Khi cô giáo Chu gọi điện, Thư Tâm thoải mái nhận điện thoại.
Cô hỏi: Hoàn Nhĩ có đó không?
Khi đó Hoàn Nhĩ đang tắm, Thư Tâm trả lời, nói rằng có chuyện gì thì cứ nói với chị ấy.
Cô mơ hồ có thể đoán được tiếp sau đấy sẽ nói những gì.
Thư Tâm nín thở và chờ đợi những gì sẽ nói tiếp theo.
“Chao ôi …” Sau một tiếng thở dài, cô giáo Chu nói.
“Nói cho tốt rồi lại an ủi em ấy. Em ấy còn nhỏ, đợi hai năm cũng không sao.”
Khi Thư Tâm nghe tới đoạn này, cô đã biết đáp an.
Hoàn Nhĩ nhảy rất đẹp, cô xem cũng đủ kinh diễm rồi, nhưng dù vậy, em ấy vẫn thất bại.
Thế gian vô thường, có lẽ chỉ là hên xui thôi, không ai nói chắc được.
Cô ấy đã trải qua điều này rất nhiều lần đến nỗi cô ấy trở nên tê liệt.
“Được rồi, em biết rồi, em sẽ nói chuyện tốt với em ấy.”
Thư Tâm nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm phía sau dừng lại.
Cô lấy một tay che miệng, đối diện với điện thoại, giọng nói trầm hơn hẳn.
Cuối cùng, trước khi Hoàn Nhĩ ra, cô đã cúp điện thoại.
Hoàn Nhĩ mở cửa, lấy máy sấy tóc, lúc cắm điện vào thì cô dừng lại.
“Chị, vừa rồi là ai gọi?”
Nhìn thấy biểu hiện kỳ lạ và động tác không tự nhiên của Thư Tâm, cô ngạc nhiên hỏi.
Thư Tâm giật mình, nhanh chóng trả lời: “Ồ, không, không có gì.”
Trong một lúc, cô không biết phải nói thế nào với Hoàn Nhĩ, chỉ có thể kéo khóe miệng lộ ra một nụ cười tươi.
“Là Nora, tìm chị có chút việc.”
Thư Tâm không giỏi nói dối, ánh mắt cứ đảo qua, sợ bị Hoàn Nhĩ thấy, cô cụp mắt xuống, khẽ xoay người.
… Nora?
Hoàn Nhĩ duòng như nhớ tới cái gì, nhíu mày, sau đó sững sờ một chút, trong mắt nhất thời có chút mất đi ý thức.
Nhưng rất nhanh đã hồi thần.
cô cười nhẹ không nói gì rồi bật nút quạt.
Trong phòng vang lên tiếng “Rầm rầm” phá vỡ sự yên lặng trong giây lát.
Nguyễn Nhược Thủy đang ngồi trước gương tẩy trang, cô ấy đã nghe gần hết cuộc trò chuyện vừa rồi với cô Chu.
Vì vậy, Nhược Thủy nhìn về phía Thư Tâm qua gương.
Cô hỏi: Làm sao bây giờ?
Thư Tâm theo bản năng làm động tác che giấu, vén tóc ra sau tai, mím môi lắc đầu.
Mặc dù Hoàn Nhĩ luôn tỏ ra lạc quan, nhưng suy cho cùng, chuyện lớn như vậy, đối với bất kỳ ai cũng là một đả kích lớn.
Tóm lại, không thể trực tiếp đem những chuyện như vậy nói với em ấy.
Thư Tâm nghĩ, cụ thể như nào, cô vẫn phải suy nghĩ một chút.
—————————————————————————–
Kể từ đêm đó, Lục Lộc không đến công ty nữa.
Cậu chỉ thấy khó chịu và không muốn đến đó.
Đồng thời, cậu cũng phá lệ chú ý Lâm Hoàn Nhĩ.
Cô ấy dường như vẫn chưa nhận được tin tức nào.
Mỗi ngày vẫn tươi cười, trông rất thoải mái và vui vẻ.
Càng là như vậy, trong lòng Lục Lộc càng thêm bất an.
Đã hơn một giờ sáng.
Hình bóng trong gương trước mặt như nhòe đi, mồ hôi trượt dài trên gò má trắng nõn bỗng nhỏ xuống đất.
Thời điểm nó chạm đất, có một âm thanh rất nhẹ.
Lục Lộc hơi thở hổn hển, quay người lại suýt ngã.
Với tình hình hiện tại của cậu, căn bản không có cách nào để nhảy tốt.
Vì vậy, cậu tắt nhạc đi.
Cậu nghĩ, vẫn nên đi tắm và ngủ.
Lục Lộc bước ra khỏi phòng tập, đang định vào phòng lấy đồ ngủ thì đột nhiên điện thoại trong phòng khách vang lên.
Phản ứng đầu tiên của Lục Lộc là công ty đã gọi.
Vì chỉ những người trong công ty mới biết số của cậu.
Cậu không thèm để ý đến, cầm quần áo đi thẳng vào phòng tắm.
Nhưng sau đó, ngay khi tiếng chuông vừa dứt, nó lại vang lên.
Lúc đó cậu cảm thấy sai sai.
Nếu là người của công ty, nếu không gọi điện thoại được thì sẽ qua được ký túc xá.
Đúng rồi… Lâm Hoàn Nhĩ cũng biết số này.
Lục Lộc trong lòng nhói lên vài cái, nhưng không chút do dự sải bước đi tới, nghe điện thoại.
“Chào.”
Có giọng nói rất lo lắng ở bên kia.
“L, cậu có thấy Hoàn Nhĩ không?”
Là Nguyễn Nhược Thủy.
Tim Lục Lộc thắt lại, ngón tay nắm chặt điện thoại, sức lực lập tức tăng lên gấp bội.
“Không có, làm sao vậy?”
Giọng nói hơi run.
“Tôi cũng không biết nữa. Tôi vừa tỉnh dậy em ấy đã biến mất rồi, điện thoại không nghe, tôi… tôi không biết phải làm thế nào.”
Nguyễn Nhược Thủy rõ ràng là rất vội vàng, lời nói không mạch lạc, suýt đã giơ chân đạp tường.
Lúc này, người duy nhất cô có thể nghĩ đến để giúp đỡ chính là Lục Lộc.
Cô nghĩ, có lẽ Lục Lộc sẽ biết Hoàn Nhĩ đi đâu.
Lúc đó, cô tìm thấy số này trên bàn Hoàn Nhĩ và gọi.
Lục Lộc nghe Nguyễn Nhược Thủy kể xong câu chuyện.
Anh ném điện thoại sang một bên.
Lúc ấy thậm chí không được nghĩ, chỉ mở cửa và đi ra ngoài.
Những lời của Nguyễn Nhược Thủy lại vang lên trong tâm trí Lục Lộc.
“Tối nay, cô giáo Chu gọi điện thông báo kết quả kiểm tra cho tôi. Là Thư Tâm trả lời cuộc gọi, nhưng chị ấy không nói với Hoàn Nhĩ, em ấy đã đi ngủ rất sớm, nhưng vừa rồi, tôi đã thức dậy để đi vệ sinh, thấy rằng không có ai ở đó. “
Nhược Thủy và Hoàn Nhĩ sống cùng phòng. ---Đọc full tại
Hoàn Nhĩ vẫn ở đó trước khi cô ấy đi ngủ, nhưng khi cô ấy thức dậy vào nửa đêm thì cô đã biến mất.
Cô ấy tìm kiếm trong nhà nhưng không tìm thấy ai.
Hơn nữa điện thoại di động cũng không mang.
Có thể đi đâu vào nửa đêm?
Thực sự khiến Thư Tâm và Nguyễn Nhược Thủy lo lắng muốn chết.
————————————————————————————
Đường phố vắng lặng một cách kỳ lạ.
Chỉ có một mình đèn đường thắp sáng, dưới ánh đèn mờ ảo càng làm toát ra một bầu không khí quỷ dị.
Lục Lộc vội vàng ra khỏi cửa, lúc này đứng ở chỗ này cũng không biết đi đâu.
Cậu nghĩ, lúc này mà cô đi chơi một mình thì cô sẽ đi đâu? ---Đọc full tại
Lục Lộc khẽ cắn môi dưới, nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ.
Sau đó, đột nhiên cậu nhớ ra điều gì đó.
Có lẽ sẽ ở đó.
Lục Lộc nghĩ, trước đi xem một chút.
Chỉ năm phút đồng hồ, Lục Lộc đã tới cửa công ty.
Vì sốt ruột nên cậu chạy rất nhanh.
Cậu đứng ở tầng một và nhìn lên trời tối đen như mực, chẳng có gì cả.
Công ty đóng cửa lúc một giờ mỗi đêm.
Lúc này, cửa đã đóng.
Lục Lộc đặc biệt chào hỏi nhân viên bảo vệ ở cửa, lúc này mới cho cậu vào.
“Có ai vừa mới đến đây không?”
Lục Lộc hỏi nhân viên bảo vệ:”Một cô gái nhỏ, trông rất thuần khiết và sạch sẽ, cao như vậy, đến bả vai của tôi.”
Bác bảo vệ buồn ngủ đến nỗi cứ ngáp dài, nghe xong lời của Lục Lộc thì trong tiềm thức lắc đầu.
“Không có.”
Lục Lộc không nói chuyện với ông ấy, trực tiếp chạy vào.
Ngoại trừ đèn ở hành lang, bên trong thực sự tối, không có phòng tập nào bật đèn.
Yên tĩnh đến kinh khủng. ---Đọc full tại
Cậu bước lên cầu thang lên tầng , lúc đó đứng ở lối vào hành lang, lưng cậu cảm thấy ớn lạnh.
Có một cảm giác đặc biệt lạnh.
Lục Lộc giảm tốc độ và chậm rãi đi về phía trước.
Sau khi đếm hết phòng này sang phòng khác, cuối cùng, Lục Lộc dựa vào trí nhớ mà dừng lại ở cửa một gian phòng.
Mặc dù cậu không biết phòng tập của Lâm Hoàn Nhĩ ở đâu.
Nhưng cậu nhớ rằng cậu đã nhìn thấy Lâm Hoàn Nhĩ trong phòng tập đối diện với phòng thu âm, vì vậy chắc là ở đây.
Cửa bị khuất.
Không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
Lục Lộc dừng lại ở cửa và nhìn vào qua một khe cửa.
Tấm gương chống lại ánh trăng soi một chút ánh sáng trong phòng luyện tập, trong mắt phản chiếu, mơ hồ có thể nhìn thấy một ít.
Lục Lộc liếc sang.
Trong bóng tối, con ngươi sắc bén co rút lại.
Cậu nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé trong góc phòng tập.
Lặng lẽ ôm gối, ngồi trên mặt đất, bất động.
Lục Lộc đột nhiên hoảng sợ vươn tay đẩy cửa.
Cánh cửa mở ra với một âm thanh nhỏ.
Khi đến gần hơn, cậu dường như nghe thấy tiếng nghẹn ngào.
Dù cố tình kìm nén nhưng cô không giấu được nỗi buồn đang dâng trào.
Cậu chưa bao giờ thấy cô khóc.
Thậm chí là một giọt nước mắt cũng không thấy.
Chỉ cần ở trước mặt người khác, cô luôn tươi cười, tươi tắn rạng ngời.
Lục Lộc có thể thấy vai cô đang run lên.
Dường như cô đang khóc.
Lục Lộc bước tới và dừng lại bên cạnh cô.
Cô vùi đầu không nhìn rõ mặt.
Lục Lộc mở miệng muốn nói, nhưng cuối cùng lại không phát ra tiếng.
Cậu không biết phải nói gì hay phải làm gì.
Nhưng chính lúc đó, trong lòng cậu lại có một cảm giác đau chưa từng có.
Như một nhát dao, đâm thẳng vào tim cậu.