CHƯƠNG :
Mạnh Hoài An từ nhỏ đã rất quyết đoán, bất kể là việc hắn đã quyết định, hắn nhất định sẽ cố gắng hết sức hoàn thành.
Sau khi thấy Lâm Táo, Mạnh Hoài An đối với cô là nhất định phải có được.
Chỉ là hắn phạm phải hai cái sai lầm.
Thứ nhất, hắn xem thường Lâm Táo, nghĩ cô sẽ bị tài sản của hắn hấp dẫn, tình nguyện làm người bạn gái theo mong muốn của hắn.
Cái sai thứ hai, Mạnh Hoài An đánh giá cao lý trí của mình. Hắn cho rằng mình có thể khống chế ảnh hưởng của Lâm Táo đối với hắn, nhưng sự thật là từ đầu đến cuối, Lâm Táo có thể tiêu sái mà rời khỏi. ngược lại, hắn đối với Lâm Táo lại nhớ mãi không quên, ngay cả sau khi chia tay vẫn như cũ đi xem tin tức của Lâm Táo.
Cảm giác không bỏ xuống được này chính là tình yêu sao?
Mạnh Hoài An không xác định, hắn cũng không biết cảm giác này sẽ liên tục bao lâu, nhưng Mạnh Hoài An rất rõ ràng, trước khi nó biến mất, hắn muốn trong lúc yêu đương với Lâm Táo có thể mang lại sự hưởng thụ cả về thể xác lẫn tinh thần. Vì vậy, nhất định phải lấy được thật lòng của cô.
Mấy biện pháp trước đây đều không có hiệu quả, vậy thì đổi chiêu mới.
Lâm Táo không hy vọng quan hệ giữa người bị người khác biết, vậy thì không cần cho họ biết.
Vì thế, Mạnh Hoài An bảo Hàn Luật tìm nhân viên trang điểm cho hắn, ký hợp đồng bảo mật.
Hóa trang chừng giờ đồng hồ, Mạnh Hoài An nhìn chính mình trong gương, cảm thấy Lâm Táo nhất định sẽ vừa lòng.
Hắn tự chụp một tấm ảnh, gửi cho Lâm Táo.
Lâm Táo mới về khách sạn không lâu, nhìn thấy tin nhắn của Mạnh Hoài An, cô mới kinh ngạc phát hiện ngày hẹn của một tuần đã đến.
Vào wechat, Lâm Táo thấy ảnh chụp của một nam nhân ngoại quốc, tóc nâu mắt xanh, râu quai nón, tướng mạo bình thường.
Mạnh Hoài An: Nhận ra không?
Lâm Táo không hiểu ra sao: Đây là ai?
Mạnh Hoài An: Anh.
Lâm Táo:...
Cô rốt cuộc nhớ ra trong lần gặp mặt trước đó, Mạnh Hoài An có đề nghị về sau hẹn hò hắn sẽ tới khách sạn gặp cô.
Nhìn nam nhân trong ảnh, Lâm Táo hoàn toàn nhìn không ra người này có chỗ nào tương tự với Mạnh Hoài An. Đương nhiên, cô trước đây cũng chưa từng nhìn chằm chằm mặt Mạnh Hoài An bao giờ, tuy biết hắn lớn lên rất tuấn tú, nhưng khí chất quá mức uy nghiêm lạnh lùng, vì ậy phần lớn thời gian Lâm Táo chỉ trộm nhìn thoáng qua rồi lại cúi đầu ngay.
Mạnh Hoài An đột nhiên gửi lời mời video.
Lâm Táo nhìn chị họ cách đó không xa, chấp nhận.
Màn hình lập tức thấy được khuôn mặt của người nam nhân ngoại quốc kia, dù sao cũng là người thật, khí chất lạnh lùng quen thuộc cũng thấy được, rốt cuộc Lâm Táo cũng tin đây thật sự là Mạnh Hoài An.
"Như này có thể đến khách sạn chứ?" Mạnh Hoài An nhìn màn hình hỏi.
Hắn chuẩn bị hoàn hảo như vậy, Lâm Táo tìm không ra lý do phản đối, tò mò hỏi: "Anh tự mình hóa trang sao?"
Mạnh Hoài An mím môi, cái gì khiến cho cô nghĩ hắn sẽ tự hóa trang?
"Là chuyên viên trang điểm, đã ký hợp đồng bảo mật." Mạnh Hoài An nhàn nhạt mà giải thích.
Lâm Táo: ..
Cô hiện tại rất muốn biết suy nghĩ trong lòng của người chuyên viên đó, một tổng tài giá trị con người hơn trăm tỷ, đột nhiên giả thành người nước ngoài bình thường, sau lưng rốt cuộc ẩn giấu bí mật gì?
"Vậy, khi nào anh đến?" Thu hồi lại những suy nghĩ trong đầu, Lâm Táo hỏi.
Mạnh Hoài An: "Anh đang ở biệt thự, bây giờ đi, khoảng nửa giờ nữa là đến. Đem số phòng của em đưa cho anh."
Lâm Táo gật đầu, kết thúc video, gửi cho hắn số phòng.
Tần Lộ đi tới, nhìn hình tượng mới của Mạnh Hoài An, cô lần nữa cảm khái: "Hóa trang như này cũng phải mấy giờ đi, xem ra Mạnh Hoài An thật sự rất có tiền, nếu như vậy còn không tính là tình yêu, chị về sau quyết không xem truyện tổng tài nữa."
Lâm Táo liền nghĩ tới tạo hình mấy bộ phim của mình.
Cô chỉ là trang điểm, Mạnh Hoài An gần như là dịch dung rồi, khẳng định rất tốn thời gian.
Gần giờ, Mạnh Hoài An nhấn chuông cửa phòng Lâm Táo.
Tần Lộ đã về phòng của mình từ lâu, Lâm Táo cũng đã khép hờ cửa.
Rõ ràng là Mạnh Hoài An, Lâm Táo ở trong phòng vẫn khẩn trương, bởi vì Mạnh Hoài An tới chính là phòng của cô, vạn nhất bị người khác phát hiện, cô nên giải thích như thế nào? Thầy giáo ngoại ngữ sao?
A, ý tưởng này tựa hồ cũng không tệ.
Miên man suy nghĩ, đột nhiên truyền đến tiếng đóng cửa.
Lâm Táo trong lòng nhảy dựng, từ bên trong đi ra, nghênh diện liền gặp được "thầy giáo ngoại ngữ" đi tới.
Người này mặc quần áo hưu nhàn, một cái quần jean cùng áo phong màu lam nhạt.
Lâm Táo đột nhiên có chút xấu hổ, nên chào hỏi như thế nào?
"Dì Lê hầm cho em ít canh, em ăn trước đi, tôi đi tẩy trang." Mạnh Hoài An đem bình giữ ấm đặt trên bàn, xoay người đi vào nhà vệ sinh.
Lâm Táo ngẩn người, đột nhiên chạy tới, đứng trước cửa nhà vệ sinh hỏi: "Anh, anh hiện tại tẩy trang, ngày mai sẽ đi như thế nào?"
Mạnh Hoài An một bên lau mặt, một bên giải thích: "Chuyên viên trang điểm đã đến ở trong khách sạn này, sáng mai trước khi anh đi, hóa trang lại cũng không muộn.
Lâm Táo: ...
Lần này chuẩn bị thật không chê vào đâu được.
Thay Mạnh Hoài An đóng cửa, Lâm Táo yên lặng đi ăn cơm.
Bình giữ ấm là lượng cơm một người ăn, như vậy hẳn là Mạnh Hoài An đã ăn rồi.
Cháo hải sản cùng bánh bao, khẩu vị của Lâm Táo mở rộng, nếu nói sau khi chia tay với Mạnh Hoài An có gì lưu luyến, vậy đó chính là trù nghệ của dì Lê đi.
Cháo có chút nóng, Lâm Táo chậm rì rì ăn hơn nửa tiếng mới xong, lại đợi trong chốc lát, Mạnh Hoài An mới ra tới.
Hắn chẳng những tẩy trang, còn tiện thể tắm rửa luôn.
Cửa nhà vệ sinh đối diện với huyền quan, Lâm Táo nhìn không thấy, nhưng cô vừa mới thấy chỗ cửa có để một valy hành lý, nghe thấy tiếng khóa kéo, Lâm Táo chớp chớp mắt, cẩn thận không động, hai phút sau, Mạnh Hoài An mặc một bộ đồ ngủ màu đen đi ra, trong tay còn cầm ... hình như cũng là mấy cái bộ chăm đệm?
Lâm Táo: "...Anh mang cái này làm gì?"
Mạnh Hoài An chỉ hướng giường đôi phía sau cô: "Anh không có thói quen dùng đồ của khách sạn."
Lâm Táo đã hiểu, một người có tiền có thói quen sạch sẽ, thời điểm tùy hứng thì có cái gì?
Từ từ, ai đồng ý đêm nay cùng hắn ngủ một giường?
Mắt thấy Mạnh Hoài An muốn đến bên giường, Lâm Táo kịp thời cướp đi vỏ chăn gối trong tay hắn, ôm vào trong ngực chất vấn: "Anh đã đáp ứng tôi không ép buộc tôi cơ mà?"
Mạnh Hoài An nhíu mày: "Ngủ chung giường không phải là muốn phát sinh quan hệ, vì gặp em, tôi trước sau mất giờ hóa trang, buổi tối chỉ có mấy giờ này, tôi cảm thấy yêu cầu này cũng không quá mức chứ."
Lâm Táo cố gắng lý luận: "Tôi buổi tối giờ mới ngủ,, hiện tại mới giờ, còn có giờ nữa, đủ cho chúng ta bồi dưỡng cảm tình đi."
Mạnh Hoài An sâu kín nhìn cô.
Lập trường của Lâm Táo rất kiên định, nhanh như vậy liền ngủ chung giường, cô mới không tin Mạnh Hòa An sẽ quân tử như vậy đâu.
Mạnh Hoài An bỗng nhiên rũ mắt, phảng phất bởi vì cô không tin tưởng mà bi thương, thấp giọng nói: "Lần trước em đã nghỉ ngơi ở biệt thự rồi, nếu anh muốn cưỡng ép em, lúc ấy anh đã xuống tay."
Lâm Táo: ...
Mạnh Hoài An quét mắt nhìn giường lớn, sau đó lấy khăn trải giường trong tay Lâm Táo mang đến gần cửa ssỏ, chủ động lui một bước: "Như vậy đêm nay em ngủ trên giường, anh ngủ dưới đất, có thể chứ?"
Lâm Táo vẫn là không quá tin tưởng hắn.
Mạnh Hoài An liền chỉ valy hành lý: "Nếu em còn không tìn, có thể kiểm tra valy, anh không có mang bao."
Lâm Táo: ...
Cô không khống chế nổi mà đỏ mặt.
Mạnh Hoài An tiếp tục nói: "Hơn nữa, nếu anh muốn ngủ với em, khẳng định sẽ ôm em xuống dưới rồi thay ga trải dường, em cảm thấy trong lúc em ngủ anh có thể làm những chuyện đó sao?"
Lâm Táo cuối cùng bị hắn thuyết phục, nhưng cô vẫn là không vui, cầm lấy lời thoại đêm nay phải học, đi đến bàn sách bên kia ngồi.
Mạnh Hoài An nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt đảo qua rương hành lý, hắn vô thức mà chạm vào túi áo ngủ.
Hắn không nắm chắc đêm nay có thể dùng nó hay không, nhưng, lo trước khỏi họa.
Lâm Táo vẫn học tới giờ.
Mạnh Hoài An cũng xem notebook, hát hiện Lâm Táo tựa hồ đã làm xong việc, Mạnh Hoaiaf An chỉ chỗ bên cạnh hắn, nói với Lâm Táo: "Lại đây tròn truyện."
Lâm Táo quay đầu nhìn lại, cảm thấy nơi đó tương đối nguy hiểm, liền hướng Mạnh Hoài An đến sô pha: "Nơi này cũng có thể nói."
Mạnh Hoài An rất bất đắc dĩ: "Em kháng cự anh như vậy, chúng ta yêu đương như thế nào?"
Lâm Táo mím môi, cuối cùng lựa chọn ngồi xuống cuối giường, cách Mạnh Hoài An chỉ có bước nhỏ.
Mạnh Hoài An vẫn ngại quá xa, để gối bên cạnh Lâm Táo, nhân lúc cô đang định đứng lên, đưa điện thoại cho cô xem: "Cho em xem cái này."
Lúc này Lâm Táo mới ngồi xuống lần nữa.
Mạnh Hoài An dịch đến bên người cô, hắn vừa ngồi xuống, nệm nhanh chóng lún xuống.
Lâm Táo không quá tự tại.
Mạnh Hoài An trực tiếp mở ra khung thoại với Hạ Cẩm Niên, cho cô xem đoạn phim của cô với Phó Đình.
Lâm Táo: ...
Cô liền biết, Hạ Cẩm Niên khẳng định sẽ gửi cái này cho Mạnh Hoài An mà.
"Cái này có gì hay?" Lâm Táo cố ý hỏi, Mạnh Hoài An nhìn sườn mặt trắng nõn của cô, cười cười: "Em đừng khẩn trương, anh chỉ là muốn hỏi một chút, cùng nam diễn viên diễn cảnh hôn có gì khác so với anh không?"
Lâm Táo lại đỏ mặt.
cái gì khác chứ, cảnh hôn của cô với Phó Đình không tính là hôn được không? Hoàn toàn không có trộn lẫn bất kỳ cảm giác gì chỉ như là động tác máy móc, chính là lúc ở bên cạnh Mạnh Hoài An, cô muốn làm người máy cũng không được, bình thường hắn có bao nhiêu lạnh lùng bá đạo, nhưng mỗi lần thân mật hắn đều nhiệt tình như lửa, mặc dù hắn vẫn như cũ trầm mặc, nhưng trầm mặc không đại biểu lạnh đạm.
"Không khác nhau." Lâm Táo theo bản năng nói ra.
Nhưng gương mặt của cô đã sớm hồng thấu, bên tai cũng đỏ bừng lên.
Mạnh HoàiAn nếu tin thạt,khẳng định mặt hắn lúc này đã tái mét rồi.
"Không khác nhau sao?" Mạnh Hoài An một lần nữa phát lại video, chỉ vào cổ của Lâm Táo hỏi: "Vậy vì sao khi em ở bên cạnh anh mặt đều đỏ, nhưng lúc đóng phim lại không có?"
Lâm Táo không muốn nói nhiều về vấn đề này, đứng lên định đi ra chỗ khác.
Mạnh Hoài An một phen nắm lấy tay cô, đem người kéo đến trong ngực.
Lâm Táo kinh hãi, ngẩng đầu trừng hắn: "Anh..."
Mạnh Hoài An đột nhiên cúi đầu.
Lâm Táo theo bản năng chốn ra khỏi ngực hắn.
Mạnh Hoài An cười cười, cọ cọ lỗ tai của cô, hắn dùng ngữ khí đàm phán nói: "Lâm tiểu thư, làm bạn trai của em, tuy rằng có thể tiếp thu em quay cảnh hôn với diễn viên khác, nhưng không đại biểu anh sẽ không ghen, cho nên anh cảm thấy, em hẳn là nên bồi thường cho anh."
Lâm Táo kháng nghị: "Anh nói chuyện không giữ lời."
Mạnh Hoài An: "Anh cũng không có cưỡng bách em, em cũng có thể không bồi thường."
Lâm Táo: "Vậy anh buông ra đi!"
Mạnh Hoài An thật sự buông tay.
Lâm Táo lập tức như con thỏ chạy ra xa, xác định đã đủ khoảng cách, Lâm Táo quay đầu lại, thấy Mạnh Hoài An thần sắc phức tạp nhìn cô, sau đó hắn cầm điện thoại lên đi về chỗ ngủ của hắn, đưa lưng về phía cô mặt hướng ra phía cửa sổ nằm xuống.
Một người có tiền cao cao tại thượng đột nhiên trở nên cô đơn nằm trên mặt đất, thật sự là đánh sâu vào thị giác của người khác.
Dù sao Lâm Táo không đành lòng nói nữa, rốt cuộc, hắn cũng còn tính là quân tử.
"Đinh" một tiếng, di động có wechat.
Di động còn ở bàn uống nước, Lâm Táo đi qua, cầm lấy di động, là Mạnh Hoài An gửi tới: Nhớ kỹ, em thiếu anh nụ hôn.
Lâm Táo: ...
Mạnh Hoài An: Tối nay hôn anh hoặc là tương lai thu phúc lợi sau.
Lâm Táo câm nín, gửi lại: Ngủ đi.