Đã một năm trôi qua kể từ khi Hà Mỹ Hi mất tích.
Đây là lần đầu tiên Doãn Ước tiếp xúc với người nhà của cô ấy. Người phụ nữ trước mặt vô cùng già nua, không có nét gì tương tự Hà Mỹ Hi. Nhìn mặt mà đoán, nói dì ấy là bà của Hà Mỹ Hi, Doãn Ước cũng tin.
Lúc ấy cô liền sững sờ.
Người nọ thấy cô không tin, gấp gáp lục túi:
– Tôi có đem chứng minh thư, cô nhìn xem, tôi còn có đem cả hộ khẩu nữa.
Nói xong dì ấy lôi một đóng tiền lẻ ra, bên trong có thẻ căn cước. Bởi vì sốt ruột nên dì không lựa ra mà nhét hết toàn bộ vào tay Doãn Ước.
Mấy đồng tiền xu rớt xuống, phát ra âm thanh hơi chói tai.
Doãn Ước không quản quá nhiều, lấy tấm thẻ trong nắm tiền ra, phát hiện quả thật là chứng minh thư. Người trước mặt này trông rất giống hình trên thẻ căn cước, trên đó có thể hiện người này tên là Trương Tú Lệ, thuộc hàng x, tuổi tác quả thật có thể là mẹ của Hà Mỹ Hi.
– Vậy dì…
Người trong cửa hàng tiện lợi dần dần chú ý đến tình hình bên này, đều dòm sang xem náo nhiệt. Doãn Ước không muốn bị chú ý, nên khuyên Trương Tú Lệ đi cùng mình ra ngoài. Nhưng đối phương không chịu nghe cô, đứng ở đó cúi đầu tìm đồ.
Doãn Ước lúc này mới chú ý đến, dì ấy còn mang theo một cái giỏ. Giỏ rất lớn, không nhìn ra màu sắc vốn có nữa, nó đã ngả sang màu xám đậm, một đầu dây đai còn sắp đứt.
Trương Tú Lệ nửa quỳ trên đất, không ngừng lục lọi trong giỏ, vừa lục vừa nói:
– Hộ khẩu, cô đợi tôi tôi lấy hộ khẩu cho cô xem.
Mấy người khác càng đến vây xem nhiều hơn, Doãn Ước thúc giục Lão Tần:
– Chú Tần, chú giúp cháu đỡ dì ấy đứng lên, chúng ta ra xe nói chuyện.
Lão Tần bước đến, tay sắp chạm vào chiếc giỏ kia, Trương Tú Lệ liền căng thẳng nhảy dựng, hình như muốn ngăn chú lại nhưng không dám, run rẩy ước gì có thể chui vào thùng hàng.
Dì không dám tranh giành với Lão Tần, có thể thấy dì rất sợ chú ấy. Lão Tần liếc nhìn Doãn Ước, cô gật đầu, ông liền quyết định xách chiếc giỏ kia lên.
Lần này Trương Tú Lệ nổi nóng, ngập ngừng muốn đưa tay giật lại:
– Trả, trả lại cho tôi, đó là của tôi.
Lão Tần không nói gì, cũng không trả lại cho dì ấy, chỉ nhìn Doãn Ước chờ cô căn dặn. Doãn Ước bước đến nắm lấy tay Trương Tú Lệ, dịu dàng nói:
– Dì à, chúng ta ra ngoài rồi nói được không?
– Giỏ của tôi…
– Để chú ấy cầm giúp dì, dì yên tâm đi, chú ấy không phải người xấu.
Trương Tú Lệ vẫn lo lắng phập phồng, đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi được một đoạn đã mấy lần nghoảnh đầu lại nhìn Lão Tần. Nhưng mỗi lần chỉ là nhìn trộm, một khi phát hiện đối phương đang “trừng” dì, dì liền sợ đến mức quay đầu đi.
Ba người họ lên xe, Doãn Ước nói Lão Tần lái xe về thẳng nhà. Đến nơi, đáng lẽ Lão Tần phải đi về, nhưng lại lo lắng, nhất định đi theo vào. Kỷ Tùy Châu vẫn chưa về, trong nhà chỉ có dì giúp việc, nhìn thấy Doãn Ước dẫn thêm một người về cùng thì có hơi bất ngờ, nhưng vẫn bước đến niềm nở chào hỏi đối phương.
Trương Tú Lệ nhìn thấy dì giúp việc dường như không còn căng thẳng như ban nãy nữa, còn trả lời trôi chảy mấy câu với đối phương. Dì giúp việc rót cho Trương Tú Lệ ly nước, rồi hỏi Doãn Ước có muốn ăn gì không?
– Chuẩn bị nước quả đi dì.
Cô lại đưa mắt nhìn Trương Tú Lệ:
– Dì à, dì ăn cơm chưa?
– Vẫn, vẫn chưa, mấy món đó… rất đắt.
Mấy chữ cuối cùng nói rất nhỏ, còn chưa nói xong đầu của dì ấy đã cúi xuống rất thấp rồi, có vẻ rất xấu hổ. Dì giúp việc lập tức nói sẽ đi nấu cái gì đó, Trương Tú Lệ liền nói cám ơn, còn nói thêm:
– Nấu một tô mỳ là được rồi.
Doãn Ước cẩn thận quan sát dì ấy, phát hiện cảnh ngộ của dì chắc hẳn không được tốt lắm. Bộ đồ trên người và cái túi kia, đều rất cũ kỹ. Đôi tay chằng chịt sẹo vào nếp nhăn, già hơn tuổi thật của dì rất nhiều. Vẻ mặt dì cũng không tốt, luôn có vẻ rất sợ sệt.
Trước kia rốt cuộc dì ấy đã phải trải qua chuyện gì?
Doãn Ước đẩy ly nước đến trước mặt Trương Tú Lệ:
– Dì, dì uống nước đi. Dì từ đâu đến vậy?
– Dưới quê.
– Quê dì ở đâu?
– Định, Định Tây.
Doãn Ước từng nghe qua địa danh này, nhưng không rõ nó nằm ở đâu, đang định lấy điện thoại ra tra, Trương Tú Lệ lại nói thêm:
– Ở Cam Túc.
Trong ấn tượng của Doãn Ước, ăn khớp với quê của Hà Mỹ Hi nằm ở miền tây. Cô càng lúc càng tin tưởng, người phụ nữ trước mặt này thật sự chính là mẹ của Mỹ Hi.
Vậy dì ấy đến thành phố B làm gì?
Doãn Ước muốn hỏi không chỉ một câu. Trương Tú Lệ uống nửa ly nước xong lại bắt đầu tìm túi của mình. Lão Tần đi qua đặt túi lên sô pha bên cạnh dì, lại đi tới ngồi bên cạnh Doãn Ước.
Chú thoạt nhìn rất giống một vệ sĩ.
Trương Tú Lệ cầm túi lên, lục lọi bên trong một hồi, cuối cùng cùng lấy ra quyển sổ màu đỏ. Dì ấy nhét vào tay Doãn Ước:
– Cô Doãn cô xem đi, tôi không có gạt cô đâu.
Doãn Ước nhận lấy sổ hộ hẩu, dưới ánh mắt khẩn thiết của đối phương, cô mở ra đọc từ đầu đến cuối. Chủ hộ là một người đàn ông tên Hà Triệu Cường, tên của Trương Tú Lệ ở trang thứ hai. Mà đến trang của Hà Mỹ Hi, Doãn Ước mới phát hiện, hóa ra đó không phải là tên thật của cô ấy.
Hà Mỹ Hi vốn dĩ tên là Hà Mỹ Lệ, tên trên hộ khẩu thành tên từng dùng, có thể thấy cô ấy từng đổi tên của mình theo phong cách Tây hơn.
Thực tế, nhìn cô ấy không mang đến cảm giác như người nhà quê. Cô ấy hiện đại, khí chất cũng không tệ, nói năng đanh đá chua ngoa, tính cách mạnh mẽ, so với vẻ sợ hãi rụt rè của Trương Tú Lệ quả thật chẳng giống gì.
Doãn Ước đột nhiên hiểu ra tại sao Hà Mỹ Hi chưa từng nhắc đến cha mẹ ở quê nhà của cô ấy, là cảm thấy ngượng ngùng. Cô ấy có lẽ rất hy vọng mình là dân thành phố B thứ thiệt, từ trong tiềm thức không muốn nhớ lại xuất thân cùng vùng quê nghèo nàn của mình.
Nhưng hiện tại cô ấy rốt cuộc đang ở đâu?
Dì giúp việc từ trong bếp đi ra, trong tay bưng tô mỳ khá lớn. Doãn Ước phát hiện đó chính là cái tô lớn nhất trong nhà, không khỏi mỉm cười cảm kích đối phương.
Dì ấy đúng là người có lòng tốt bụng.
Trương Tú Lệ hiển nhiên rất đói, cám ơn đối phương rồi bưng tô mỳ lên ăn.
– Ăn từ từ thôi, hiện giờ nấu ăn không kịp, tôi nấu chút mỳ, chiên vài quả trứng. Nếu chị cảm thấy không đủ thì tôi đi làm tiếp.
– Không cần không cần- Trương Tú Lệ ăn như hổ đói, liên tục lắc tay với dì giúp việc.
Doãn Ước nói dì ấy đi làm chuyện của mình, lại muốn đuổi Lão Tần về. Nhưng Lão Tần nhất quyết ngồi đây canh chừng, nói gì cũng không chịu đi.
– Tôi sẽ đợi chủ tịch về rồi tính, cô nói chuyện của cô, không cần quản tôi đâu.
Doãn Ước có hơi buồn cười. Bình thường cảm thấy thấy Lão Tần là một người rất dễ nói chuyện, hôm nay sao lại cứng nhắc như vậy.
Đuổi không được chú ấy cũng hết cách, Doãn Ước chỉ có thể lặng lẽ chờ Trương Tú Lệ ăn mỳ xong. Một tô mỳ lớn như vậy, chưa mất mười phút dì ấy đã ăn xong, cuối cùng còn húp hết cả nước dùng.
Doãn Ước không khỏi lo lắng, thấy Trương Tú Lệ thế này chắc lâu lắm rồi không ăn cơm, có phải dì ấy đã gặp phải chuyện gì không?
Ăn xong, Trương Tú Lệ đặt tô mỳ lên bàn, cả khuôn mặt đều bừng bừng sức sống, giọng nói cũng lớn hơn:
– Cám ơn cô Doãn, cô đúng là bạn tốt nhất của Mỹ Hi.
– Không có gì đâu dì, dì vừa đến thành phố B à?
– Không phải, chúng tôi đến đây được một thời gian rồi.
– Chúng tôi, ngoài dì ra còn có ai nữa à?
Sắc mặt vốn bình thường của Trương Tú Lệ lập tức thay đổi, giọng dì ấy lại thấp xuống:
– Ừ… là ông nhà tôi, ba của Mỹ Hi.
– Vậy chú ấy đang ở đâu?
– Ở phòng trọ.
– Vậy chú dì đến thành phố B làm gì?
Vấn đề này vốn dĩ tránh không khỏi, tại sao phải đến thành phố này. Trương Tú Lệ nghe vậy sắc mặt buồn bã, cô đơn đến cực hạn:
– Đến nhận đồ của Mỹ Hi. Lúc đầu thì ở trong phòng nó thuê, sau đó nó mất tích, đồ đạc bị cảnh sát lấy đi. Hiện giờ thời gian trôi qua đã lâu, một chút manh mối cũng không có, đồn cảnh sát báo cho người nhà đến, nhận lại đồ của nó.
Nói đến đây, khóc là không thể tránh được. Doãn Ước khóe mắt cay cáy, lập tức rút khăn ra che lại.
Loại tình trạng sống không thấy người chết không thấy xác này, đôi khi còn dày vò hơn cả trục tiếp tuyên bố tử vong. Một người phải sống luân phiên trong hy vọng và thất vọng, một thời gian lâu rất dễ mắc bệnh trầm cảm.
Đôi khi rõ ràng cô rất ổn, nhưng khi nghĩ đến Hà Mỹ Hi, bất luận tâm trạng đang tốt cỡ nào cũng sẽ tụt dốc không phanh.
Bạn bè còn như thế, tâm trạng của cha mẹ là có thể hiểu.
Trương Tú Lệ càng khóc càng kích động, cuối cùng khóc tu tu như đứa trẻ. Dì giúp việc ở trong bếp nghe được không biết chuyện gì, cũng chạy ra xem thấy cảnh này liền ngạc nhiên đứng đó.
Doãn Ước đang lau nước mắt, Lão Tần ngại ngùng đứng một bên, trong nhà nhất thời lâm vào mây đen sương mù.
Khi Kỷ Tùy Châu về nhà, liền nhìn thấy cảnh tượng này.
Anh hoài nghi nhíu mày, đi đến bên cạnh Doãn Ước:
– Sao vậy em?
Doãn Ước lau nước mắt, đứng lên, chỉ vào Trương Tú Lệ vẫn còn đang khóc:
– Đây là mẹ của Mỹ Hi.
Kỷ Tùy Châu hiển nhiên có hơi bất ngờ, nhíu mày nhìn Trương Tú Lệ. Đúng lúc đối phương ngẩng đầu, liếc mắt nhìn thấy thân hình cao lớn của Kỷ Tùy Châu, sợ đến mức rùng mình, theo bản năng chui tọt vào dưới bàn trà bên cạnh.
Doãn Ước nhìn dì như vậy, đi qua đó đỡ dì:
– Dì à dì đừng sợ, đây là chồng cháu, con người anh ấy rất tốt.
Lúc này cũng không quản nói thật nói dối gì, lời nào có thể trấn an được Trương Tú Lệ thì cô sẽ nói.
Kỷ Tùy Châu lại nhìn Lão Tần, đối phương gật đầu với anh:
– Chủ tịch, là thật, đã xem qua chứng minh thư và sổ hộ khẩu của chị ta rồi. Tôi cũng rất lo lắng, cho nên ở lại đây không về.
– Được, chuyện hôm nay chú vất vả rồi. Bây giờ chú về trước đi, sáng mai tôi sẽ gọi điện cho chú.
Lão Tần rốt cuộc cũng nhẹ nhõm. Đợi chú ấy đi rồi, Kỷ Tùy Châu lần nữa quan sát Trương Tú Lệ. Ánh mắt anh nhìn người khác có hơi sắc bén, càng khiến đối phương mang tâm lý sợ hãi hơn.
Trương Tú Lệ nép ra sau lưng Doãn Ước, không dám thở mạnh.
Doãn Ước mấy lần muốn níu dì ra nói chuyện với Kỷ Tùy Châu, nhưng không thành công, cuối cùng chỉ có thể gọi dì giúp việc ra, đưa Trương Tú Lệ đến phòng dành cho khách nghỉ ngơi.
Đợi hai dì ấy đi rồi, cô mới ngồi xuống nói:
– Em phát hiện hình như dì ấy đặc biệt sợ đàn ông.
Vừa rồi ở trong cửa hàng tiện lợi cũng vậy, rõ ràng đối với cô rất bình thường, vừa thấy Lão Tần liền có bộ dạng đó. Lại nhìn thái độ của Trương Tú Lệ với dì giúp việc, đàn ông dường như trở thành căn nguyên nỗi sợ của dì ấy.
Vừa rồi khi cô nói đây là chồng cô, cùng là bộ dạng vâng vâng dạ dạ. Cho nên có phải dì ấy từng bị đàn ông tổn thương không?
Kỷ Tùy Châu cởi áo khoác ra, đang mở cúc áo sơ mi:
– Em gặp dì ấy ở đâu vậy?
– Cửa hàng tiện lợi gần nhà mình.
– Cho nên dì ấy cũng ở gần đây?
– Chắc không phải đâu. Dì ấy nói dì ấy ở nhà trọ. Dì ấy đi cùng chồng từ Cam Túc đến đây, nhận lại đồ của Hà Mỹ Hi. Nhưng em không biết tại sao một mình dì ấy lại chạy đến đây, dì ấy chắc không rành thành phố B đâu.
Doãn Ước vừa nhìn đã biết dì là loại người cả đời ở quê nhà, rất hiếm khi đi xa.
– Dì ấy đến tìm em làm gì?
– Không biết nữa.
Nói đến đây Doãn Ước cũng có chút tò mò. Cho nên sau đó cô một mình đi sang phòng Trương Tú Lệ đang ở, để lại mình Kỷ Tùy Châu ở phòng khách.
Trong phòng, Trương Tú Lệ đang ngồi ở đầu giường xem ảnh, trong ảnh là khuôn mặt xinh đẹp trẻ trung của Hà Mỹ Hi.