Nhà ăn buổi trưa đông nghịt, cực kỳ nhộn nhàng nhốn nháo.
Vài người mặc đồ đen tụm lại một chỗ, nhìn thật nặng nề. Từ Tử Tể cùng Chu Hạo đi phía trước, thật vất vả mới cạy được mồm Lục Lộc ra.
Lục Lộc đi đến cửa sổ để dùng bữa.
“Đóng gói.” Lục Lộc dừng lại, nhìn xung quanh rồi chỉ vào một vài món ăn.
Từ Tử Tể nhìn cậu một cách kỳ lạ.
“Tại sao lại mua hai suất?”
“Không có gì, tôi ăn nhiều đi.” Lục Lộc thản nhiên trả lời, nhấc chân rời đi.
Từ Tử Tể thậm chí còn không có kịp lấy túi đồ đã đóng gói sau lưng, đành phải nhìn Lục Lộc biến mất trong đám người trong nhà ăn.
“Anh Lục đúng là kẻ vô nhân đạo —” Chu Hạo với vẻ mặt cay đắng sau lưng phàn nàn.
Lục Lộc bước vào lớp với hai phần cơm.
Phía sau lớp học không có ai, thập phần yên tĩnh.
Chỉ là Lục Lộc đi vào, cậu đụng phải một người khác, vội vàng bước ra.
Lục Lộc liếc nhìn người đó, sửng sốt trong giây lát — trông quen quen!
Hình như là người đã tỏ tình với Lâm Hoàn Nhĩ ngày hôm đó, tên là …
Đúng rồi, Hà Nhất Ngộ!
Lục Lộc liếc cậu ta một cái, ánh mắt rõ ràng không phải rất thân thiện, nhưng cũng không nói chuyện, sải bước đi vào.
Hà Nhất Ngộ trông hơi xấu hổ. Anh ta nhấc chân, vội vàng rời đi.
Lâm Hoàn Nhĩ vẫn ngồi trên ghế, sách bài tập được thu dọn gọn gàng sang một bên, lúc này trước mặt cô đã có một hộp cơm.
Lục Lộc đứng trước mặt cô.
Hoàn Nhĩ ngẩng đầu thấy Lục Lộc, không khỏi kinh ngạc.
“Không phải là không ăn sao?” Lục Lộc hỏi trước.
“Được tặng.” Lâm Hoàn Nhĩ chỉ vào bữa ăn dinh dưỡng trước mặt, cười giải thích.
“Tất cả đều được phối tỉ mỉ, lành mạnh, bổ dưỡng, sẽ không tăng cân.”
Đây là điều mà nhà dinh dưỡng Thư Tâm đặc biệt tìm ra. Nó tốt một cách tự nhiên.
“Ồ.” Lục Lộc thản nhiên đáp, nhấc chân, bước vào ghế trong ngồi xuống.
Rõ ràng mới vừa nói sẽ không ăn, nhưng vừa giao hộp cơm liền nói bữa ăn bổ dưỡng, vui vẻ ăn.
Cái túi trong tay tùy ý ném xuống bàn.
Trên bàn của Lục Lộc có hai cuốn sách bài tập, không phải của cậu.
Lục Lộc trong nháy mắt nhận ra nét chữ duyên dáng, ném về phía Hoàn Nhĩ, giọng nói lãnh đạm.
“Cầm lấy.”
Hoàn Nhĩ hơi bối rối trước thái độ đột ngột của cậu.
Đi ăn một bữa cơm trở về như thế nào giống như ăn phải hỏa dược, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì …
Lục Lộc không nói gì, cũng không ăn cái gì, chỉ nằm xuống, chìm vào giấc ngủ.
Hoàn Nhĩ cau mày.
Đúng lúc này, Từ Tử Tể cũng đi vào.
Hoàn Nhĩ mắt sáng lên, vẫy tay với cậu ta.
Vừa định hỏi một câu, cô sửng sốt, liếc nhìn Lục Lộc bên cạnh.
Sau đó lấy bút viết một dòng trên giấy nháp.
“Cậu ấy ăn chưa?”
Từ Tử Tể lắc đầu.
Sau đó, cậu ta chỉ vào hai hộp đóng gói ở bên cạnh bàn, rồi lại chỉ vào Lâm Hoàn Nhĩ và Lục Lộc.
Hoàn Nhĩ giật mình.
Sau một hồi sững sờ, cô mới phản ứng lại và gật đầu với Từ Tử Tể, biểu thị rằng mình đã hiểu.
…
Lục Lộc tỉnh dậy sau khi ngủ một giấc.
Vừa ngẩng đầu, Hoàn Nhĩ liền nghiêng đầu nở nụ cười nhìn cậu.Lục Lộc lạnh lùng nhìn đi chỗ khác.
“Cậu vẫn chưa ăn à?” Mắt Hoàn Nhĩ quét qua hộp đóng gói, lông mày nhướng lên.
“Cái kia, là cho mình sao?”
“Không có.” Lục Lộc lấy sách chặn lại, trực tiếp trả lời: “Của tôi.”
“Cậu mua cho mình, bất kể là cái gì, mình đều sẽ ăn.”Hoàn Nhĩ bỏ qua vẻ mặt lạnh lùng của anh, chỉ vào hộp cơm được đóng gói bên cạnh, cười với anh.
Ngữ khí và thần sắc đều thập phần nghiêm túc.
Lục Lộc bất động thanh sắc.
“Chị Thư Tâm đặt cho mình những bữa ăn dinh dưỡng như vậy nửa học kỳ rồi, sẽ được đưa đến cổng trường vào buổi trưa hàng ngày.” Xem như là lời giải thích của Hoàn Nhĩ.
Con ngươi Lục Lộc thoáng ngưng lại.
Hoàn Nhĩ bắt được phản ứng của cậu, cụp mắt xuống cười khúc khích, sau đó ngẩng đầu lên và tiếp tục nói.
“Mình nói rồi, mình chỉ thích Lục Lộc, thực sự chỉ thích Lục Lộc, không thích ai khác nữa.”
Lâm Hoàn Nhĩ biết vừa rồi nhất định cậu đã thấy Hà Nhất Ngộ, còn tưởng rằng anh ta đưa bữa trưa cho cô.
Ánh mắt Lục Lộc lóe lên một cái, vẻ mặt hiển nhiên trở nên kỳ quái.
Hoàn Nhĩ nhanh chóng với lấy hộp cơm.
Hành động quá nhanh khiến Lục Lộc không kịp phản ứng.
Hoàn Nhĩ mở nắp, khi nhìn thấy đồ ăn trong hộp thì mắt liền sáng lên.
“Sườn xào chua ngọt! Sao cậu biết mình thích món này?” Hoàn Nhĩ nhẹ nhàng kêu lên, cầm đũa lên, gắp một miếng bỏ vào miệng.
Miếng sườn vốn đã nguội, cắn có hơi cứng nhưng Hoàn Nhĩ vẫn ăn rất ngon.
Thực ra, đã lâu rồi cô không đụng đến thịt.
“Ôi chao, cơm hôm nay rất mềm.” Hoàn Nhĩ nhét đầy thìa đầy cơm trắng vào miệng, nhai vài ngụm, khi gần ăn xong thì đột nhiên dừng lại.
“Cậu nếm thử đi.”
Hoàn Nhĩ lấy một thìa đầy cơm đưa lên miệng Lục Lộc.
Ma xui quỷ khiến, cậu khẽ mở miệng.
Hoàn Nhĩ thuận thế đưa vào.
Lục Lộc hậu tri hậu giác phát hiện ra hành động của mình.
“Đừng lãng phí đồ ăn.” Hoàn Nhĩ nói.
Khóe môi mỏng của cậu mím lại, sau đó nhếch răng lên nhai.Hoàn Nhĩl iếc nhìn chiếc thìa mình đã dùng trước đó, mím môi cười trộm.
“Có mềm không?” Trên thực tế, cơm nguội thì dù gạocó mềm đến đâu cũng sẽ không mềm được như cơm bình thường.
Thấy cậu không nói gì, Hoàn Nhĩ lấy thìa khác, giả vờ đút tiếpcho cậu.
Lục Lộc ngậm miệng gật đầu.
Vì thế Hoàn Nhĩ tiếp tục cầm lấy hộp cơm, ăn sạch sẽ.
Sau đó đưa chiếc bát rỗng cho cậu.
Giống như một đứa trẻ yêu cầu những lời khen từ cha mẹ của chúng.
Ăn no quá luôn rồi.
Lâm Hoàn Nhĩ xoa bụng, rõ ràng to lên không ít.
Trước đây, khi đặt đồ ăn dinh dưỡng, cô không phải không hối hận, nhưng hôm nay lại không giống.
Hãy để bản thân ăn bao nhiêu tùy thích.
“Tối nay không có tiết tự học.” Hoàn Nhĩ nói.
“Tôi biết.”
“Cậu nói cậu dạy mình nhảy.” Đây là cậu với cô.Mặc kệ bao lâu, cô vẫn có thể nhớ rõ.
Nói xong liền chớp mắt nhìn cậu.
Lục Lộc thực sự đồng ý.
“Được rồi, được rồi.” Lục Lộc không còn cách nào khác, đành phải gật gật đầu.
“Sau khi tan học, đến phòng luyện tập của tôi.”