Thời điểm gội đầu, Lâm Táo một bên vò tóc, một bên nghĩ lại chuyện vừa rồi.
Kể từ lần thứ cô cùng Mạnh Hoài An ăn tối, hai người cũng đã tuần không gặp.
Gần đây cô vội vàng đóng phim, vội đến lúc ngủ cũng nằm mơ mình đang quay, vội đến nỗi cô cũng quên luôn nhân vật Mạnh Hoài An này.
Nhưng lần này Mạnh Hoài An khiến cô cảm giác có gì đó không đúng.
Mời cô lần, lần đầu tiên Lâm Táo càm thấy thật ngốc, tựa như thời điểm cao trung cô đang chăm chỉ học tập chuẩn bị cho kì thi, hiệu trưởng chưa bao giờ nói chuyện đột nhiên đến lớp học bảo cô đi ăn cơm.
Còn lần thứ , Lâm Táo không ngốc, cô rất sợ hãi, sợ Mạnh Hoài An cưỡng ép cô.
Đến lần này, nhìn Hàn Luật đi tới, Lâm Táo:....Kẻ có tiền thật phiền phức!
Từ nhà vệ sinh đi ra, Lâm Táo lau khô tóc, sau đó mở tủ lấy ra một chiếc quần jean cùng một chiếc áo hoodie rộng rãi.
Tần Lộ ngồi trên giường, nhìn em họ đem quần jean mặc vào, cô lựa chọn trầm mặc.
Tần Lộ không biết nên nói cái gì.
Thái độ của Lâm Táo với Mạnh Hòa An vẫn luôn không thay đổi, đứng ngoài xem em họ khi quay phim tuy vất vả nhưng hạnh phúc, Tần Lộ nguyện ý ủng hộ lựa chọn của Lâm Táo.
Nhưng đó là Mạnh Hoài An, Lâm Táo kiên trì sẽ có tác dụng sao?
Lâm Táo đổi tốt quần áo, lại đem lễ phục cùng giày mà Mạnh Hoài An đưa cô lấy ra.
Lúc dọn đến khách sạn, cô cùng chị họ đã trả lại phòng ở tiểu khu của vai quần chúng, rốt cuộc phải ở lại khách sạn tháng, không cần lãng phí tiền thuê, tiểu khu đó còn rất nhiều phòng trống, quay xong hai người trở về vẫn có thể thuê một phòng khác.
"Chị họ, em đi đây, chờ khi em gửi định vị cho chị thì chị gọi taxi đến đón em nhé!".
Thu thập thỏa đáng, Lâm Táo hướng Tần Lộ vẫy vẫy tay.
Tần Lộ miễn cưỡng cười: "Có việc gì thì gọi cho chị."
Lâm Táo: "Vâng!"
Ba phút sau, Lâm Táo ra khỏi khách sạn, ánh mắt đảo qua mấy chiếc ô tô dừng bên đường, cuối cùng thăm dò hướng bên đó đi đến.
Hàn Luật im lặng nhìn nữ nhân sắp đi qua xe hắn.
Liền tính cô dù không biết Rolls-Royce, tốt xấu gì cũng ngồi qua vài lần, cô đối với chiếc xe này một chút ấn tượng cũng không có sao?
Hàn Luật bấm còi.
Lâm Táo còn tưởng rằng chính mình ngăn cản đường đi của người ta, sợ tới mức chạy qua vài bước, xác định an toàn mới nhìn lại.
Hàn Luật cách cửa xe vấy vẫy tay với cô.
Lâm Táo:.....Rất không có tiền đồ mà quay lại.
Hàn Luật trước sau như một mà xuống xe giúp cô mở cửa.
Thân sĩ phục vụ như thế, Lâm Táo tuy rằng chán ghét sự xuất hiện của hắn, nhưng vẫn nhịn không được nói cảm ơn.
Hàn Luật tựa như không nghe thấy, trở lại ghế lái đằng trước, hắn rất săn sóc mở ra hình ảnh bầu trời sao trong xe.
Khung cảnh trong xe mộng ảo hẳn lên.
Lâm Táo nhỡ kĩ đây là viên đạn bọc đường của kẻ có tiền, hứng thú liền ít đi: "Tối nay chúng ta đi chỗ nào ăn?"
Hàn Luật: "Biệt thự lần trước."
Lâm Táo hơi yên lòng, biệt thự cách nơi này rất gần, không có gì bất ngờ, ăn cơm xong cô còn có thể kịp thời quay lại cỗ quay phim.
"Mấy ngày nay thế nào?" Hàn Luật cười hỏi, một bộ dáng bằng hữu lâu ngày không gặp.
Lâm Táo đột nhiên nhớ lại lần gặp mặt trước đây, mặt quay ra phía cửa sổ, nhàn nhạt nói: "Vì cái gì phải nói cho anh, tôi với anh cũng không thân."
Qua kính chiếu hậu, Hàn Luật thấy cô gái nhỏ xụ mặt, tức giận cũng không làm cho người ta sợ hãi.
Hắn cười cười, thỏa hiệp: "Cô hỏi tôi một chuyện không liên quan đến ông chủ, tôi sẽ trả lời, chúng ta khôi phục quan hệ như cũ, thế nào?"
Lâm Táo nhìn hắn một cái, cẩn thận suy xét trong chốc lát, đồng ý.
Hỏi cái gì?
Lâm Táo sờ sờ di động, nhìn chằm chằm sườn mặt Hàn Luật hỏi: "Anh cảm thấy chúng ta về sau còn thường xuyên gặp mặt sao?"
Hàn Luật lần đầu tiên trước mặt Lâm Táo cười ra tiếng.
Lấy biểu hiện ngốc ngốc của cô, vấn đề này cũng hỏi đến phi thường có trình độ.
Cười xong, Hàn Luật nghiêm túc trả lời: "Sẽ."
Lâm Táo:......!
Hàn Luật không cần quay đầu lại cũng đoán được biểu tình của Lâm Táo, cố ý hỏi: "Cô rất chán ghét khi nhìn thấy tôi?"
Lâm Táo vô lực dựa vào ghế, tâm phiền ý loạn.
Cô không chán ghét Hàn Luật, chỉ chán ghét người bảo Hàn Luật đến đón cô.
Trong xe lâm vào trầm mặc, nghĩ đến khuôn mặt không cao hứng của ông chủ, Hàn Luật tốt bụng chỉ bảo Lâm Táo: "Mọi việc đều quá tam ba bận, tối nay, cô chịu khó phối hợp một chút sẽ tương đối tốt."
Lâm Táo trừng mắt nhìn hắn một cái, nếu Mạnh Hoài An là lão hổ, vậy Hàn Luật chính là một con cáo già sắp thành tinh.
Giao thông ở khu phim trường rất tốt, qua mười phút, xe liền dừng trước cửa biệt thự.
Lâm Táo nhìn đồng hồ, h.
Một bữa cơm ăn khoảng phút, hẳn là đủ đi.
Cô nghĩ muốn đem mấy túi đồ lúc nãy mang trả lại cho Mạnh Hoài An, Hàn Luật đen mặt nhét chúng trở lại trong xe.
Lâm Táo bất đắc dĩ, đành phải tạm thời từ bỏ.
Đến cửa phòng khách, Lâm Táo nhìn thấy Mạnh Hoài An đang ngồi trên sô pha.
Hôm nay hắn mặc một chiếc sơ mi trắng, nhan sắc càng thêm trẻ trung, chỉ có khí lạnh trên người là vạn năm bất biến.
Lúc này hắn đang xem di động, một tay tùy ý đặt một bên, ngón tay thon dài chuyển động điếu thuốc đang cầm.
Thuốc không có ánh lửa, cũng không có thay đổi, tới tới lui lui xoay tròn trong tay nam nhân.
Lâm Táo đột nhiên nghĩ tới câu: Đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Hắn là đang ám chỉ cái gì sao?
Lâm Táo vừa phẫn nộ, vừa sợ hãi...vừa đói.
Cơm hộp buổi trưa ăn cũng không no, buổi chiều đóng phim mệt như vậy, Lâm Táo đã sớm đói bụng.
Cô gõ cánh cửa bên cạnh.
Mạnh Hoài An vẫn nhìn di động một lát mới ngẩng đầu, một đôi mắt đen lạnh như hàn đàm.
Chỉ một ánh mắt, Lâm Táo liền lúng túng, không tự chủ được mà cúi đầu.
Mạnh Hoài An từ trên xuống dưới đánh giá cô, tóc đuôi ngựa, áo hoodie, quần jean thêm một đôi giày trắng, đây là thái độ của cô khi tới gặp hắn?
"Lại đây!" Mạnh Hoài An lạnh lùng nói.
Lâm Táo ngoan ngoãn đi qua, ánh mắt dù ngó trái ngó phải cũng nhất định không chịu nhìn hắn.
Mạnh Hoài An vừa muốn mói chuyện, bụng Lâm Táo đột nhiên truyền đến âm thanh rột rột.
Lâm Táo theo bản năng mà che bụng lại.
Mạnh Hoài An:....!
Hắn rời khỏi sô pha hướng nhà ăn đi đến.
Lâm Táo đã sớm nghĩ kĩ rồi, vì để buổi tối có sức mà đóng phim, bữa cơm này dù khó ăn cũng phải ăn cho no!
Cho nên cô lập tức đi theo.
Trong phòng bếp, người phục vụ lần trước-Lý tỷ thấy người, lập tức mang đồ ăn lên.
Vẫn là cơm tây!!!
Lâm Táo đói đến điên rồi, chỉ cần có thịt là được, căn bản không ngại thịt Trung Quốc hay là thịt Tây.
Nếu Mạnh Hoài An mà không nói, Lâm Táo tin chắc sẽ không ảnh hưởng đến tốc độ ăn của mình.
Một phần bò bít tết, chỉ ba phút là cô đã giải quyết sạch sẽ.
Gan ngỗng ăn cũng rất nhanh, chỉ so với Trư Bát Giới ăn nhân sâm chỉ chậm hơn một chút.
Mạnh Hoài An ăn uống rất có quy luật, cơm tối sẽ ăn ít, đây là thói quen từ bé đến lớn của hắn.
Nhìn Lâm Táo ăn đến gió cuốn mây vần, Mạnh Hoài An càng mím chặt ôi.
Hắn từng gặp qua mấy nữ nhân của Hạ Cẩm Niên, mỗi người đều trang dung xinh đẹp tư thái ưu nhã.
Nếu Hạ Cẩm Niên biết hắn chọn bạn gái có bộ dáng này....!
Mạnh Hoài An đến rượu vang cũng không muốn uống nữa.
Hắn bắt đầu hoài nghi ánh mắt lúc đầu của mình.
Lâm Táo rốt cuộc cũng ăn xong, khát quá, cô liền cầm liên ly rượu uống ừng ực, một hơi hết sạch.
Mạnh Hoài An nhìn về chiếc di động trên bàn, chỉ cần một cuộc điện thoại, Hàn Luật liền ngay lập tức lại đây đưa cô về.
Lâm Táo lấy giấy ăn lau môi, chú ý tới ánh mắt của Mạnh Hoài An, Lâm Táo ôm một tí chờ mong: "Anh buổi tối còn có việc?"
Đối diện bàn ăn, cô gái nhỏ ngồi ngay ngắn.
Đại khái là ăn đến mĩ mãn, gương mặt thủy nộn của cô nổi lên nhàn nhạt đỏ ửng, đôi mắt thanh triệt lại xinh đẹp, bên trong phản chiếu ánh đèn chói sáng, chóp mũi có chút mồ hôi, môi đỏ tươi ướt át.
Mạnh Hoài An liền cảm thấy, Lâm Táo cũng không quá đáng ghét nữa.
"Không có việc gì." Mạnh Hoài An hơi dựa lưng vào ghế, mắt đen nhìn chằm chằm Lâm Táo, giơ tay cởi một cúc áo sơ mi.
Lâm Táo:.....!
Vì cái gì đột nhiên cô cảm thấy có chút nguy hiểm?
Tầm mắt ở trên bàn ăn loạn chuyển, Lâm Táo nỗ lực tìm đề tài, tìm nửa ngày mới thấy một cái nên hỏi nhất.
Cô định thần, sau đó nhìn Mạnh Hoài An, nhỏ giọng hỏi: "Mạnh tiên sinh, anh, anh mời tôi ba bữa cơm là có chuyện gì sao?"
Lâm Táo cũng không tin, người này da mặt dày đến nỗi có thể đem câu muốn quy tắc ngầm nói ra.
Mạnh Hoài An cảm xúc khó phân biệt nhìn cô gái nhỏ, nhìn đến nỗi Lâm Táo cũng phải cúi đầu, hắn mới nhàn nhạt hỏi lại: "Một người nam nhân mời em ăn cơm, tặng em lễ vật, em cảm thất hắn có ý gì?"
Hắn đem bóng cao su đá trở về cho Lâm Táo, Lâm Táo mới không cần tiếp.
Nắm chặt ngón tay, Lâm Táo nhìn khăn trải bàn trước mắt mình, lấy ra toàn bộ kỹ năng diễn giả ngu: "Tôi, tôi không biết, trừ bỏ lúc họp lớp cùng ngày khai máy phim, không có nam nhân nào từng mời tôi ăn cơm, cũng không có nam nhân nào tặng lễ vật cho tôi."
Nói xong lời cuối cùng, Lâm Táo thật sự có điểm nghi hoặc.
Chị họ mỗi ngày đều khen cô so với nhiều nữ minh tinh còn xinh đẹp hơn rất nhiều, vậy vì cái gì thời cao trung nhiều cô gái đều có người theo đuổi, cố tình nam sinh lại không để ý tới cô? Là tính cách của cô khiến nam sinh không thích hay sao?
Lâm Táo thử nhớ lại, nhưng suốt năm cao trung, cô chỉ nhớ tới những chồng sách giáo khoa thật cao cùng với một bộ lại một bộ bài tập.
Cỡ nào đáng buồn a, thời gian của cô đều dành cho học tập, cuối cùng chẳng những không thể thi đậu đại học, ngay cả yêu sớm trong truyền thuyết cũng không có.
Lâm Táo càng nghĩ càng cảm thấy chính mình thực đáng thương.
Mạnh Hoài An nhìn đôi mắt ảm đạm của cô, tin lời cô nói.
Cho nên, cô thật sự còn chưa thông suốt.
Vốn dĩ đã ngốc, lại chưa có kinh nghiệm được nam sinh theo đuổi, nhìn không ra ý tứ của hắn liền có thể tha thứ.
Về phương diện khác thuyết minh cô còn chưa từng yêu đương.
Nếu nói Lâm Táo vừa ăn như hổ đói khiến Mạnh Hoài An có ấn tượng xấu thì chuyện cô chưa từng yêu đương làm hảo cảm của hắn lập tưc tăng vọt lên.
"Tôi theo đuổi em!" Nếu cô không hiểu, Mạnh Hoài An liền nói thẳng ra.
Hắn theo đuổi cô, hy vọng cô làm nữ nhân của hắn, một người tùy thời chờ hắn yêu thương lại không quấy rầy công việc của hắn, một nữ nhân ngoan ngoãn.
Lâm Táo nghe xong, trộm bĩu môi trong lòng, theo đuổi theo đuổi, nói thật giống như đang thổ lộ vậy, kỳ thật không có mặt mũi nói bản thân muốn tiềm qua tắc cô, nên mới lấy cái cớ dễ nghe này đi.
Lâm Táo mới không ngu ngốc mà đáp ứng.
Cô chậm chạp nhìn về phía Mạnh Hoài An, thấy đối phương cũng đang nhìn mình, Lâm Táo sợ tới mức lập tức rời mắt đi.
Mạnh Hoài An nhíu mày: "Có chuyện liền nói."
Lâm Táo cắn môi, lắp bắp hỏi: "Nếu, nếu tôi cự tuyệt, anh sẽ phong sát tôi sao?"
Bàn tay Mạnh Hoài An đặt trên đầu gối chậm rãi nắm chặt.
Hắn rất muốn hỏi: Nếu cô muốn cự tuyệt, vì vái gì đáp ứng cùng tôi ăn cơm, còn nhận lễ vật của tôi.
Nhưng ý tứ của Lâm Táo rất rõ ràng, cô không muốn làm nữ nhân của hắn.
Mạnh Hoài An còn không có hẹp hòi đến mức dùng hành động phong sát để uy hiếp một nữ sinh vừa tốt nghiệp cao trung cùng hắn yêu đương.
"Sẽ không." Hắn ngữ khí bình tĩnh bảo đảm.
Lâm Táo trong lòng vui mừng, cẩn thận xác nhận lại: "Thật sự?"
Mạnh Hoài An nhìn cô một cái.
Cái nhìn ẩn chứa sự tức giận vô cùng, cũng ẩn chưa sự trào phúng rõ ràng-trào phúng Lâm Táo tự cho mình là đúng nghĩ hắn sẽ phong sát cô.
Lâm Táo đã hiểu, cô hoàn toàn thở nhẹ một hơi.
Là cô oan uổng Mạnh Hoài An, người ta chỉ hơi có chút bá đạo cùng lộng quyền, nhưng tốt xấu gì cũng có ưu điểm, chính là hắn sẽ không ép buộc nữ naahn.
Sớm biết như vậy, ở lần gặp đầu tiên Lâm Táo nên lớn gan hỏi mới đúng.
Màn hình di động hiển thị h, Lâm Táo giấu vui mừng mà đứng lên, hướng Mạnh Hoài An tạm biệt: "Tôi đây đi trước, buổi tối còn phải quay phim..."
Mạnh Hoài An:.............