lo lắng khi rời khỏi đường phố. Chúng tôi xuống ga Châtelet đông đúc để đổi tàu, cảm giác đó của tôi càng tăng. Có lẽ vì hôm đó chúng tôi toàn ở những phố yên tĩnh của Paris nên đám đông lộn xộn chen chúc đợi tàu ở ga đã khiến tôi cảm thấy căng thẳng.
Trong lúc chờ đợi, tôi đã bị cảm giác lo sợ choán hết lý trí và khi tàu từ từ tiến về phía chúng tôi, tôi đã kéo Jami trở lại lối ra.
Trong lúc làm như vậy, tôi mơ hồ nhận ra sự chuyển động ở rất gần mình.
Một người đàn ông đứng sau tôi chừng một bước chân bỗng lao lên.Anh ta đụng phải cánh tay tôi khi tôi vừa quay đi và cứ thế lao đến khoảng trống tôi vừa bỏ lại. Có lẽ vì lao quá nhanh, người đàn ông ấy đã bị lỡ đà, không giữ nổi thăng bằng, anh ta ngã vào đường tàu.