Buổi diễn đã qua hơn phân nửa.
Tuy rằng đại đa số mọi người là vì cặp song sinh trong truyền thuyết mà đến.
Cho dù đến bây giờ cũng không có xuất hiện cặp song sinh nhan thần trong truyền thuyết, nhưng mọi người như trước hưng phấn ngẩng cao đầu.
Soái ca mỹ nữ, tướng mạo thượng thừa, xem liền đẹp mắt.
Vô luận như thế nào, đến này một chuyến này cũng không lãng phí.
Lúc này, trên đài nguyên bản âm nhạc vang dội đột nhiên dừng lại, đại khái mười giây sau, càng thêm sôi động âm nhạc trút xuống.
Hoàn Nhĩ cùng Vân Đóa còn có AE, ba người cùng một tổ, vừa mới nhảy xong một khúc, hiện tại, là thời gian nhảy đơn.
Bóng người một khắc xuất hiện kia, phía dưới liền có người hét lên.
Là vài nam sinh mặc đồng phục.
Điên cuồng, khàn khàn.
Các nam sinh tuổi cũng không lớn, đều còn chưa biết kìm nén cảm xúc thanh xuân.
Bình thường có con gái bên người, phần lớn đều không biết trang điểm, mặc đồng phục, buộc tóc đuôi ngựa, mặt mộc không trang điểm, tất cả đều là bộ dáng non nớt.
Khó được sẽ thấy tình cảnh như vậy trên vũ đài.
Cùng bọn họ đồng dạng tuổi, cũng là dáng người đẹp đẽ, dung mạo tinh xảo, theo âm nhạc rung động, làm cho người ta nhìn chỉ là muốn ngừng mà không được.
Tự nhiên khó có thể ách chế nội tâm kích động.
Một bên hoan hô, một bên gào thét.
Trên đài Lâm Hoàn Nhĩ cũng mơ hồ cảm giác được không thích hợp.
Một ca khúc qua đi, người thứ nhất nhảy đơn chính là cô, bởi vì khoảng cách thời gian, không kịp thay quần áo, cho nên mặc chính là quần áo lúc trước.
Chỗ thắt lưng hơi chặt phía trước, hiện tại tựa hồ có lỏng.
Làm một động tác, khom lưng cúi xuống.
Hoàn Nhĩ trực giác cho rằng, bản thân không nên tiếp tục này động tác, nhưng mà ở trên vũ đài ――
Chức nghiệp đạo đức của cô, không cho phép cô qua loa cho xong.
Cho nên một cái vung tay, lại nhanh chóng khom lưng.
Sau đó, là tiếng xé rách thập phần thanh thúy ――
Trên lưng vốn lắp mic, một tiếng này vang ra, âm thanh khuếch đại, cơ hồ toàn bộ tràng quán mọi người nghe thấy được.
Mà âm nhạc cũng trong lúc này bỗng nhiên dừng lại.
Động tác nhảy của Hoàn Nhĩ cũng im bặt đình chỉ.
Cô rõ ràng cảm giác được, phía sau lưng một trận lạnh cả người, mà cảm giác buộc chặt nguyên bản, đều biến mất.
Là ngốc tử cũng biết, đây là đã xảy ra chuyện gì.
Có người lập tức giơ lên di động lên chụp.
Mà tiếng reo hò của nam sinh càng lúc càng lớn, ngẩng đầu, tận lực nhảy lên, đi thấy rõ ràng.
Hoàn Nhĩ không biết làm sao.
Nguyên bản tươi cười liền ngưng ở trên mặt, khóe môi mím lại, nhìn những người ồn ào dưới đài, sắc mặt bắt đầu trắng bệch.
Chương trình học khẩn cấp trên sân khấu, cô lúc trước có học qua.
Lão sư nói nhiều cái ví dụ, luôn mãi cường điệu, muốn tùy cơ ứng biến.
Nhưng là chân chính đến lúc này, Hoàn Nhĩ trong đầu lại trống rỗng.
Hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ, không biết nên thế nào vãn hồi tình huống hỏng bét hiện nay.
Trên sân khấu chỉ có cô.
Chính là bởi vì chỉ có cô, mới càng vướng víu.
Hoàn Nhĩ vừa ra lên sân khấu, Lục Lộc liền từ hậu trường đi ra.
Sân khấu của cô, cậu đã đáp ứng nhất định sẽ xem.
Kỳ thực ý đồ của cậu cũng không phải như thế.
Cậu muốn nhìn cô ngảy, muốn nhìn cô bộ dáng thần thái toả sáng trên vũ đài.
Nhưng sau khi âm thanh khác lạ kia phát ra, Lục Lộc tươi cười liền ngừng xuống.
Cậu lúc đó liền chạy tới xem xét âm hưởng.
Nhưng là còn không kịp đi qua.
Thanh âm liền ngừng lại.
Tâm Lục Lộc đột nhiên trầm xuống ――
Cậu quay người chạy về, lúc đó thấy, dưới đài rộn ràng nhốn nháo, ồn ào, mà trên đài Lâm Hoàn Nhĩ, chính là đứng ngẩn ngơ.
Phía sau lưng trắng tuyết, ở ánh mặt trời lóng lánh hạ, dạp vào mi mắt.
Lục Lộc nhấc chân liền hướng lên bậc thềm.
Phía sau Quý Mạt bỗng nhiên xuất hiện, giữ chặt cậu, hỏi: “Vừa mới phát sinh cái gì? Cậu đi lên làm gì?”
Lục Lộc không nói một lời.
Cậu mặt lạnh, trực tiếp bỏ qua tay Quý Mạt, nhấc chân, cất bước hướng trên vũ đài.
Bước chân dồn dập, chỉ là như vậy vài giây công phu.
Người đã đến Hoàn Nhĩ trước mặt.
Lục Lộc hôm nay mặc trang phục biểu diễn, mặc áo khoác màu đỏ bên ngoài, cậu lúc đó không do dự, trực tiếp đem quần áo thoát xuống dưới.
Mặc lên người Hoàn Nhĩ.
Lúc này, âm hưởng sàn sạt vài cái.
Tiếng nhạc lại lần nữa vang lên.
Lục Lộc một phen nắm thắt lưng Hoàn Nhĩ, cúi đầu tựa như đang cười, đồng thời thanh âm cúi đầu vang ở bên tai cô.
“Ca hát.”
Cậu nói.
Thanh âm này giống như có ma lực làm cho người ta an lòng, Hoàn Nhĩ tại kia trong nháy mắt ý thức quay lại đi lại.
Cô quay đầu, vừa vặn cùng ánh mắt Lục Lộc chạm vào nhau.
Hết thảy đều ở không nói gì.
Hoàn Nhĩ há mồm, câu đầu tiên hát xuất ra, thanh âm còn có chút run nhè nhẹ.
Ở phía dưới áo khoác, Lục Lộc nhẹ nhàng cầm tay cô.
Lòng bàn tay ấm nóng, đầu ngón tay vuốt ve. ---Đọc full tại
Cậu ở đây nói cho cô, không phải sợ.
Chỉ cần có cậu ở, liền vĩnh viễn không phải sợ.
Sau đó Lục Lộc lui về phía sau một bước, tháo mũ trên đầu bản thân, ngay khi âm nhạc phát, cậu ngẩng đầu.
Một giây yên tĩnh sau, sân khấu phát ra thét lên thét chói tai.
Toàn bộ đều là thanh âm nữ sinh, tựa như hồng thủy, mãnh liệt đến nỗi làm cho người ta cảm giác đáng sợ.
Lục Lộc nhảy theo tiếng Hoàn Nhĩ hát.
Đến đoạn điệp khúc, Lục Lộc xoay người, đưa tay, hướng tới dưới sân khấu ngoắc ngón tay.
Một trận thét chói tai to hơn trước.
Mà Quý Mạt đứng ở mặt dưới nhìn xem sững sờ.
Cậu từ hậu đài, cất bước mà lên.
Đây vốn là vũ đạo chuẩn bị tốt, sau khi điệp khúc cao trào, cần hai người bọn họ phối hợp, mới đạt hiệu quả tốt nhất.
Tuy rằng hết thảy đều cùng đêm qua chuẩn bị không giống nhau.
Nhưng là trong lúc này, cũng chỉ có thể kiên trì.
Hai người một phải một trái, đứng sau lưng Hoàn Nhĩ.
Dưới ánh mặt trời, thiếu niên mặt mày tinh xảo, sáng quắc lóng lánh, giọng ca thiếu nữ trong trẻo lại hữu lực, cùng với vũ đạo hoàn mỹ phối hợp.
Vừa rồi phát sinh kia một hồi ngoài ý muốn, tất cả mọi người đã bỏ ra sau đầu.
Vân Đóa thân ảnh xuất hiện tại phía sau dàn nhạc.
Cô ta gắt gao nhìn chằm chằm vũ đài, một tay nắm trên lan can, trong ánh mắt lúc đó, là tàn nhẫn thâm độc.
Thật đúng là… Hết thảy đều vừa vặn … ---Đọc full tại
Xương ngón tay bóp chặt, hơi hơi trở nên trắng.
Kế tiếp, vẫn là hết thảy theo lẽ thường.
Tôn lão sư ở mặt dưới, xem động tĩnh trên vũ đài, trái tim như muốn nhảy cổ họng, kém chút muốn bệnh tim đâu.
Thật sự là lo lắng cái gì sẽ đến cái đó.
Tuy rằng trước kia đã nói rồi, lúc xảy ra sự cố, cần hết sức bình tĩnh xem xét những gì mình có thể làm.
Nhưng lúc thật sự đến, liền đem tất thảy những thứ đó ném hết.
Tôn lão sư nhất thời nóng trong lòng, cũng là thập phần nôn nóng bất an.
“Lâm Hoàn Nhĩ, tôi hiện tại không rảnh nói với em, nhưng em tốt nhất cẩn thận suy nghĩ, nên giải thích cùng tôi thế nào!”
Tôn lão sư mặt lạnh lưu lại một câu nói này, không ở lâu, tiếp theo liền qua bên kia tiếp đón âm hưởng sư: “Mau, phát bài tiếp theo đi.”
Hoàn Nhĩ cúi đầu, không nói một lời.
Vô luận sự tình chân tướng kết quả là cái gì, ở trong mắt mọi người, chuyện này chính là cô tạo thành.
Về sau trên vũ đài lớn hơn nữa, nếu phát sinh sự cố như vậy, nhưng thật sự không có biện pháp vãn hồi.
Cho nên cô không nghĩ muốn đi trốn tránh trách nhiệm của chính mình.
Nhưng tuyệt đối không hoàn toàn là cô sai.
Lục Lộc vỗ vỗ Hoàn Nhĩ, muốn mở miệng nói cái gì, Hoàn Nhĩ cúi đầu, hít sâu một hơi, sau đó lắc lắc đầu.
“Mình không sao.” Hoàn Nhĩ ngẩng đầu, nhìn cậu cười, nghiêng đầu, tựa hồ cũng không thèm để ý.
“Nên thế nào liền thế, trong lòng mình không khó chịu, bất quá cậu nếu nguyện ý an ủi mình cũng có thể nha.”
“Được rồi, mình đi thay đồ đây.” Hoàn Nhĩ không đợi Lục Lộc nói chuyện, liền xoay người, bước nhanh hướng phòng thử đồ đi.
Ở thời điểm quay người, tươi cười chậm rãi ngưng xuống dưới.
Hoàn Nhĩ thay xuống quần áo xong, liền ở phòng thử đồ, cẩn thận xem xét bên trên chỗbị xé rách.
Chợt liếc mắt một cái, thoạt nhìn, quả thật như là bị toác mảng to.
Nhưng là lại cẩn thận xem… Mảng rách to như vậy, nhưng lại rách theo đường thẳng.
Giống là bị người ta cố tình cắt vậy.
Hơn nữa Hoàn Nhĩ nhớ được, ngày hôm qua Quý Mạt nói qua, nơi này âm hưởng thiết bị không tốt lắm, rất có khả năng hội tiếp xúc cái gì bất lương.
Hôm nay âm nhạc liền trùng hợp như vậy ngừng.
Nếu không phải là bởi vì âm nhạc ngừng, âm thanh xé rách kia cũng sẽ không thể truyền rõ ràng như vậy.
Có lẽ còn có thể miễn cưỡng nhảy xong.
Hoàn Nhĩ đem này đó đều suy đoán… Muốn nói là ngoài ý muốn, vậy “thiên tài” mới tin.
Hoàn Nhĩ ngăn cản AE vừa mới vào.
“Hôm nay trang phục biểu diễn là vẫn đề gì, sao bỗng nhiên muốn đổi một bộ?”
Đây mới là vấn đề mấu chốt.
AE từ trước đến nay thực thành, không có gì tâm nhãn, Hoàn Nhĩ hỏi, cũng liền chi tiết trả lời.
“Vân Đóa không cẩn thận đem quần áo làm rách, lại không có chuẩn bị đồ khác, cũng chỉ có thể thay đổi toàn bộ trang phục của nhóm mà thôi.”
AE biết vừa mới biết chuyện phát sinh trên vũ đài, nghĩ Hoàn Nhĩ trong lòng không dễ chịu, liền an ủi nói: “Không có việc gì, đều đã qua.”
“Hiện tại người phía dưới xem nhiệt tình như vậy, hưởng ứng không sai, kia tiểu nhạc đệm mà thôi, cũng đừng để ở trong lòng.”
Liền như vậy một lát, người xem chụp video clip liền đã truyền tới trên mạng.
Đã nhấc lên một phong ba nho nhỏ.
Mà kế tiếp, còn lấy tốc độ mãnh liệt truyền bá.
Hoàn Nhĩ nở nụ cười một tiếng, lắc đầu.
“Tôi không có để ở trong lòng.”
AE gật gật đầu, kéo mành, vào phòng thay đồ.
Hoàn Nhĩ cúi đầu xem quần áo trên tay bản thân đã thay xuống.
Đồng thời nhớ tới lời AE nói.
Nếu theo như lời đó… Hoàn Nhĩ nghĩ, vậy nhất định cùng Vân Đóa thoát không nổi liên quan.