CHƯƠNG :
Lâm Táo cứng đờ cài dây an toàn trên xe.
Ngồi xe Mạnh Hoài An nhiều lần như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên hắn tự mình tới đón cô.
"Anh chuẩn bị như thế nào để phụ đạo tôi?" Lâm Táo tò mò hỏi.
Mạnh Hoài An đương nhiên là có chuẩn bị mà đến, lấy ra một tập đề đưa cho cô: "Em trước làm cái này, tôi nhìn xem những phần em dễ làm sai."
Hắn đã hỏi qua cô vấn đề này, Lâm Táo tuy có trả lời nhưng không rõ ràng lắm.
Lâm Táo nhận lấy, phát hiện mấy đề này rất quen thuộc, đây chính là mấy đề cô luyện tập lúc trước.
Nghĩ lại chính mình đã thi trượt lần, tâm tình Lâm Táo có chút phức tạp.
Lần đầu tiên thất bại là do cô chuẩn bị không đủ, chị họ nói đề bài rất đơn giản, tùy tiện nhìn qua là có thể làm, Lâm Táo ngay từ đầu không quá tin tưởng, nhưng phát hiện rất nhiều câu hỏi cô đều có thể trả lời chính xác, Lâm Táo liền không tập trung ôn tập, sau đó bị hiện thực tát cho tỉnh ngộ.
Lần thứ hai thất bại, Lâm Táo xác thật chỉ có thể trách mình, đề bài cô đều đã đọc qua, nhưng chính là lúc ấy cô lại nhớ không rõ.
Hiện tại lại phải làm đề trước Mạnh Hoài An, quả thực như là ở bên cạnh giám thị, tốc độ trả lời của Lâm Táo lập tức chậm lại.
Mạnh Hoài An chỉ nói thời gian: "Hiện tại là giờ, trước giờ phải làm xong."
Lâm Táo: ....
Người này một khi nghiêm túc lên quả nhiên rất nghiêm khắc.
Thời gian có hạn, tinh thần Lâm Táo cũng khẩn trương lên, nhìn chằm chằm vào tập đề trong tay.
Vì để thấy rõ đáp án của cô, Mạnh Hoài An dựa gần lại.
Trong nháy mắt tới gần cô, Mạnh Hoài An ngửi được mùi hương trên người Lâm Táo.
Mạnh Hoài An nhịn không được đem tầm mắt chuyển qua trên mặt cô.
Trong xe có đèn, Lâm Táo đang cúi đầu, thần sắc nghiêm túc lại chăm chú. Cùng Mạnh Hoaì An hẹn hò, cô vẫn ăn mặc đơn giản như vậy, một cái quần jean bình thường, một kiện áo trắng ngắn tay, tóc dài mềm mại, Mạnh Hoài An có chút nhớ nhung cảm giác khi chạm vào tóc của cô.
"A, sai rồi."
Lâm Táo đột nhiên tiếc nuối mà lẩm bẩm ra tiếng, cùng lúc đó, một cỗ hương vị khó có thể hình dung dũng mãnh hướng về phía Mạnh Hoài An.
Mạnh Hoài An: ....
Hắn xoay người kéo tất cả cửa xe xuống.
Lâm Táo đều đã quên vụ rau hẹ trứng gà, phát hiện cửa xe bên cạnh hạ xuống, Lâm Táo mới đột nhiên mới nhớ lại việc này.
Cô lặng lẽ nhìn về phía Mạnh Hoài An.
Nam nhân đưa lưng về phía cô, sườn mặt lạnh lùng, làm như đang vô cùng nhẫn nại.
Lâm Táo bỗng nhiên có chút hổ thẹn, vạn nhất Mạnh Hoài An thật sự chỉ nghĩ phụ đạo cho cô mà cô lại cố ý phòng bị hắn, có phải hay không quá không phúc hậu?
Nhưng nghĩ kĩ lại, cô rõ ràng đều từ chối, Mạnh Hoài An còn lấy việc công khai theo đuổi để uy hiếp cô, cho nên bị áp bức ngửi mùi trứng gà rau hẹ kia cũng là hắn tự tìm đi.
"Anh không sao chứ?" Lâm Táo ra vẻ nghi hoặc hỏi.
Mạnh Hoài An quay đầu lại, ánh mắt sắc bén.
Nam nhân quá mức uy nghiêm, Lâm Táo run sợ, theo bản năng rụt cổ lại, ánh mắt cũng nhanh chóng rời đi, làm bộ đang xem đề.
Mạnh Hoài An liền nhìn ra được, cô đây là cố ý làm hắn chán ghét.
Cái này là đang khảo nghiệm thành ý theo đuổi của hắn hay sao?
Mạnh Hoài An cười lạnh một tiếng, kéo cửa sổ lên.
Lâm Táo bội phục!
Mạnh Hoài An một lần nữa dịch người lại đây, nhanh chóng kiểm tra mấy lỗi sai của Lâm Táo, liền bảo cô tiếp tục: "Sai thì kệ đi, trước trả lời xong hết rồi nói."
Lâm Táo quét mắt nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi: "không cần giải thích sao?"
Mạnh Hoài An ngừng thở: "Không cần."
Lâm Táo a một tiếng, tiếp tục làm đề.
Cô không cần mở miệng nữa, Mạnh Hoài An cũng dễ chịu hơn nhiều.
Bởi vì Lâm Táo nên tối nay Mạnh Hoài An cũng không có tâm tư làm mấy chuyện khác, khuôn mặt đen xì ngồi bên cạnh, phảng phất như một người giám thị coi thi.
phút trôi qua, Lâm Táo vừa vặn trả lời xong câu hỏi, được điểm.
Mạnh Hoài An cũng thăm dò được trình độ của Lâm Táo.
Những vấn đề liên quan đến xe hầu như cô đều trả lời được, nhưng đến những vấn đề về giao thông, hay sự cố trách nhiệm về giao thông, đa phần cô đều làm sai.
Mạnh Hoài An ngồi thẳng dậy, sau đó mới nhíu mày hỏi nữ nhân bên canh: "Trí nhớ của em kém như vậy, ngày thường học lời thoại như thế nào?"
Lâm Táo nghĩ nghĩ, thở dài nói: "Lời kịch thi thoảng mới xuất hiện những lời thoại liên quan đến chuyên môn, còn phần lớn đều là lời nói hàng ngày, so với lý thuyết này thì dễ học hơn nhiều."
Mạnh Hoài An yên lặng lắng nghe, bỗng nhiên có cái ý tưởng.
Nhưng hắn cần thời gian chuẩn bị.
"Hôm nay ở đây thôi, em có thể về rồi." Mạnh Hoài An mở cửa xe, nói.
Lâm Táo âm thầm bĩu môi, cái gì giảng dạy cũng chưa làm, như vậy là đến phụ đạo cho người khác hay sao? Kỳ thật Mạnh Hoài An chính là tùy tiện tìm cái cớ để hẹn cô đi, sau đó tùy hoàn cảnh để chiếm tiện nghi của cô, phát hiện hôm nay cô ăn trứng gà rau hẹ, khiến hắn chán ghét liền trực tiếp đuổi cô đi.
Cởi dây an toàn ra, Lâm Táo nghĩ nghĩ, quay đầu nói: "Phía tôi ổn rồi, ai phụ đạo cũng không cần, anh lại bận rộn như vậy..."
Mạnh Hoài An trực tiếp đánh gãy lời nói của cô: "Hữu dụng hay vô dụng thì dạy xong hẵng nói, tối mai gặp lại."
Lâm Táo nghĩ thầm, tối mai gặp thì gặp, chung cư vẫn còn trứng gà với rau hẹ đấy.
Cơm chiều ngày hôm sau, Lâm Táo quả nhiên lại ăn sủi cảo chứng gà rau hẹ.
Tần Lộ có chút đồng tính với Mạnh Hoài An: "Đáng thương cho một vị tổng tài, gặp được em đúng là đủ xui xẻo."
Lâm Táo không phục: "Hắn có thể đi tìm người khác a, em cũng không muốn mỗi này phải ăn món sủi cảo này đâu."
Tần Lộ ha ha cười: "Lần sau chị chuẩn bị cho em đậu hũ thối được không?"
Lâm Táo liên tục gật đầu, cũng đã lâu cô không ăn món đó, bây giờ chị họ nhắc đến thì rất muốn ăn!
Tối nay Mạnh Hoài An giờ rưỡi đến đây.
Trước lạ sau quen, lại lần nữa nhìn thấy Mạnh Hoài An thay mình mở cửa xe, Lâm Táo đã rất bình tĩnh mà tiếp nhận.
Lên xe, Mạnh Hoài An đưa cho cô môt chồng giấy A: "Đây là bài tập hôm nay, từ nơi này đến biệt thự cũng phải gần giờ đồng hồ, em tốt nhất là nên học thuộc đi, lúc nào em học xong, tôi liền đưa em về, nếu không, tối nay ngủ lại biệt thự của tôi..."
Lâm Táo vừa muốn phản đối, Mạnh Hoài An ý vị thâm trường nhìn cô một cái, cường điệu mấy chữ: "Phòng cho khách."
Lâm Táo: ....
Mạnh Hoài An nhìn về phía trước, một bên khởi động xe một bên nghiêm túc nói: "Học sớm đi, xong sớm thì nghỉ ngơi sớm."
Lâm Táo mím môi, cúi đầu đọc tài liệu trong tay.
Trang thứ nhất có cốt truyện như sau:
Nữ cảnh sát phát hiện một chiếc xe bình thường cùng một chiếc siêu xe đều do tài xế uống rượu điều khiển, kịp thời ngăn người lại để xử phạt.
Một trong tài xế nói: "Đều là say rượu lái xe, vì cái gì hắn bị xử phạt nhẹ hơn so với tôi."
Nữ cảnh sát: "Bởi vì đây là lần đầu hắn say rượu lái xe, chỉ tạm tịch thu bằng lái sáu tháng, cùng với phạt thêm tệ. Ông trước kia đã từng bị phạt vì say rượu lái xe, nên cũng phải tịch thu bằng lái hơn tháng và phạt trên tệ.
Lâm Táo: ....
Cô rốt cuộc đã hiểu cách giảng của Mạnh Hoài An, đem vấn đề giao thông viết thành lời thoại, như vậy có thể giúp cô nhớ dễ dàng hơn.
Lâm Táo rất bội phục Mạnh Hoài An, nhưng cô chưa chắc đã không phụ sự kf vọng của hắn a.
Nhìn xem vài tờ phía sau, đều là những lời thoại như vậy.
Cho nên, tối nay là muốn cô vào vai nữ cảnh sát sao?
Lâm Táo thử vào vai nhân vật, nhắm mắt tưởng tượng tình huống...
Mạnh Hoài An chuyên tâm lái xe, thi thoảng dùng dư quang nhìn phía Lâm Táo, phát hiện cô đang nghiêm túc học lời thoại, tâm tình Mạnh Hòi An có chút phức tạp.
Hắn thật sự không biết có người thi lý thuyết lái xe lại khó khăn như vậy, thi kỳ thi lần còn như vậy, vấy mấy kì ,, đằng sau còn như thế nào nữa?
Nghĩ khi Mạnh Hoài An hoài nghi biện pháp của mình có hữu dụng hay không, hắn bỗng nhiên nhớ ra, hắn lại không phải thật sự vì phụ đạo cho Lâm Táo, hắn muốn chính là làm cho Lâm Táo cảm động.
Nghĩ như vậy, Mạnh Hoài An tức khắc cảm thấy tối nay cùng mấy buổi phụ đạo sau đó đều tràn ngập ý nghĩa.
Xe đến biệt thự, xuống xe, Mạnh Hoài An hỏi Lâm Táo: "Học được nhiều chưa?"
Lâm Táo đếm đếm, tổng cộng được cái kịch bản ngắn, cô đã học được cái.
"Còn cái nữa." cô rất hài lòng mà nói.
Mạnh Hoài An cũng không đả kích cô mang cô vào biệt thự.
"Lâm tiểu thư đã tới." Dì Lê nhiệt tình cùng cô chào hỏi.
Lâm Táo khách khí cười cười.
Dì Lê nhìn về phía Mạnh Hoài An.
Mạnh Hoài An liền nói với Lâm Táo: "Tôi đã bảo dì Lê chuẩn bị một bộ cảnh phục cho em, em vào nhà vệ sinh thay đồ trước đã."
Lâm Táo: ....
Cái này cần thiết sao?
Mạnh Hoài An nhàn nhạt nói: "Hoàn cảnh càng giống thật, em càng dễ dàng nhập tâm."
Nói xong, hắn hướng sô pha đi đến.
Dì Lê thấp giọng nói với cô: "Lâm tiểu thư trước đi thay đồ đã, vì giúp ngài chuẩn bị tài liệu, Hàn Luật từ tối qua đã vội vàng chạy qua chạy lại mấy chỗ."
Lâm Táo càng kinh ngạc, Mạnh Hoài An phụ đạo cho cô, Hàn Luật vội cái gì?
Ôm lòng hiếu kỳ mãnh liệt, Lâm Táo ngoan ngoãn đi thay quần áo.
Trên giá áo quả nhiên có một bộ cảnh phục, quần dài màu đen cùng áo sơ mi xanh, bên ngoài còn có một cái áo khoác đồng phục.
Lâm Táo dở khóc dở cười mà thay "diễn phục"
Đổi xong, Lâm Táo mở của phòng khách.
Dì Lê đứng bên ngoài, thấy cô gái nhỏ đi ra, cười khen: "Lâm tiểu thư mặc cái gì cũng đẹp, nếu mà cô thật sự làm cảnh sát, khẳng định cũng sẽ là nữ cảnh sát đẹp nhất."
Lâm Táo được bà khen rất ngượng ngùng.
Dì Lê đưa cô đi gặp Mạnh Hoài An.
Mạnh Hoài An ngồi trên sô pha, đang xem di động, nghe thấy tiếng bước chân, hắn tùy ý mà ngẩng đầu, ánh mặt nhìn qua Lâm Táo rồi lại trở lại di động, chỉ chỉ tài liệu, nói: "Tiếp tục học đi, học xong đến bên ngoài tập luyện."
Lâm Táo vô cùng tò mò cái gọi là tập luyện của hắn, cầm lấy kịch bản, ngồi ở một góc sô pha chuyên tâm học.
Cô học rất nhập tâm, Mạnh Hoài An liền bắt đầu nghe được giọng nói học thuộc của cô.
Biết cô không chú ý đến mình, hắn điều chỉnh màn hình di động, vô thanh vô thức mà chụp ảnh.
Chụp liền tấm, Mạnh Hoài An thích ý dựa và sô pha, quang minh chính đại mà thưởng thức ảnh chụp.
Trong ảnh, Lâm Táo tư thái tự nhiên mà ngồi ở đó, cúi đầu đọc kịch bản, cực kì giống một cô cảnh sát đang xem hồ sơ vụ án.
Mạnh Hoài An xem xong bức ảnh chụp, lại nhìn thêm lần nữa.
Kỳ quái chính là, bức ảnh này cơ hồ là giống nhau như đúc, hắn xem đi xem lại vẫn cảm thấy không đủ.
Là bởi vì tạo hình khác biệt của cô?
Mạnh Hoài An cười cười, đột nhiên có chút chờ mong kỹ thuật diễn của Lâm Táo.
Buổi tối giờ rưỡi, Mạnh Hoài An đi một chuyến đến thư phòng, lúc xuống dưới đã thấy Lâm Táo bỏ tài liệu xuống.
"Học xong rồi?" Mạnh Hoài An một bên đi xuống cầu thang một bên hỏi.
Lâm Táo vội vàng ngồi thẳng lưng, gật gật đầu: "Không sai biệt lắm."
Mạnh Hoài An không nói gì, mang cô ra phía sau biệt thự.
Lúc này Lâm Táo mới phát hiện, sau đây là một hoa viên rộng lớn, có khi còn lớn hơn sân thể dục của trường đại học nữa.
Giờ phút này, hoa viên đèn đuộc sáng trưng.
Lại xem xung quanh dựng đầy biển báo giao thông, chuẩn bị trước cho kịch bản, Lâm Táo rốt cuộc cũng hiểu được ý tứ của dì Lê.
Nếu đây đều là do Hàn Luật một mình chuẩn bị, kia xác thật đúng là phải vội vàng cả ngày a!