Một tuần sau khai giảng, Thư Tâm cùng Nhược Thủy mới trở lại đươc.
Nhược Thủy nhìn có chút tiều tụy, vừa trở về liền nằm gục xuống giường, nói chị ấy muốn ngủ hai ngày, kêu đừng ai gọi chị ấy dậy.
Thư Tâm tuy rằng bộ dáng thoạt nhìn cũng mệt mỏi, nhưng không có mệt như Nhược Thủy.
Trên mặt luôn mang theo tươi cười, cũng là rất cao hứng bộ dáng.
Chị ấy một bên thu thập hành lý, một bên đưa cho quà Hoàn Nhĩ.
“Nora về Pháp rồi, một thời gian sau sợ là cũng chưa về được, cô ấy cũng có quà cho em, nhờ chị mang hộ.”
Thư Tâm nói xong, liền lấy một đống nhu yếu phẩm cùng quần áo trong hành lí ra.
“Đều ở đây đó.”
Hoàn Nhĩ tùy tiện cầm vài kiện quần áo, ướm thử.
Tất cả đều là Nora dựa vào bản thân mình đo.
Nora dáng người rất đẹp, cao cm, kg, vòng eo con kiến, có thể nói là rất tuyệt.
Cho nên cô ấy thích nhất mặc quần áo khoe eo, ngay cả mùa đông cũng không ngoại lệ.
Những đồ cô ấy mua cho Hoàn Nhĩ, cũng không có ngoại lệ, tất cả đều lộ eo!
“Chị Nora định đùa em à?” Hoàn Nhĩ xem vài món quần áo kia, có chút bất đắc dĩ.
Hoàn Nhĩ vừa nói xong câu đó, liền nhắn Wechat cho Nora.
“Hoàn Nhĩ, những đồ này đều là những món cẩn thận nhất chị chọn, em mà mặc vào, nhất định sẽ hot luôn đó.”
Hoàn Nhĩ đi thu thập quần áo, nhớ tới ngày tin tức hôm qua cô Chu thông báo cho cô, động tác trên tay chậm lại.
“Chị ơi, chị gặp qua Lục đổng chưa?”
Hoàn Nhĩ đột nhiên hỏi Thư Tâm.
Lục đổng là chủ tịch công ty, cũng là người sáng lập công ty, công ty lớn như vậy, chính là ở trong tay của ông ấy, một đường lớn mạnh cho tới bây giờ.
Không có ông ấy, liền không có công ty hiện tại.
“Gặp qua vài lần.” Thư Tâm trả lời.
Dù sao Thư Tâm cũng ở công ty đợi bảy năm, tư lịch xem như rất già trong lứa thực tập sinh.
Giống như chị ấy, hầu như các lãnh đạp cấp cao đều đã gặp qua.
“Nghe nói ngày hôm qua họp, Lục đổng nói muốn em cùng Lục Lộc cùng xuất đạo, tiến hành khảo hạch xuất đạo, hơn nữa còn là cái gì… tiết mục hợp tác.”
Hoàn Nhĩ nhíu mày, bản thân nghi hoặc: “Ông ấy chỉ định Lục Lộc còn có lý do, nhưng là vì sao lại có em?”
“Cho nên Lục đổng là người như thế nào?”
Hoàn Nhĩ nghĩ không ra.
Thư Tâm thu thập xong này nọ, cúi đầu cười một tiếng.
“Nói không chừng là ngày nào đó Lục đổng ngẫu nhiên gặp được em, rất thưởng thức ngươi, muốn cho em cơ hội đâý.”
Thư Tâm nói đùa.
Hoàn Nhĩ vừa định nói cô sao có thể có cơ hội nhìn thấy Lục đổng, lời đến bên miệng, đột nhiên nghĩ đến tối hôm đó, người đến phòng luyện tập tìm Lục Lộc.
Chẳng lẽ người kia… Là Lục đổng?
“Xem, đây là nước hoa chị mua cho em, một cặp!”
Thư Tâm từ trong túi lấy ra cái hộp nhỏ, hồng nhạt, dáng con thỏ, rất đáng yêu.
Chị ấy đưa đến trước mặt Hoàn Nhĩ, cười nói: “Mùi rất dễ chịu.”
Thư Tâm chọn gì, Hoàn Nhĩ đương nhiên biết là tốt, nói câu “Cám ơn”, liền cười nhận.
“Bận lâu như vậy, chị có thể yên tâm nghỉ ngơi rồi.”
Hoàn Nhĩ cầm quà, vừa định trở về phòng, mới quay người lại, Nhược Thủy lại đột nhiên nổi giận đùng đùng mở cửa.
Chị ấy nheo nheo ánh mắt, lấy di động, là vừa vặn ấn điệu trò chuyện trang web, một bộ dáng nghiến răng nghiến lợi.
Cái gì cũng chưa nói, trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.
Nhược Thủy bởi vì biểu diễn, đã vẻn vẹn hai ngày hai đêm không ngủ.
Nay đã trở lại, thật vất vả có thời gian có thể nghỉ ngơi, Quý Mạt lại luôn gọi điện cho cô.
Nhược Thủy tắt vài lần cậu liền gọi lại vài lần.
Nói cậu ấy đang ngay tại bên ngoài ký túc xá, gọi cô ra.
Nhược Thủy bị cậu làm phiền thật sự không có biện pháp, đành phải đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, thấy liền Quý Mạt đứng ở vườn hoa bên cạnh, trên tay còn cầm gói to.
Cậu vừa nhìn thấy Nhược Thủy, rõ ràng ánh mắt đều sáng lên.
Nhược Thủy khí áp trầm thấp.
“Quý Mạt cậu thật muốn đi chết đi?”
Cô nói chuyện thanh âm hữu khí vô lực, vẫn còn trừng mắt liếc nhìn cậu một cái, nói: “Có rắm mau phóng!”
Quý Mạt xem trạng thái cô không quá đúng, nhất thời mày liền nhíu lại, lo lắng hỏi: “Cậu làm sao vậy? Thân thể không thoải mái?”
Nguyễn Nhược Thủy miễn cưỡng cười cười, cũng không có ý định trả lời vấn đề của cậu.
Quý Mạt ánh mắt nhanh chóng đánh giá nàng một phen, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi: “Cậu sẽ giảm béo đến mức không ăn cái gì đi?”
“Nguyễn Nhược Thủy, cậu có biết cậu đã gầy thành sào trúc hay không, một trận gió có thể thổi bay đi, cậu còn giảm béo!”
“Hơn nữa liền tính giảm béo cũng không thể đối với bản thân như vậy, có phải cái gì cũng chưa ăn không? Cậu xem mặt cậu này, thật sự là một điểm khí sắc cũng không có, trắng đến mức sắp thành cương thi rồi.”
Quý Mạt vừa nói đến giảm cân, liền bắt đầu trách cứ.
Nguyễn Nhược Thủy nghe đến sửng sốt.
Mắt thấy Quý Mạt dừng một hơi, còn muốn tiếp tục nói.
Nguyễn Nhược Thủy nhanh mở miệng trước, chặn lời muốn nói: “Tôi ở Nhật Bản biểu diễn liên tục, lại ngồi máy bay trở về, đã hai ngày hai đêm không ngủ, muốn tôi hoạt bát giống như một con thỏ, vậy mới là kỳ quái đấy.”
Nguyễn Nhược Thủy chỉ vào cậu, tỏ vẻ rất tức giận.
“Nếu không phải là cậu quấy rầy tôi, tôi có thể một giấc ngủ đến buổi tối ngày mai, cậu còn không quỳ xuống thỉnh tội đi.”
“Còn có, giữa trưa hôm nay tôi ăn hai chén cơm, ba cái bánh mì, giảm béo cái rắm!”
Nguyễn Nhược Thủy tức giận, xoay người muốn đi về, Quý Mạt liền chạy nhanh cô giữ lại.
Cậu đem gói to trên tay đưa tới trên tay cô.
“Đây là mẹ tôi làm, ăn tốt lắm, cậu cầm nếm thử đi.”
Mẹ làm?
Nguyễn Nhược Thủy nghe lời này, lại nhìn gói to trên tay, không hiểu nổi suy nghĩ của Quý Mạt.
Tổng cảm giác có chỗ nào không thích hợp.
Quý Mạt xem phản ứng kia của cô, nhanh nói: “Đặc sản quê tôi, chỉ có bên kia chúng tôi mới có, cậu có thể cho Thư Tâm còn có Hoàn Nhĩ đều nếm thử.”
“Cam đoan ăn ngon.”
Nguyễn Nhược Thủy sửng sốt một chút.
“Được rồi, cám ơn.”
Cô thật sự rất mệt, cần chạy nhanh trở về, nhanh ngủ, bằng không liền không chịu đựng nổi.
Cho nên sau khi trở về phòng, trực tiếp đem gói to để sang một bên, cũng không tinh lực quản.
Đầu dính vào gối, liền ngủ đến say sưa.
Khóa tự học.
Lục Lộc đối với đề thi ngữ văn, nhìn thật lâu, chính là không thể nào xuống tay.
Cậu quay đầu đi, đang muốn hỏi Hoàn Nhĩ.
Vừa vặn lúc này Giang Lê xách ghế đi lại, đến bên cạnh Lâm Hoàn Nhĩ, cầm tư liệu thư để tới trước mặt cô. ---Đọc full tại
“Này đề tôi nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra, cuối cùng rốt cuộc vì sao là đáp án này?”
Giang Lê chỉ vào tư liệu trong sách đề hỏi cô.
Hoàn Nhĩ cầm bài lại.
Địa lý là môn cô am hiểu nhất, nhìn một lần, cũng đã biết đại khái.
Vì thế đơn giản nói cho Giang Lê một lần.
Giang Lê bừng tỉnh đại ngộ.
“A —— hóa ra là như vậy, tôi làm sao lại không nghĩ tới đâu.”
Giang Lê cười đến vui vẻ, cầm bài, nói câu “Cám ơn”, lại mang theo bài về chỗ ngồi.
Giang Lê bên này mới vừa đi, tiếp theo Thịnh Hạ lại đến.
“Hoàn Nhĩ, bài này tính như thế nào vậy?”
Tiết một đã trôi qua hơn nửa, lại có mấy người nữa đến hỏi bài Hoàn Nhĩ.
Lục Lộc liền cứ nhìn như vậy.
Cho đến khi bên cạnh rốt cục yên tĩnh.
“Lâm Hoàn Nhĩ, cậu rất có năng lực nha.”
Lục Lộc lấy bút ở trước mặt nàng xoay xoay, nói: “Không phải nói bổ túc cho riêng mình sao?”
Thành tích ngữ văn của Lục Lộc thật không được, khai giảng kiểm tra, thành tích rất nhanh đã trở lại như lúc đầu, bị lão Đàm kéo đi giáo dục một phen.
Như vậy đã làm cậu định ra được mục tiêu của lần kiểm tra tiếp theo.
“Cậu xem những thứ mình dạy cho cậu, không phải rất nghiêm túc cẩn thận sao?”
Lục Lộc bắt đầu lên án.
“Mình——” Lâm Hoàn Nhĩ bị lời nói của cậu chặn lại, nhất thời không biết trả lời thế nào.
“Kia mọi người đều cùng học, hỏi mình vấn đề, mình cũng không thể làm bộ như không biết đi.”
Hoàn Nhĩ nhẹ nhàng lôi kéo cậu, cúi ở một bên đầu, nhỏ giọng làm nũng: “Trừ bỏ những chuyện này, thời gian của mình đều là của cậu.”
Cô chỉ cần nhất mở miệng, mỗi lần tất đụng đến tử huyệt.
Lục Lộc thật sự không có biện pháp.
“Cậu sang năm liền cao tam, nếu muốn xuất đạo, còn học tập thế nào?”
Lục Lộc lần đầu tiên thấy một học sinh nghệ thuật học tập tốt như vậy.
Rõ ràng nếu cô muốn thi đại học, lấy hiện tại thành tích, đều dư dả.
“Đầu tiên, mình cảm thấy ở công ty gần hai năm làm thực tập sinh, sẽ tiếp thu được nhiều kiến thức văn nghệ hơn, tiếp theo —— “
Hoàn Nhĩ nghĩ rõ ràng, nói: “Nếu thật sự có thể xuất đạo, mình sẽ báo cáo học bổ túc, thời điểm không có hoạt động, sẽ đi học thêm.” ---Đọc full tại
Hoàn Nhĩ cảm thấy ứng phó kì thi đại học rất đơn giản, cũng không cần mỗi ngày đều học muốn chết.
Dù sao cô hiện tại một bên luyện tập một bên học tập, cũng không gặp chuyện thành tích học tập giảm xuống, hoặc là nói lực bất tòng tâm.
Cũng chỉ là hai bên đồng thời cố gắng, cô khẳng định có thể.
Hoàn Nhĩ đem đề kia nói rõ với Lục Lộc, ngẩng đầu hỏi cậu, có phải đã hiểu hay không.
Thấy mặt hắn, Hoàn Nhĩ đột nhiên nghĩ đến cái gì, thuận miệng nói một câu: “Cậu cùng Lục đổng đều họ Lục, chẳng lẽ có quan hệ gì?”
Hoàn Nhĩ chính là bỗng nhiên nghĩ đến, đùa nói như vậy, cũng không nghĩ nhiều đến những chuyện khác.
Nhưng là Lục Lộc lúc đó nghe được, chớp mắt một cái, trong lúc đó lại thập phần khác thường ngây ngẩn cả người.
“Chúng ta hai phong cách không giống nhau, này muốn hợp tác, còn muốn cho mọi người kinh diễm, quá khó khăn rồi…”
Hoàn Nhĩ không chú ý tới Lục Lộc khác thường, cô nâng cằm lo lắng: “Này nên làm cái gì bây giờ?”
Hoàn Nhĩ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy Lục Lộc không nói chuyện, liền móc một ngón tay cậu, để sát lại chút, gọi: “Lục Lộc?”
Lục Lộc yết hầu khẽ nhúc nhích, lúc này mới phản ứng lại.
“Cậu không cần lo lắng, mình đều sẽ chuẩn bị tốt, cậu chỉ cần để ý luyện tập thôi.”
Lục Lộc nhất thời có chút thất thần, đẩy nhẹ cái trán của cô cười nói một câu, sau đó quay đầu lại, không nói nữa.
“Được thôi.” Hoàn Nhĩ cười gật đầu.
Buổi học rất nhanh đi qua, đến thời gian tan học.
Tối hôm nay trường học có việc, không có tự học tối, học sinh ngoại trú hiện tại có thể về nhà.
Thời điểm Hoàn Nhĩ cùng Lục Lộc ra khỏi cửa, phía sau còn có mấy nữ sinh vây quanh xem.
Trong đó có một người Hoàn Nhĩ biết, chính là Trần Duyệt lần trước đưa thư tình.
Cô ta hôm nay mặc một kiện màu trắng váy, tóc dài buông xõa, nhìn ra còn trang điểm, đứng giữa ở mọi người, giống như hạc giữa bầy gà.
Liếc mắt một cái có thể làm người ta chú ý tới.
Cô ta thấy Lục Lộc đi ra, trên mặt cao hứng, ẩn ẩn cười, đi về phía trước một bước.
Đúng lúc này, Lục Lộc kéo tay Hoàn Nhĩ lại, cười nói.
“Nhanh chút về nhà, không cần chậm trễ thời gian.”
Lục Lộc không để ý người bên cạnh, trực tiếp lôi kéo cô đi ra ngoài.
Trần Duyệt nhìn bóng lưng của cậu, còn có tay hai người đang đan vào nhau.
Lời muốn nói liền nghẹn tại yết hầu.