Hắc Dạ văng ra cửa, tất thảy mọi người đều bị thổi bay, khói bụi mù mịt khắp căn phòng. Lính gác bên ngoài nghe tiếng nổ lớn liền tức tốc chạy vào, ai nấy đều bàng hoàng khi chứng kiến cảnh tượng cả căn phòng nhuốm đỏ bởi máu, các bộ phận cơ thể và nội tạng vương vãi khắp nơi.
Một tên bật báo động, những tên còn lại xem xét tình hình Hắc Dạ và Thiên Tử Hạo. Hắc Dạ đầu óc quay cuồng choáng váng, một lúc sau mới kêu lên.
- Thiên tiên sinh!
Hắn chật vật bò đến bên Thiên Tử Hạo đang nằm bất tỉnh gần đó, trên người dính đầy máu.
- Thiên tiên sinh! Tại... tại sao lại nhiều máu như vậy?! Các ngươi, mau gọi cấp cứu!
- Hắc tiên sinh, chúng tôi đã bật báo động, xe cấp cứu sẽ đến trong ít phút, xin ngài bình tĩnh.
Quả thật, xe cứu thương và người của Thiên Tử Hạo đến gần như ngay lập tức, chở những người bị thương đến bệnh viện mật của tập đoàn Thủ, nơi chỉ người trong tổ chức mới được chữa trị. Thiên Tử Hạo nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu, Hắc Dạ bị thương không nặng nên đứng chờ ngoài cửa phòng. Hơi thở hắn run hơn bao giờ hết, hai bàn tay lạnh cóng nắm chặt lấy nhau, trái tim như bị một bàn tay gắt gao bóp chặt. Hắn nhắm chặt mắt, trong đầu không dám nghĩ đến viễn cảnh Thiên Tử Hạo được đưa ra khỏi căn phòng đó trong trạng thái ngừng thở.
Đôi chân Hắc Dạ bước qua bước lại trước cửa phòng cấp cứu rất lâu, mãi đến khi cánh cửa ấy mở ra hắn mới dừng lại, vồ lấy bác sĩ.
- Này, Thiên tiên sinh...ngài ấy...không sao chứ?
- Vâng thưa Hắc tiên sinh, hiện tại Thiên tiên sinh không có vấn đề gì đáng ngại. Nhờ thể lực tốt nên vụ nổ không ảnh hưởng quá nhiều đến ngài ấy, có điều...thính lực Thiên tiên sinh sẽ bị suy giảm đôi chút, thỉnh thoảng cũng sẽ xảy ra các cơn đau đầu chóng mặt.
- Vậy còn...cơ thể ngài ấy? Không bị thương gì sao?
- Vâng, Hắc tiên sinh. Cơ thể ngài ấy không hề có vết thương hở, chỗ máu trên người cũng không phải của ngài ấy.
Lúc này Hắc Dạ mới buông bác sĩ ra, chớp nhẹ mắt.
- Được rồi, ngươi đi đi.
Hắc Dạ ngồi phịch xuống ghế, thờ phào một hơi. Hắn đưa hai tay ôm mặt, nhớ lại những gì đã xảy ra. Thật may Thiên Tử Hạo đã tinh tường nhận ra nguy hiểm và chạy đi, nhưng rốt cuộc vẫn không kịp, phải chịu chút thương tổn. Chuyện có thuốc nổ gài trong người tên phạm nhân kia, hắn thực sự không bao giờ ngờ tới.
__________________________
Trong hầm tối, một người phụ nữ giãy giụa gào khóc trong vô vọng, chứng kiến một cậu thiếu niên thẳng tay xé phăng tất cả quần áo trên người con gái bà, ánh mắt lạnh lẽo không chút cảm xúc. Cô bé đã bị tiêm thuốc, nửa tỉnh nửa mê, chỉ còn có thể nằm im như một con búp bê mặc cho người khác lộng hành.
- Đừng, xin cậu! Xin đừng làm như vậy với con gái tôi! Nó còn quá nhỏ, hai người có thể tra tấn tôi tùy ý. Xin hãy tha cho con bé!
Người đàn ông đứng bên cậu thiếu niên cất tiếng cười vang rồi nói.
- Làm đi.
Cậu thanh niên chau mi tâm nhìn cô bé đang nằm trên bàn rồi rút cự vật ra, mạnh bạo tiến vào. Cô bé nhăn mặt, khẽ kêu lên một tiếng. Người phụ nữ hét lên như bị chọc tiết.
- Khônggg!!!
...
Ánh nắng chói chang chiếu đến khiến Băng Tâm choàng tỉnh, giật mình mở mắt. Cô bật dậy, chớp mắt nhìn xung quanh, mồ hôi lấm tấm trên trán. Cô đang nằm gần miệng hố mà hai người đã rơi xuống, bên cạnh là Dương Nguyên Minh đang nhắm nghiền mắt. Hóa ra vừa rồi chỉ là mơ.
Băng Tâm thở phào, khẽ lay Dương Nguyên Minh.
- Dương tiên sinh, Dương tiên sinh.
Dương Nguyên Minh chậm rãi mở mắt, chau mày chống người ngồi dậy.
- Dương tiên sinh, sao chúng ta lại lên được đây? Chẳng phải tối qua trời mưa như trút sao?
- Em mạnh mẽ như vậy nhưng lại không biết bơi ư?
- Gì cơ ạ?
- Tối qua khi nước lấp đầy hang, em vì không biết bơi nên đã ngất đi một chút. Tôi đã lợi dụng dòng nước cao đến gần miệng hố, đưa chúng ta lên bờ.
Băng Tâm trầm ngâm một chút rồi giật nảy mình.
- Minh Nguyệt, chúng ta phải mau tìm cô ấy!
Cô chanh chóng đứng dậy rồi chạy một mạch, Dương Nguyên Minh gọi với theo.
- Em thậm chí có biết mình đang đi đâu không?
Băng Tâm khựng lại, quay sang nhìn Dương Nguyên Minh.
- Em...
Dương Nguyên Minh đứng dậy phủi quần áo, rút từ trong túi ra một chiếc la bàn.
- Đi nào.
...
- Nhưng bạn tôi chắc chắn đang ở trong đó. Xin các anh, làm ơn hãy tìm lại lần nữa.
- Chúng tôi đã tìm rất nhiều lần rồi, lùng sục cả hòn đảo nhưng không hề thấy một bóng người. Cô mau theo chúng tôi về đất liền thôi.
Minh Nguyệt níu lấy tay áo nhân viên cứu hộ, mắt rớm lệ.
- Không, làm ơn. Tôi không thể bỏ mặc cậu ấy ở đây. Có thể mọi người chưa đi hết hòn đảo thôi. Hãy cứu bạn tôi...
Minh Nguyệt đang nài nỉ van xin thì một người cứu hộ hô lên.
- Mọi người nhìn xem, có ai đó đang bước ra khỏi khu rừng!
Minh Nguyệt quay phắt lại, nheo mắt nhìn rồi mừng rỡ reo lên.
- Băng Tâm! Băng Tâm!
Cô chạy như bay về phía hai người bọn họ, ôm chầm lấy Băng Tâm.
- Tâm Tâm, cậu vẫn an toàn. Thật may quá, thật may quá...
Băng Tâm ôm chặt lấy bạn mình, cả hai như vừa cười vừa khóc.
- Nguyệt Nguyệt, mình đã lo cho cậu đến chết đi được. Không sao rồi, không sao rồi...
Minh Nguyệt rời ra, hai tay áp vào má Băng Tâm.
- Này, cậu không bị thương ở đâu đó chứ?
- Đừng lo, mình hoàn toàn lành lặn. Còn Nguyệt Nguyệt của mình có sao không?
- Mình không sao. Cậu đã ở đâu vậy, đội cứu hộ đã tìm khắp các nơi...
- Mình bị rơi xuống một cái hang sâu, thật may có Dương hiệu trưởng cứu giúp.
Nghe Băng Tâm nói vậy, Minh Nguyệt mới để ý đến sự hiện diện của Dương Nguyên Minh, quay sang rối rít cảm ơn anh.
Dương Nguyên Minh nheo mắt ngửa mặt lên trời, khuôn mặt giãn ra hẳn.
- Về thôi.
...
Về đến trường, Dương Nguyên Minh quay lại nhìn hai cô gái đang ngồi ở ghế sau, liền nhận thấy sự mệt mỏi, uể oải hiện rõ trên khuôn mặt họ.
- Các em có vẻ mệt, để tôi đưa về nhà.
Minh Nguyệt vội xua tay.
- Dương hiệu trưởng, thầy cũng mệt rồi, không cần phải làm phiền thầy như vậy. Em có thể chở Băng Tâm về nhà.
- Vậy được.
Băng Tâm cúi đầu.
- Dương tiên sinh, cảm ơn anh rất nhiều về chuyến đi.
Dương Nguyên Minh cười nhẹ.
- Thật không ngờ chuyến du lịch của chúng ta lại trở nên như vậy. Nhưng dù sao cũng là một kỉ niệm đáng nhớ.
"Nếu mình đã bị ngất vì đuối nước, chẳng phải Dương tiên sinh sẽ phải hà hơi thổi ngạt cho mình sao?"_ Băng Tâm thầm nghĩ, hai má có chút ửng hồng.
Hai người chào anh rồi bước ra khỏi xe. Băng Tâm vừa ngồi vào xe Minh Nguyệt đã dựa vào lưng ghế mà nhắm nghiền mắt, mặc kệ thế giới xung quanh.
- Nguyệt Nguyệt, không ngờ cậu lại giỏi võ như vậy, thật đáng khâm phục.
- Có gì đâu, chút tài mọn thôi mà.
Băng Tâm mỉm cười xoay đầu sang một bên, vặn người tìm tư thế thoải mái rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Dù quen Minh Nguyệt chưa lâu nhưng khi ở bên cô ấy, Băng Tâm luôn cảm thấy an toàn và bình yên lạ thường.
- Cô Băng, dậy đi.
Băng Tâm cảm thấy một bàn tay đang lay nhẹ vai mình. Cô chậm rãi mở mắt, liền thấy xe đang dừng trước một khu chung cư xập xệ nhưng khá đông đúc.
- Nguyệt Nguyệt, đây là đâu vậy?
Không nghe thấy tiếng trả lời, Băng Tâm quay mặt lại thì phát hiện người ngồi ở ghế lái không phải Minh Nguyệt mà lại là một người đàn ông lạ mặt. Сô giật bắn mình, ép sát người vào cửa xe, mắt trợn tròn.
- Anh...anh là ai? Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Băng Tâm kéo tay nắm cửa nhưng khóa đã chốt, cô hoảng sợ.
- Mau thả tôi ra, nếu không tôi sẽ hét lên đấy!
- Cô Băng đừng sợ, tôi là người của Bạch Xà.
- Cái gì? Người của Bạch Xà?
Băng Tâm giương mắt nhìn thật kĩ người đàn ông. Khuôn mặt này đúng là có chút quen thuộc, có vẻ lần trước khi bị bắt lên xe để xem đoạn video kia, cô đã từng thấy qua khuôn mặt này. Dù vậy, Băng Tâm vẫn chưa khỏi sợ hãi và cảnh giác.
- Anh muốn gì? Minh Nguyệt đâu?
- Cô ấy đã lái xe về nhà an toàn.
Liếc mắt nhìn xung quanh, Băng Tâm mới nhận ra đây không phải xe Minh Nguyệt.
- Cô Băng hãy đi theo tôi.
Người đàn ông bước ra khỏi xe rồi mở cửa cho cô, cúi xuống nói thầm.
- Cô Băng đừng nghĩ đến việc hét lên cầu cứu hay bỏ chạy. Điều đó không có lợi cho cô đâu.
Băng Tâm thở ra một hơi nặng nề, theo người đàn ông đến một căn hộ trong góc tối của khu chung cư. Cô bước vào, hơi bất ngờ khi nhìn thấy bên trong là nội thất sang trọng sạch sẽ, khác hẳn với vẻ bề ngoài cũ nát của căn nhà.
- Cô Băng hãy ở tạm nơi đây. Đến lúc thích hợp, cô sẽ được chuyển đến một nơi an toàn hơn. Mọi thứ cô cần đã được chuẩn bị đầy đủ, mỗi ngày sẽ có người đến mang đồ ăn cho cô. Cô Băng tuyệt đối đừng ra khỏi nhà, cũng đừng tạo ra tiếng động lớn hay cố tình gây sự chú ý, sẽ ảnh hưởng đến an toàn của chính bản thân cô.
- Nhưng...
- Trong căn hộ này không có bất cứ thiết bị di động nào. Nếu gặp chuyện chẳng lành, cô hãy báo cho chúng tôi bằng bộ đàm này, tần số đã được chỉnh sẵn.
Băng Tâm chưa kịp hỏi câu nào thì người đàn ông đã rời đi, đồng thời khóa chặt chốt cửa. Cô ngồi phịch xuống giường, định lấy điện thoại gọi cho Minh Nguyệt thì không thấy điện thoại mình đâu nữa.
Băng Tâm đầu óc mông lung, đưa hai tay vò tóc.