Doãn Ước muốn hỏi nếu không đi theo thì sẽ thế nào, lại cảm thấy hỏi như vậy thật vô nghĩa.
Cô rõ ràng không đấu lại Diệp Hải thần, đối phương nói như vậy chỉ là khách sáo thôi. Hiện giờ cô là con cá nằm trên tay anh ta, trốn cũng không thoát.
– Là Giang Thái kêu anh đến đây?
Diệp Hải Thần là gián điệp Giang Thái cài vào Thịnh Thế, chuyện này mới vừa phát hiện ra ai nấy đều khiếp sợ. Doãn Ước thậm chí còn cảm thấy khâm phục Giang Thái, Diệp Hải Thần đi theo Kỷ Tùy Châu nhiều năm, người như vậy mà có thể lôi kéo để dùng, có thể thấy hắn cũng là người rất có năng lực.
Chỉ tiếc Kỷ Tùy Châu quá mạnh, cho dù cướp đi thân tín của anh, cũng không mảy may ảnh hưởng đến gốc rễ của Thịnh Thế.
Cho tới bây giờ, Diệp Hải Thần bị nhổ tận gốc, đã tạo thành một đòn chí mạng với Giang Thái. Kỷ Tùy Châu nhẫn tâm xuống tay, gần như đuổi cùng giết tận đối phương.
Doãn Ước gần đây có nghe tình hình của Giang Thái, Liên Chúng liên tiếp thua lỗ rơi vào tình trạng sắp phá sản, Giang Thái lại bị cuốn vào vụ án hối lộ quan chức, đã thành chim sợ cành cong.
Kỷ Tùy Châu rất độc, lại lôi ra vụ lớn như vậy, quả thực khiến Giang Thái hết đường trở mình. Hiện giờ hắn trốn đông trốn tây, đương nhiên không dám lộ diện. Nghe nói hắn bị hạn chế xuất cảnh, không có cách chạy trốn ra nước ngoài, cơ quan tư pháp cũng đang trông chừng hắn.
Có thể nói, Giang Thái bị bắt chỉ là chuyện sớm muộn.
Không ngờ hắn lại tức nước vỡ bờ nhanh như vậy. Doãn Ước đã lường trước mục đích thật sự khi Diệp Hải Thần đến tìm mình, dưới tình huống chạy trốn không xong, cô chỉ muốn kéo dài chút thời gian.
Cô vốn hy vọng sẽ nói chuyện với Diệp Hải Thần, tìm kiếm chút tình bạn còn sót lại. Nhưng đối phương vô cùng cứng rắn, hoàn toàn không trả lời câu hỏi của cô, đi tới túm lấy cánh tay cô, kéo cô đi sâu vào trong rừng.
Đi được mấy bước, Doãn Ước nghe anh ta thấp giọng nói:
– Tôi khuyên cô tốt nhất đừng nên kêu cứu, cũng đừng thử chạy trốn, vô ích thôi.
Quả thật vô ích. Sức Diệp Hải Thần không phải mạnh bình thường, một người trông nhã nhặn như vậy, không ngờ sức lực lại kinh khủng thế này. Doãn Ước hoàn toàn không vùng ra được, dứt khoát tiết kiệm chút hơi sức.
Đường núi khó đi, trên đất đầy bụi gai cỏ dại, Doãn Ước đi có hơi loạng choạng, có lần suýt té ngã. Diệp Hải Thần đưa tay kéo cô, nhỏ nhẹ nói:
– Cẩn thận.
Anh ta như vậy, khiến Doãn Ước sinh ra chút ảo giác, giống như anh ta vẫn là người đàn ông tốt bụng, tuy lạnh lùng nhưng không mất đi chút ấm áp. Chỉ tiếc cảm giác này chỉ lướt qua giây lát, sau khi cô đứng vững đảo mắt nhìn Diệp Hải Thần một cái, chỉ cảm thấy mặt anh ta trầm tĩnh như nước, toàn thân lộ ra uy nghiêm và rét lạnh.
Người như vậy, làm sao thích một cô gái như Hạ Tịch được, rất không hài hòa.
Doãn Ước còn chưa từ bỏ ý định, dọc đường không ngừng hỏi anh:
– Giang Thái định làm gì, bắt cóc tôi để uy hiếp Kỷ Tùy Châu?
Diệp Hải Thần liếc cô một cái, mỉm cười.
– Vô ích, đến mức này rồi, e rằng Kỷ Tùy Châu sẽ không có áp lực gì với chuyện này.
– Cô còn tâm trạng quan tâm sống chết của người khác à, lo quan tâm chính mình đi.
– Mạng của chính tôi hiện tại cũng không còn nằm trong tay tôi nữa, dù quan tâm cũng có ý nghĩa gì đâu?
– Rất có lý.
– Diệp Hải Thần, tại sao anh lại phản bội Kỷ Tùy Châu, có thể nói lý do với tôi không?
– Con người là sinh vật hám lợi ích- Diệp Hải Thần nói câu này không chút kiêng kị, có vẻ nhẹ nhàng bâng quơ.
– Tiền Kỷ Tùy Châu đưa anh không đủ nhiều à?
Diệp Hải Thần không phải thư ký bình thường, ngoại trừ mỗi tháng lãnh lương cố định ra, trong tay còn nắm giữ một số cổ phần công ty. Hoa hồng hàng năm thu vào một số tiền rất lớn. Anh ta còn cảm thấy có gì chưa đủ?
Nhưng hình như anh ta không nghĩ vậy.
– Đâu có ai ngại kiếm nhiều tiền, đứng núi này trông núi nọ chứ.
– Ngoại trừ tiền, anh không nghĩ đến những chuyện khác sao? Ví dụ như tình nghĩa anh em nhiều năm.
– Ai nói tôi không nghĩ.
– Vậy sao anh lại…
Doãn Ước không nói thêm nữa, cô xem như đã nhìn ra, Diệp Hải Thần không định cùng cô nói chuyện. Tất cả câu trả lời đều cho có lệ. Nguyên nhân thật sự anh ta phản bội lại Thịnh Thế chỉ có mình anh ta biết.
Doãn Ước nghĩ đến anh ta đang quen với Hạ Tịch, là vì để cùng người mình yêu đi đến cuối cùng, cho nên không tiếc phản bội anh em sao?
Con người Diệp Hải Thần này đúng là quá khó hiểu.
Hai người đi rất lâu trong rừng, Doãn Ước nhanh chóng cảm thấy thể lực không trụ nổi nữa, có chút không theo kịp nhịp bước của đối phương. Diệp Hải Thần quay đầu lại nhìn cô chằm chằm, ánh mắt hơi rối rắm:
– Cô đi nổi không?
– Không nổi nữa, tôi có thể ngồi xuống nghỉ chân chút không?
– Không được.
– Rốt cuộc chúng ta đi đâu vậy?
Diệp Hải Thần lấy bản đồ ra xem, lại nhìn hoàn cảnh xung quanh. Họ đã ra khỏi rừng cây, lúc này đang men theo dòng suối nhỏ leo lên trên. Thế núi rất cao, họ đang đứng giữa sườn núi, chỗ này là đoạn nổi danh nhất núi Thái Bình. Nghe nói % dữ kiện tin đồn đều xảy ra ở chỗ này.
Rất nhiều người đến núi Thái Bình để tìm kiếm chỗ này, chỉ là đường ở đây khó đi, không ít người đi được một nửa lại bỏ cuộc, người thật sự có thể đặt chân đến đây không nhiều lắm. Bình thường người tới được đây sẽ tự chụp hình mình, sau đó khi về nhà chọn ảnh, sẽ có người phát hiện điều lạ bên trong tấm ảnh mình chụp.
Năm đó Doãn Ước lên núi cũng muốn tìm được chỗ này, chỉ tiếc đi chưa đến nơi đã đánh trống lui quân.
Diệp Hải Thần dường như cũng nghe lời đồn này, dưới không khí căng thẳng bây giờ, lại tốt bụng đề nghị với cô:
– Cô có muốn chụp ảnh hay không?
Doãn Ước cười bất đắc dĩ, từ chối lời đề nghị của anh ta.
Trong hoàn cảnh ở đây, cô bất giác cảm thấy hồi hộp. Cô đứng trước một tảng đá lớn, nhìn quanh bốn phía. Cô cảm thấy Giang Thái chắc là ở một nơi nào đó, đang âm thầm theo dõi hành động của cô.
– Hắn không đến à?
– Sẽ đến, hiện tại anh ta khá thận trọng.
Nếu không phải Doãn Ước cùng xuất hiện ở đây với Kỷ Tùy Châu, Giang Thái tuyệt đối không thể xuất hiện. Hiện tại hắn như một kẻ lưu vong, muốn trở lại như xưa đã là hy vọng xa vời, thứ duy nhất có thể trông cậy chính là xâu xé Kỷ Tùy Châu để hả cơn giận. Diệp Hải Thần rất hiểu suy nghĩ trong lòng hắn.
Điểm này ngay cả Doãn Ước cũng rõ ràng. Nhưng cô có một chuyện không rõ:
– Tại sao anh lại giúp Giang Thái làm việc? Lúc trước anh vì tiền tôi có thể hiểu, nhưng bây giờ, Giang Thái đã không còn tiền để cho anh, anh giúp đỡ hắn làm chuyện như vậy, không cảm thấy rất ngu ngốc à?
– Không sao, coi như tôi trả lại ân tình cho hắn.
– Ân tình gì?
Diệp Hải Thần vuốt bụng, hình như có động tác chỉnh lại quần áo. Nhưng khi tầm mắt rơi xuống trên người Doãn Ước lại thu trở về, làm như không có việc gì, chà xát tay vào nhau, không để ý đến câu hỏi của cô.
Doãn Ước đành chịu, thấy anh không định đi tiếp nữa, cô dứt ngoát ngồi xuống tảng đá.
Cô mệt quá, còn có hơi buồn ngủ, mấu chốt là gió lạnh trên núi này, khiến cô lạnh đến run rẩy.
Cô ôm lấy cơ thể mình run nhẹ, bất ngờ có áo khoác choàng lên người cô, ngẩng đầu, cô thấy Diệp Hải Thần đã cởi áo khoác của anh ta ra, chính là cái đang khoác trên người cô bây giờ. Doãn Ước muốn nói cám ơn, lời đến bên miệng lại nuốt trở vào.
Hiện tại tình cảm của cô đối với người đàn ông này vô cùng phức tạp.
– Anh nói xem lúc này Giang Thái có thể ở ngay gần đây để quan sát chúng ta không?
– Chắc chắn có.
– Vậy mà anh còn dám đối xử với tôi như vậy?
– Có liên quan gì đâu, hiện giờ tình hình của anh ta khó giữ nổi mình, còn quản được tôi sao. Tôi muốn đối xử tốt với ai thì làm, chẳng liên quan đến anh ta. Tôi đưa cô đến đây đã trả hết ân tình cho anh ta rồi, chuyện tiếp theo chính anh ta tự làm.
Doãn Ước khép chặt áo khoác lại, vô thức cắn môi. Cô đang chuẩn bị nói chuyện, đột nhiên phát hiện cây cối ở gần đó lay động, một bóng người như ẩn như hiện, đang gạt nhánh cây đi ra ngoài.
Xem dáng vóc hình như là Giang Thái.
Doãn Ước căng thẳng, lập tức đứng lên. Diệp Hải Thần đè cô ngồi xuống lại:
– Cô lo ngồi đi, chuyện đàn ông với nhau, cứ để chúng tôi tự nói.
Nhiều ngày không gặp, Giang Thái già đến nỗi khiến người ta không nhận ra được. Hắn không cạo râu, quần áo trên người bẩn đến nỗi không nhìn ra màu sắc vốn có. Chân mang đôi giày dính đầy bùn đất, trông nghèo nàn đến cực hạn.
Doãn Ước còn nhớ rõ tình cảnh lần đầu tiên gặp hắn. Chính là lần đó đi họp lớp, cô không may đụng phải Giang Thái, bị hắn kéo vào phòng uống rượu. Giang Thái khi đó hống hách, dạn dĩ biết bao, ngoại trừ không dám chọc Kỷ Tùy Châu ra, quả thật chính là tư thế “ông cóc sợ ai”.
Nhưng mà mới một năm trôi qua, hắn lại biến thành bộ dạng thê thảm thế này. Doãn Ước không khỏi đồng cảm với hắn.
Hắn rất xấu xa, nhưng hiện tại lại quá đáng thương. Hắn đi tới, nhìn thấy Doãn Ước còn giơ tay lên, nhẹ nhàng lên tiếng chào hỏi cô.
Doãn Ước quay mặt đi, không muốn mặt đối mặt với hắn.
Giang Thái cười lạnh, muốn đến chạm vào mặt Doãn Ước, thì bị Diệp Hải Thần ngăn lại:
– Đủ rồi, đến mức này rồi còn muốn chơi phụ nữ à, lo nghĩ xem sau này phải làm thế nào đi.
Giang Thái không nghĩ sẽ làm trái lời Diệp Hải Thần, nghe anh ta nói xong liền ngoan ngoãn rút tay về. Diệp Hải Thần ở đó khuyên hắn:
– Đừng lấy cứng chọi cứng nữa, chi bằng van xin Kỷ Tùy Châu đi, để anh ta nghĩ cách đưa anh ra nước ngoài. Ít ra không cần ngồi tù, tốt hơn ở trên núi này ăn gió lạnh.
Ngay cả Doãn Ước cũng nhìn ra được, hiện tại Giang Thái đã đến đường cùng. Trong thành phố giám sát nghiêm ngặt, hắn hoàn toàn khó thoát. Nhưng trốn trong núi này cũng không phải là cách lâu dài. Hắn đã hưởng qua giàu sang, giờ sống như người rừng chỉ có thể là đường chết.
Đề nghị Diệp Hải Thần đưa ra là cách tốt nhất hiện nay.
Nhưng Giang Thái vẫn còn mạnh miệng:
– Trốn cái gì, dứt khoát cả hai chôn cùng, còn được sảng khoái một chút.
– Tùy anh, anh muốn khí phách như vậy, tôi cũng không ngăn cản. Đừng lôi phụ nữ vào, tự anh cứng đối cứng với Kỷ Tùy Châu đi.
– Rốt cuộc anh đứng về phía nào?- Giang Thái bị thái độ của anh ta làm cho tức giận.
– Tôi không đứng về phía ai hết, tôi vốn không muốn xen vào chuyện này. Nếu không nể tình anh cứu tôi một mạng, hôm nay tôi cũng sẽ không đến đây.
– Cho nên anh không giúp tôi giết Kỷ Tùy Châu?
– Giết người là tội nặng, tôi không cần thiết phải vấy máu lên tay mình. Tôi cũng khuyên anh tốt nhất đừng làm, chưa nói đến chuyện anh có thể giết được Kỷ Tùy Châu hay không. Cho dù thật sự để anh giết được, cuối cùng anh cũng không có cách nào tồn tại được nữa. Chẳng qua anh chỉ sống hơn người chết mấy ngày, có ý nghĩa gì chứ.
– Con người anh, thật là…
– Hiện giờ bên cạnh anh, ngoại trừ tôi ra còn ai tình nguyện làm việc giúp anh nữa, nên tự thỏa mãn đi, tôi cũng không nợ gì anh.
Giang Thái nghiến răng chửi tục một câu, vẫn không khỏi nhìn Doãn Ước nhiều hơn. Hắn không biết bản thân bị sao nữa, người phụ nữ này chẳng có gì nổi bật, nhưng hắn lại cứ nhớ mãi không quên. Hệt như có ma lực, quả thật những thứ của Kỷ Tùy Châu hắn đều muốn cướp đoạt sao?
Hắn âm thầm phỉ nhổ, bắt đầu chửi ầm lên.
Nỗi cằm hơn chất chứa trong lầu bấy lâu, hắn đã nhịn rất lâu rồi. Hiện giờ hắn túng quẫn thế này, như con chó chết chủ, đây hoàn toàn là công lao của Kỷ Tùy Châu. Chưa từng có người nào khiến hắn vừa kiêng kị vừa hận thù như vậy, nhưng hắn cũng chẳng có cách nào.
Hắn chẳng qua chỉ tạo cho Kỷ Tùy Châu một chút rắc rối nho nhỏ, làm sập một cái giàn giáo, vừa không làm chết người lại không khiến cổ phiếu của Thịnh Thế rớt giá, Kỷ Tùy Châu lại có thể xuống tay ngoan độc như vậy, nhổ tận gốc truy tận rễ như vậy.
Nói đi nói lại chỉ vì Kỷ Tùy Châu có được một người cha thế lực mà thôi.
Giang Thái chửi vô cùng khí thế, tiếng vọng trong núi ngày càng lớn, làm Doãn Ước nhức óc. Cô lặng lẽ bịt tai lại, lúc gương mắt lén nhìn, phát hiện Diệp Hải Thần đang nhíu mày.
Con người này đúng là nhìn thế nào cũng không giống kẻ xấu mà.
Đến cuối cùng Giang Thái chửi mệt rồi, đột nghiên hắng giọng rống lên:
– Kỷ Tùy Châu, mẹ kiếp mày lăn ra đây cho tao!
Trong núi im ắng vài giây, dường như không ai hồi đáp. Nhưng một giọng nói trầm ấm nhanh chóng bay bổng đến chốn này:
– Được thôi, tao đến đây.